Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên hối hận, người có tính cách quy củ nề nếp như Lam Vong Cơ đây, tuyệt đối sẽ không dùng lời nói dối để lừa gạt, chỉ biết nói thẳng. Hắn chỉ rõ, chính là muốn Lam Vong Cơ chặt đứt những suy nghĩ được sinh ra chỉ vì vài câu hỏi đáp của hắn, có lẽ Lam Vong Cơ này sẽ đồng ý với hắn điều gì đó....
Không hỏi còn có thể giống như lúc ban ngày, nếu không có việc gì thì kết bạn đi cùng nhau vài hôm, trước khi đến Cô Tô tự lặng lẽ rời đi là được, hiện giờ chỉ cần cuộc thương lượng sụp đổ, nói không chừng một chút nữa chắc là sẽ chia tay. Lúc này Lam Vong Cơ im lặng đã là phản ứng tốt nhất trong dự đoán, ít nhất còn chưa từ chối ngay lập tức, Ngụy Vô Tiện nhếch khóe môi, nở nụ cười muốn nói điều gì đó để chuyển đề tài.
Cùng lúc này Lam Vong Cơ mở miệng đáp lại: "Được."
Ngụy Vô Tiện vội vàng lớn tiếng nói át đi: "Xin lỗi nha Lam Trạm, những lời vừa rồi coi như chưa từng nói qua, rất muộn rồi hai chúng ta đều đi ngủ đi, ngày mai...".
Hắn mở to hai mắt, nói: "Ngươi nói cái gì?"
Lam Vong Cơ lặp lại một lần nữa, nhả chữ rõ ràng nói: "Được."
Chuyện đã đồng ý Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ không có khả năng nuốt lời.
Cổ họng Ngụy Vô Tiện có chút khô, chần chừ nói: "Lam Trạm, ngươi nghĩ kỹ rồi?" Đầu tiên là chậm rãi, sau đó tốc độ nói nhanh hơn, phảng phất như không cho phép cự tuyệt, "Ngươi đã đồng ý, ta cũng sẽ không khách khí, điều trước tiên là không chỉ mười ngày nửa tháng, kéo ngươi ra bên ngoài cũng có thể mấy tháng không trở về."
Lam Vong Cơ nói: "Được."
Ngụy Vô Tiện nghẹn một cái.
Lam Vong Cơ lại ngoài dự đoán đồng ý với yêu cầu hoàn toàn bất hợp lý này, hắn ngược lại tỉnh táo một chút, trong lòng biết chuyện này hoàn toàn là làm khó người ta, Lam Vong Cơ làm gì có thời gian hồ nháo cùng mình.
Dừng một chút, giọng điệu Ngụy Vô Tiện chậm lại nói: "Thật ra ngươi không đồng ý cũng không sao, cám ơn ngươi mang ta ra khỏi Vân Mộng, ngươi không thể đi cùng ta, chúng ta tạm biệt như vậy, một mình ta cũng...".
Cổ tay đột nhiên căng thẳng, Lam Vong Cơ nắm chặt lấy cổ tay hắn, dùng sức đến mức gần như hơi làm cho người ta đau. Ngụy Vô Tiện ngước mắt nhìn qua, tiếng hít thở của Lam Vong Cơ có chút dồn dập, nói: "Đừng đi."
Ngụy Vô Tiện nhìn con ngươi nhạt màu đang nhìn thẳng hắn, tuyệt đối không giống lời mà Lam Vong Cơ nên nói, không diễn tả được là cảm giác gì, mơ hồ thoáng qua trong đầu, chỉ trong tích tắc lại không nắm bắt được cái gì nữa.
Đè nén cảm giác khác thường trong lòng, để mặc cho cổ tay bị nắm lấy, hắn tiếp tục nói như không có chuyện gì xảy ra: "Ngươi đã nói như vậy, thì tốt thôi, ta không đi một mình, ngươi đi cùng ta."
"Kỳ thật ngươi đừng thấy ta mất trí nhớ, chỉ là quên đi một vài người và một vài chuyện mà thôi, không ảnh hưởng gì. Nhưng vẫn cảm ơn ngươi đã lo lắng cho ta, không tưởng tượng được Lam Trạm ngươi lại không an tâm như thế. Lại nói thực sự không sao chứ? Ngươi thật sự không về nhà của ngươi sao?"
"Gần đây trong tộc cũng không có việc quan trọng."
Ngụy Vô Tiện vi diệu nhướng mày, vẻ mặt viết: Thì ra vừa rồi ngươi thật sự đã nghiêm túc suy nghĩ? Ta không khách khí nữa nha.
Đã tràn đầy ý cười không đè nén được.
Vẻ mặt Lam Vong Cơ cũng có chút buông lỏng, bất quá vẫn hít sâu một hơi, nói: "Ngụy Anh."
Nghe giọng điệu dạo đầu này, trái tim Ngụy Vô Tiện lại treo lên, không chút nghĩ ngợi ngăn cản nói: "Nè, dừng lại! Đề tài của chúng ta đến đây là dừng được không —— Tối nay nghỉ ngơi trước, đừng tiếp tục nữa!!!."
Hắn sợ y lại khuyên nhủ, tạm thời không đi Cô Tô, nhưng tà đạo tổn hại thân thể tâm tính gì đó... Thật vất vả rốt cục Lam Vong Cơ cũng nói những lời dễ nghe, nói sẽ đi cùng hắn, chuyện đồng ý rồi sẽ không thay đổi, như vậy là đủ rồi.
Vừa mới được hứa hẹn, còn chưa thực sự ổn định, cũng không cần thêm một câu gì đó phá hỏng tâm tình tốt đẹp hiện giờ.
Nghe vậy, Lam Vong Cơ thật sự không nói nữa.
Một lúc lâu sau, hai người cũng không lên tiếng.
Hiếm khi người này nghe lời hắn, Ngụy Vô Tiện kìm lòng không được lại suy nghĩ điều gì đó, chớp chớp mắt, nói: "Lam Trạm ta nói với ngươi...".
Lam Vong Cơ giương mắt nhìn hắn.
Ngụy Vô Tiện nói: "Không biết trước kia ta có từng nói qua hay không, nhưng cuộc nói chuyện tối nay ấy mà, để ta dạy ngươi một đạo lý nhé. Ngươi nhớ kỹ, đừng cứ lúc nào cũng đem những lời không dễ nghe nói ra trước, đặc biệt lời càng không dễ nghe, không thể không nói, thì cũng nói một lần là đủ rồi."
Nếu như nghe không vui vẻ, nói một trăm lần một ngàn lần một vạn lần cũng vô dụng, chọc cho khó chịu.
Lam Vong Cơ dường như muốn mở miệng, Ngụy Vô Tiện vội vàng nói tiếp: "Nếu ngươi thật sự nhịn không được, cứ ngẫm lại, ta có bệnh, ta đang mất trí nhớ, ai ta cũng không nhớ rõ ta rất sợ hãi... Lam nhị ca ca, ngươi có thể nói mấy thứ dễ nghe không? Dỗ dành kẻ đáng thương là ta đây?"
Lam Vong Cơ: "....."
Ngụy Vô Tiện không để ý chính mình đã chặn ngang câu nói trước đó (của y), đợi một lát Lam Vong Cơ không đáp lại liền nói: "Lại không muốn nói chuyện nữa? Là không biết nói, hay không biết dỗ dành như thế nào? Được thôi, tôi biết ngay mà. Nhưng ngừng suy nghĩ kiểu như vậy cũng được, nếu ngươi nghĩ ra rồi, thì nhớ nói với ta."
Đều đã nói hết mọi lời cho y rồi, Lam Vong Cơ vẫn giữ im lặng.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, Lam Vong Cơ chắc sẽ cảm thấy quá khó để nói những lời dễ nghe nhỉ? Chắc chắn là cảm thấy đặc biệt khó khăn, Lam Trạm biết cái gì gọi là nói dễ nghe một chút sao? Lam Vong Cơ sẽ dỗ dành người khác sao? Ha ha ha!
Đợi một hồi, không thấy Lam Vong Cơ hé răng nói một tiếng nào, rõ ràng là thật sự bị chặn họng đến không còn lời nào để nói.
Nhưng không ngờ biết nghe lời như vậy, đến lúc này cũng không nói lời khó nghe với hắn nữa, Ngụy Vô Tiện dần dần thả lỏng, không nhịn được ngáp một cái.
"Lam Trạm, ta có chút mệt mỏi."
Đã qua giờ tí, bọn họ gặp lại, bất tri bất giác cũng không phải là chuyện của hôm nay, mà là chuyện của hôm qua.
Sương đêm dày đặc, đống lửa đã thu nhỏ lại nhiều.
Lam Vong Cơ theo ánh mắt của hắn nhìn thấy, thêm củi vào, lại lấy cành cây dài chọc chọc, ngọn lửa yếu ớt lại cháy mạnh hơn một chút, ấm áp và sáng ngời.
Ngụy Vô Tiện tự nhiên cuộn chăn lại, nằm xuống bên đống lửa.
Liếc mắt thấy Lam Vong Cơ kết thúc cuộc nói chuyện quay lại vị trí ban đầu, người này lại không có ý định ngủ, nhắc nhở: "Ngủ nha, Lam Trạm."
"....." Lam Vong Cơ không trả lời.
Lúc mơ mơ màng màng, trong lòng Ngụy Vô Tiện vẫn thấy buồn cười như cũ, chẳng lẽ chỉ vì một câu nói của hắn, Lam Vong Cơ không nghĩ ra được lời dễ nghe nào thì thật sự không chịu nói nữa luôn? Đề tài đã chấm dứt, chỉ là chào hỏi trước khi đi ngủ, tùy tiện "Ừ" một tiếng cũng được mà, đồ cứng nhắc.
Mặc kệ, hắn mệt không chịu nổi nữa, không có cách nào nhìn Lam nhị công tử có thể nhịn được bao lâu.
Nhắm mắt lại, buồn ngủ mơ màng, một khắc trước khi sắp ngủ say, nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lam Vong Cơ.
"Ngụy Anh, ngày mai gặp."
Ý thức đã chìm vào bóng tối và tĩnh lặng.
......
Xuyên qua ánh lửa đang nhảy nhót, Lam Vong Cơ nhìn thấy khóe miệng người ngủ say tựa như cong lên một nụ cười nhẹ.
- -----------------------------------------------
Lời tác giả:
Lại nói Tiện Tiện mất trí nhớ đã có chút hiểu lầm, lầm tưởng quan hệ giữa hắn và Lam Vong Cơ trước khi mất trí nhớ tốt hơn rất nhiều so với thời niên thiếu, bởi vì thiếu niên Lam Trạm không thèm để ý tới hắn, hiện giờ người này lại quan tâm hắn lo lắng cho hắn giúp hắn, nguyện ý dẫn hắn về Cô Tô, tuy rằng không muốn đi Cô Tô, nhưng hắn nghĩ thiếu niên Lam Trạm trong trí nhớ, chắc chắn càng không muốn hắn đi Cô Tô, đủ thứ như thế, thì ra quan hệ của bọn hắn sau khi lớn lên đã tốt hơn.
Không biết Xạ Nhật Chi Chinh vẫn luôn tranh cãi, Lam Vong Cơ dần dần chịu để ý tới hắn, nhưng hắn lại không chịu quấn lấy người ta nữa.
Tiện mất trí nhớ cũng giống như trước kia đặc biệt quan tâm đến Kỷ cùng với từ từ muốn ở cùng với Kỷ còn đang đi học, bất ngờ hợp nhau, đến khi nhận ra Lam Vong Cơ đặc biệt để ý tới hắn, hắn sẽ càng yên tâm hiện nguyên hình ra.
Bốn chương đầu tâm lý hơi nhiều, muốn cố gắng hết khả năng, nhưng phát hiện biểu hiện không được tốt lắm, rối rắm tới rối rắm lui, thoạt đầu là như vậy. Các chương sau chắc là sẽ không như thế nữa, Tiện Tiện mất trí nhớ có chút suy nghĩ nặng nề, dù sao đột nhiên tỉnh lại mọi thứ đều trở nên xa lạ, thật dễ dàng tìm được một người mình quen biết, Kỷ ngây ngô cũng không biết an ủi, bất quá cuối cùng hình như cũng được dỗ dành một chút.