Vân Thâm Ba Tháng

Chương 8



Đối mắt với Lam Vong Cơ chỉ là một tích tắc.

Ngụy Vô Tiện còn chưa quyết định nên đối phó như thế nào với một người quen biết mình, nhưng hiện tại hắn không có bất kỳ ấn tượng nào, thì bên kia đã tranh nhau mở miệng.

Kim Tử Huân thấy trong đám tù binh Ôn gia lại có người nhận ra Ngụy Vô Tiện, một bộ tỏ vẻ như phát hiện ra điều xấu xa mờ ám gì đó, hận không thể lên ngựa lan truyền cho tất cả mọi người đều biết, lớn giọng nói: "Ôn cẩu còn có giao tình với ngươi? Thế nào, Ngụy Vô Tiện, ngươi có quen biết với mấy tên này ha?"

Nghe vậy, Lam Vong Cơ nhíu nhíu mày.

Nói câu đầu tiên đã âm dương quái khí cực kỳ khó nghe, Ngụy Vô Tiện nhìn qua, nói: "Thật ngại quá, để ta hỏi một câu, ngươi là ai?"

Kim Tử Huân ngẩn ra, lúc này giận dữ: "Ngươi thế mà không biết ta là ai!?"

Ngụy Vô Đậu kỳ quái nói: "Tại sao ta phải biết ngươi là ai?"

Kim Tử Huân giận nhảy đùng đùng: "Cuộc đi săn lần trước ở Bách Phượng Sơn ngươi đã hỏi qua, Ngụy Vô Tiện ngươi là cố ý đúng không! Cho rằng giả bộ không nhận ra như thế là có thể làm cho ta mất mặt sao ──"

Các tu sĩ mặc Kim Tinh Tuyết Lãng ở bên cạnh cũng nhao nhao chỉ trích không ngừng, ồn ào thành một mảnh.

Lười để ý tới, Ngụy Vô Tiện không nhiều lời vô nghĩa, nói thẳng vào vấn đề: "Thả người ra."

Kim Tử Huân đang tức giận, bác bỏ: "Dựa vào cái gì? Ta muốn xử lý mấy tên Ôn cẩu này thế nào thì liên quan gì tới ngươi?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi đã nói ta và bọn họ có giao tình, vậy ta giúp một việc thì có gì không đúng? Nếu không mời ngươi nói rõ tại sao lại giam giữ bọn họ."

Nói xong chắp tay đứng đó, chờ câu trả lời.

Trong mắt người khác, hắn hiện tại thoạt nhìn vô cùng bình thản, thấy trên người người quen có vết thương rõ ràng cũng không phải là bực mình. Kim Tử Huân nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thấy mình phán đoán sai lầm, hoặc là đã quá chú trọng đến lời nói vừa rồi của tên tàn quân Ôn gia.

Chỉ có Lam Vong Cơ biết được, Ngụy Vô Tiện không có trí nhớ, nên không thể có phản ứng quá mức kích động gì đối với những người xa lạ này, dù sao ngăn cản kịp thời, vết thương cũng không tính là nghiêm trọng.

Như vậy, Lan Lăng Kim thị có thả hay không?

Kim Tử Huân sẽ không giải thích rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bất ngờ không kịp phòng ngừa bị bắt gặp lập tức thấy chột dạ, nghĩ tới nghĩ lui, Ôn gia đắc tội bao nhiêu người, lúc này ai còn giúp bọn chúng nói chuyện, đánh mắng một chút thì đã sao, nhưng thật đúng là có người quản chuyện này.

Nếu người mở miệng là Lam Vong Cơ, hôm nay bán cho Cô Tô Lam thị một chút mặt mũi cũng được, nhưng hiện giờ là Ngụy Vô Tiện yêu cầu gã?



Liếc mắt nhìn một hồi, Kim Tử Huân nén cơn tức giận, ngẩng đầu ngạo nghễ nói: "Hôm nay chính là muốn dạy dỗ mấy tên Ôn cẩu này, chó nhà có tang phải có bộ dáng của chó nhà có tang! Dám không nghe lệnh? Tất cả đều phải bị trừng trị một phen!"

Toàn bộ mấy câu nói đều vừa nói vừa liếc xéo Ngụy Vô Tiện, vẻ mặt ác ý, như thể lời nói bao gồm cả hắn.

Thấy Ngụy Vô Tiện trầm mặc nghe, càng thêm hăng hái nói: "Còn ngươi, cũng dám đòi Kim gia chúng ta coi trọng sao? Nhìn rõ xem đang láo xược với ai, đối nghịch với Lan Lăng Kim thị, Ngụy Vô Tiện, ta thấy là ngươi muốn lật trời rồi!"

Tiêu hóa một chút, Ngụy Vô Tiện nói: "Đây là tự so sánh với trời?" Hắn quay đầu đi qua hỏi Lam Vong Cơ, "Địa vị của Lan Lăng Kim thị siêu nhiên như thế?"

Vừa hỏi xong, Kim Tử Huân đã tự biết mình lỡ lời, không biết bác bỏ như thế nào, Lam Vong Cơ lạnh nhạt ngước mắt trả lời câu hỏi của Ngụy Vô Tiện.

"Không có."

Trên mặt Kim Tử Huân một trận xanh trắng đen đỏ đan xen.

Người không nể tình chính là Lam Vong Cơ, thực lực và thân phận đều khiến gã không dám động thủ trước mặt, chỉ có thể kềm nén lại. Nhưng càng kềm nén lửa giận trong lòng càng dâng cao, cơn phẫn hận khó bình ổn, Kim Tử Huân nghĩ hết thảy mọi chuyện đều nên trách Ngụy Vô Tiện cứ trực tiếp hỏi tên, lần nào, từ yến tiệc ở Lan Lăng Kim thị, Bách Phượng Sơn... đến hôm nay, Ngụy Vô Tiện đều cố ý khiến gã xấu mặt.

Ngụy Vô Tiện chợt né một cái.

Kim Tử Huân rút kiếm bổ tới, gã thấy bên hông Ngụy Vô Tiện chỉ có một cây sáo gỗ, kiếm cũng không mang. Kiêng kỵ Lam Vong Cơ, lại không tin vào tin đồn về Ngụy Vô Tiện trên chiến trường, cảm thấy đều là lời phóng đại của người khác, cho tới nay toàn nghe nói quan hệ của hai người cực kém, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện cùng nhau xuất hiện thì như thế nào, làm sao có thể quản gã động thủ với Ngụy Vô Tiện ──

Không biết Kim Tử Huân coi mình là quả hồng mềm, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy Kim Tử Huân quái lạ, cùng lúc đó một luồng ánh sáng xanh lam lạnh như băng từ bên cạnh nghênh đón.

Hắn có thời gian quay đầu lại nhìn một cái, liền không ném ra lá bùa từ trong tay áo rơi vào trong tay nữa.

Hai thanh kiếm đánh nhau, kiếm quang trong suốt như pha lê của Tị Trần không giảm, thanh kiếm xa hoa của Kim Tử Huân bị trúng một kích, linh quang phía trên lập tức run rẩy như nến trong gió, thân kiếm cũng phát ra âm thanh cực kỳ đáng sợ, văng ra xa xa, rớt xuống mặt đất trong nháy mắt tắt ngóm.

Tất cả đều xảy ra trong chớp mắt, kết thúc cũng trong chớp mắt.

Lam Vong Cơ che Ngụy Vô Tiện ở phía sau, trên mặt bao phủ một tầng sương lạnh, Tị Trần chưa về vỏ, Kim Tử Huân vừa nhúc nhích, Lam Vong Cơ khẽ xoay cổ tay phát ra một loạt tiếng lách cách.

Kim Tử Huân bỗng nhiên sợ hãi, trong nháy mắt cho rằng Lam Vong Cơ chém gãy kiếm rồi sẽ lấy mạng gã, bởi vì Lam Vong Cơ có thể làm được. Sợ hãi và tức giận đan xen, nhưng cố gắng chống đỡ cũng chỉ có thể miễn cưỡng ra lệnh cho cái miệng đang run rẩy không ngừng thốt lên: ".... Nghĩ, nghĩ không ra Ngụy Vô Tiện và Ôn Cẩu trộn chung một chỗ, Hàm Quang Quân còn che chở cho Ngụy Vô Tiện..."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Lam Vong Cơ càng thêm lạnh như băng, Kim Tử Huân thấy lạnh cả người, như rơi xuống hầm băng, không thể thốt ra nửa từ sỉ nhục nào nữa.

Khuôn mặt sưng to bầm tím biến dạng từ cổ trở lên, Kim Tử Huân một hồi lâu sau rốt cục mới miễn cưỡng rặn ra tiếng, quay đầu quát mắng môn sinh: "Đi, đi! Chỉ là mấy tên Ôn, Ôn cẩu, các ngươi muốn thì lấy đi, ta chỉ là không muốn tiếp tục lãng phí thời gian..."

Nhưng dùng sức triệu kiếm nửa ngày mà không triệu được, tu sĩ Kim gia không kịp phản ứng, cứ như thế chằm chằm nhìn gã đầu đầy mồ hôi bấm quyết, giống như vây xem để chê cười, Kim Tử Huân tức giận đạp một cước qua mới có người nhanh chóng chạy đi nhặt kiếm trình lên. Nhưng vừa bước lên kiếm, linh kiếm không bay theo sự điều khiển, Kim Tử Huân trọng tâm không ổn định cả người té về phía trước, đè mạnh lên môn sinh bên cạnh ngã lăn xuống đất.

Được cả đám bu lại nâng lên, Kim Tử Huân tức giận đến cực điểm tát một cái vào người đỡ gã, dựa vào lửa giận rốt cục miễn cưỡng ngự kiếm bay lên.

Nhìn Kim Tử Huân hoàn toàn biến mất ở chân trời, Ngụy Vô Tiện thu hồi tầm mắt, nhìn Lam Vong Cơ cười nói: "Lam Trạm, cám ơn ngươi, giúp ta đỡ một kiếm kia."

Lam Vong Cơ lắc đầu, thu Tị Trần về vỏ, ánh mắt nhìn về phía bên kia.

Tu sĩ Ôn gia ở nguyên tại chỗ, Kim gia rốt cục rút lui, thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn có chút lo lắng nhíu mày, quay đầu lại nhìn thấy Hàm Quang Quân nhịn không được sợ hãi, bất quá không quá mức lo lắng. Nhưng lại nhìn Ngụy Vô Tiện, ngoại trừ người kia mang theo một chút mong đợi nào đó, những người còn lại co rúm càng dữ dội hơn.

Ngụy Vô Tiện đánh giá mấy người trước mắt, Lam Vong Cơ rốt cục nói: "Kỳ Sơn Ôn thị."

Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng "Ồ" một tiếng.

Được rồi, hắn ngoại trừ biết là Ôn gia, còn biết là Ôn gia của Kỳ Sơn, thật đúng là cám ơn Lam nhị công tử đã bổ sung.

Mấy tu sĩ Ôn gia cho rằng Lam Vong Cơ trầm ngâm là suy nghĩ xem muốn xử trí bọn họ như thế nào, chứ không nghĩ Lam Vong Cơ là đang giới thiệu cho Ngụy Vô Tiện.



Mà hai người đến tột cùng là ai, bọn họ đã biết được.

Một người mặc giáo phục Cô Tô Lam thị, cộng thêm dung mạo khí độ, Lam Vong Cơ đứng yên ở đây, không cần mở miệng cũng không ai nhận lầm. Ngụy Vô Tiện cũng là nhân vật đã gặp là khó quên, nhưng tu sĩ Ôn gia từng gặp hắn trên chiến trường Xạ Nhật Chi Chinh đều đã bị tiêu diệt sạch, chỉ còn lại những người bị ác mộng ám ảnh, không biết dung mạo của hắn. Nhờ miệng của Kim Tử Huân, mới biết thanh niên từ đầu đến cuối khoé mắt đều mang ý cười nhàn nhạt này là ai.

Hai vị này có chiến tích huy hoàng trong Xạ Nhật Chi Chinh, bọn họ không thể không sợ hãi.

Ngụy Vô Tiện vẫn luôn không có phản ứng gì ngoài mặt.

Tu sĩ Ôn gia lớn tuổi hơn một chút rốt cục nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Ôn Ninh công tử, ngươi thật sự có..... quen biết Ngụy Vô Tiện công tử hả?"

Người được gọi là Ôn Ninh ngơ ngác đáp: "... Ừm."

Sau đó giống như bị nhắc nhở cuối cùng nhớ ra nên chủ động mở miệng, mong chờ nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, nhỏ giọng nói: "Ngụy, Ngụy công tử.... Ngươi, ngươi còn nhớ ta không?"

Ngụy Vô Tiện: "......" tất nhiên không nhớ rõ.

Đợi một hồi chỉ chờ được ánh mắt hơi xa lạ của Ngụy Vô Tiện, Ôn Ninh khó nén thất vọng cúi đầu xuống, nói: "Ta... ta là Ôn Ninh. Ngụy công tử, ngươi, ngươi không phải... lại quên ta đấy chứ?"

Ngụy Vô Tiện nghĩ chẳng lẽ mình không phải là lần đầu tiên quên người này? Nhưng lần này thật sự không thể trách hắn, hiện giờ hắn quên hết tất cả mọi người.

Thay đổi đề tài, Ngụy Vô Tiện nói: "Có thể kể một chút vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không, vì sao người của Lan Lăng Kim thị động thủ với các ngươi?" Lại liếc mắt một cái, trên người mấy người này đều có thương tích, hắn lại bổ sung: "Không cần nói ở đây, trước tiên tìm chỗ ổn định đã."

Cho rằng Ngụy Vô Tiện rốt cục vẫn nhận ra mình, Ôn Ninh gật mạnh đầu, vui vẻ nói: "Dạ! Ngụy, Ngụy công tử, nơi chúng ta ở... cách đây không xa, ngươi và Hàm Quang Quân, đi theo chúng ta. Ta dẫn đường cho các ngươi."

Phát hiện Lam Vong Cơ bên cạnh nhẹ nhàng gật đầu, Ngụy Vô Tiện nói: "Được."

Trên đường Ôn Ninh lắp ba lắp bắp giải thích với bọn hắn, ban đầu Ngụy Vô Tiện tưởng rằng Ôn Ninh khẩn trương nên mới nói chuyện không trôi chảy, nghe một hồi, đoán rằng có lẽ vốn là bị như thế.

Bất quá Ôn Ninh thấy Ngụy Vô Tiện nghe rất cẩn thận, Lam Vong Cơ im lặng đi cùng, lần đầu gặp mặt cũng không vì hắn nói chuyện lắp bắp mà lộ ra bất kỳ vẻ sốt ruột nào, thanh danh Hàm Quang Quân cho đến nay lại tốt vô cùng, không có khả năng làm khó bọn họ. Trái tim treo cao từng chút từng chút thả xuống lại, khúc sau nói chuyện trôi chảy hơn một chút, rất nhanh đem tiền nhân hậu quả cũng không phức tạp lắm kể ra rõ ràng.

Hoá ra là Kim Tử Huân dẫn một đám tu sĩ Kim gia, không biết từ đâu đuổi theo một con Dơi chúa tám cánh đến đây, gây ra động tĩnh khá lớn, Ôn Ninh cùng các môn sinh đồng môn đi ra kiểm tra, không ngờ bị người ta bao vây, ép bọn họ mang Triệu âm kỳ làm mồi nhử, làm như vậy không chết cũng thương, Ôn Ninh lắp bắp lý luận chống cự, đúng vào lúc này Dơi chúa trốn thoát, đoàn người liền bị đẩy ngã xuống đất đánh đập một trận.

Hiện giờ bọn họ chính là sự tồn tại mà ai cũng có thể tùy ý bắt nạt, sợ sinh ra thêm nhiều chuyện, ôm đầu không đánh trả, lại nghe nói còn muốn kéo bọn họ đi trừng trị, nói trừng trị, nhưng không biết sẽ bị đưa đến nơi nào để sai khiến, một khi đã đi thì không biết còn có cơ hội trở về hay không. Trong lòng sinh ra tuyệt vọng, kiếm quang màu lam băng đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt khống chế cục diện.

Nơi ở tập trung của tàn quân Ôn gia không xa, nói xong, thì cũng vừa tới.

Phóng mắt nhìn qua, nhà cửa cũ nát, còn có không ít lều dựng tạm.

"Ngụy công tử, Hàm Quang Quân. Mời, mời đến đây." Ôn Ninh không dừng lại, dẫn bọn họ đi qua những con đường lộn xộn, giọng hắn gọi hai người đều rất nhỏ, nhất là gọi tên của Ngụy Vô Tiện, mặc dù mọi người ở đây nhìn thấy bọn hắn là nhao nhao tìm chỗ ẩn nấp, sau đó trộm nhìn qua khe cửa sổ, khe cửa lớn.

Một tu sĩ Ôn gia đi cùng lo lắng giải thích: "Hàm Quang Quân, Ngụy... công tử, hai vị đừng để ý, tu sĩ nhà khác đến nơi này đều là sẽ bắt đi một vài người." Cho nên có người ngoài đến đều phải trốn tránh.

Lại giải thích, hiện tại còn có người dám lặng lẽ nhìn, cho dù nhận ra Hàm Quang Quân, cũng không cho rằng sẽ tùy ý động thủ với những người khác, vì Cô Tô Lam thị chưa từng đến nơi này bắt người.

Sau đó tu sĩ kia lại nói: "Bọn họ cũng là không nhận ra Ngụy công tử ngài nên mới nhìn trộm, ngài ngàn vạn lần đừng tức giận..."

Ngụy Vô Tiện: "???"

Hắn đã làm gì mà trở nên đáng sợ như thế trong mắt người khác?

Lại đi thêm một lát, trước mắt rộng rãi sáng sủa.



Có vài ngôi nhà có tường bao quanh, thoạt nhìn là mới xây dựng, mặc dù có dấu hiện hư hỏng, nhưng đều đã được sửa chữa.

Phát hiện bọn hắn kín đáo lộ vẻ kinh ngạc, Ôn Ninh có chút khẩn trương nở nụ cười, nói: "Tỷ tỷ ta nói, cho dù sẽ bị phá hư, vẫn phải tận lực làm tốt một chút."

Không cần giải thích, Ngụy Vô Tiện đã đoán được, những người phía trước không đủ nhà ở, họ thà ở lều lán cũng không chịu xây một căn nhà, chỉ vì sợ các tu sĩ tới gây phiền phức vẫn luôn phá hoại khắp nơi.

Điều này làm cho nơi đây có vẻ nổi bật, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Sẽ không bị gây phiền phức sao?"

Một tu sĩ trung niên nói: "Sẽ bị, nhưng mà, Tình cô nương nói, cũng không thể vì sợ phiền phức mà không để cho mình được sống."

Quả thật vừa nhìn đã thấy nơi này được làm không tệ, mấy tu sĩ bên ngoài tới đó càng thích tới chỗ này gây chuyện, bọn họ cũng phải tốn nhiều thời gian sửa chữa, nên sẽ không thật sự làm quá tốt, chỉ là để cho cuộc sống tương đối giống người mà thôi.

Mà cùng là người họ Ôn, không dám đánh trả các tu sĩ khác, ngược lại nội bộ còn chèn ép lẫn nhau, Kỳ Sơn Ôn thị sau khi sụp đổ vẫn phân chia phe phái như trước, cho dù bị đuổi tới đây ngay từ đầu, nhưng chi phái của Ôn Ninh chủ động nhường lại phòng ốc có sẵn ở phía trước, đến phía sau xây nhà, thấy bọn họ xây xong liền nóng mắt, nếu không phải có cựu Trạm chủ trấn áp, thì tu sĩ nhà khác chưa gây chuyện người của mình đã ra tay trước.

Nhưng hiện tại Trạm chủ - người duy nhất có uy thế - cũng không có ở đây.

Trạm chủ đi càng lâu thì người tìm đến gây phiền toái càng nhiều, hôm nay những người bọn họ nếu thật sự bị Lan Lăng Kim thị mang đi, năm sáu người không đủ, Kim Tử Huân lại đến đây, những người phía trước sẽ không giúp bọn họ, chỉ biết khai ra những người khác còn ở lại, để cho toàn bộ bọn họ đều bị kéo đi hết.

Hôm nay nào có phải đến phiên Ôn Ninh dẫn người đi xem xét chuyện bất thường, là bị ép buộc đi ra.

Đến trước cửa lớn, người trung niên canh giữ phát hiện đám người Ôn Ninh trở về thoạt đầu rất cao hứng, sau đó thấy người ngoài lại khẩn trương đề phòng một trận.

Ôn Ninh nói: "Lục thúc, chúng ta trở về rồi, có, có khách."

Nam tử trung niên nói: "Lão Lục, không có việc gì, trước tiên để chúng ta đi vào đã."

Nam nhân được gọi là Lục thúc nghe thấy không có việc gì, lại nhìn mấy người đều bị thương, không màng gì nữa vội vàng nghênh đón: "Không có việc gì? Không có việc gì tại sao đều bị thương hết vậy!"

"Đừng hỏi, đi vào trước đã."

"Đi vào nói...".

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đi theo vào, hoặc là ánh mắt phòng bị hoặc là ánh mắt sợ hãi nhìn qua, cũng có thăm dò, phía sau cánh cửa gần như tất cả đều là phụ nữ trẻ em và người già yếu.

Trong sân có một đứa trẻ ngây thơ cắn móng tay nhìn bọn họ, đôi mắt đen tròn nhìn không chớp, lão thái thái tóc bạc thưa thớt vội vàng chống nạng tới, bạn nhỏ lảo đảo bị dắt đi, vừa đi vừa liên tục quay đầu lại.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.