"Ngụy Anh, ngươi vẫn nên theo ta trở về Cô Tô đi."
"Được nha."
Lam Vong Cơ ngẩn người.
Nhìn lại, chỉ thấy màn lụa bay phất phơ bên ngoài đình đài lầu các, con đường lớn không thể che khuất bầu trời, đám đông huyên náo.
***
Người mặc hắc y dựa vào chiếc ghế mỹ nhân sơn son thếp vàng cười thật tuỳ ý, gần như sắp lăn xuống, không hề chú ý đến vẻ mặt kinh ngạc của y, cùng với một bước chân bất giác tiến lên, tựa như muốn vươn hai tay ra.
Ngụy Vô Tiện vẫn thoải mái nói: "Lam - Trạm! Ngươi nha, lúc nào cũng nghĩ không thoáng như vậy à? Được rồi! Ta đi theo ngươi ───"
Mở to hai mắt, Lam Vong Cơ phục hồi tinh thần lại đã tiến lên một bước, đỡ được người thật sự cười đến mức lăn xuống, hoặc là nói ôm trọn vào lòng.
Ngụy Vô Tiện "Úi chà" một tiếng, làm như đầu óc có chút choáng váng một hồi lâu mới tìm được chỗ để mượn lực, ngẩng đầu lên từ trong ngực Lam Vong Cơ, chịu đựng ánh mắt cúi đầu nhìn xuống của y, gần đến mức có thể cảm nhận được nhịp thở của nhau, đều dừng lại một chút.
Lam Vong Cơ lập tức định buông ra, lại nghe thấy một tiếng nói nho nhỏ, có chút cụt lủn:: "Đừng, "
Đừng buông.
Lam Vong Cơ nghe lời không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, giọng Ngụy Vô Tiện vẫn mang theo ý cười như cũ, giống như hôm nay tâm trạng cực kỳ tốt, bất kể là gặp y, hay là lại bị nói về chuyện quỷ đạo, về chuyện không nên suốt ngày ở bên những thứ không phải là con người, đều cũng không tức giận nữa... Nhưng cảm giác mang chút ý cười này dường như phai nhạt đi rất nhiều khi mở miệng ra lần nữa.
Giọng Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng, nói: "Ta nói thật."
***
Người báo tin chạy vào Liên Hoa Ổ.
"Có việc gì cần báo tin?" Giang Trừng rót cho mình một chén trà, xuyên qua hơi nóng bốc lên nhìn tu sĩ mặc áo tím ở phía dưới, cười nhạo một tiếng, nói với vẻ châm chọc: "Nhìn là đã biết chuyện xấu."
Tên khách khanh này ủ rũ, nhỏ giọng nói: "Tông chủ, ngài bảo chúng ta đi theo Ngụy công tử, hôm nay hắn ra ngoài uống rượu, gặp Hàm Quang Quân...".
Nghe danh hiệu này Giang Trừng lập tức nhíu mày, nghĩ không ra vì sao Lam Vong Cơ của Cô Tô lại đến Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện lại làm thế nào có thể gặp được, nhưng tới cũng đã tới rồi, chẳng lẽ có thể quản nhà người khác không cho phép bước vào địa phận Vân Mộng hay sao?
Người nọ nhìn vẻ mặt y, vốn đang rất cẩn thận, chợt cảm thấy việc đã đến nước này bất kể thế nào cũng không thoát khỏi một trận trách phạt, chi bằng mau chóng nói cho xong, tốc độ nhanh hơn nói: "Ngụy công tử, lấy hoa ném Hàm Quang Quân, đập, đập trúng, sau đó Hàm Quang Quân —— Hàm Quang Quân liền leo lên lầu mang Ngụy công tử đi!"
Ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, tu sĩ ở đó nhìn thấy đều sửng sốt, nhìn mãi cho tới lúc Hàm Quang Quân mang Ngụy Vô Tiện ngự kiếm đi mất, đến khi phục hồi tinh thần lại thì mấy người giám sát bọn họ đều không ai kịp ngăn cản.
Giang Trừng "phụt" một tiếng, nước trà vừa đưa lên môi đã bị thổi bay ra một mảng lớn, nhưng ngay cả nước văng trên vạt áo cũng không để ý, kinh hãi nói: "Cái gì ——"
Mất trí nhớ sao vẫn không quên trêu chọc? Ngụy Vô Tiện không phải là ai cũng không nhớ rõ lại vẫn có thể đi trêu chọc Lam Vong Cơ sao? Lam Vong Cơ cứ thế mang người đi, có biết đây là một người bị mất trí nhớ hay không!
***
Vùng ngoại ô.
Lam Vong Cơ hỏi: "Tại sao không ngự kiếm?"
Ngụy Vô Tiên buông thõng tay, vô tội nói: "Quên mang theo, không muốn trở về lấy. Lam Trạm ngươi có việc gấp vội vã trở về Cô Tô à?"
"....."Lam Vong Cơ im lặng một lát, nói: "Cũng không có."
Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói: "Vậy chúng ta đi dạo chơi một chút."
Từ Vân Mộng đến Cô Tô, tùy tiện đi dạo một chút.
Ánh mắt Lam Vong Cơ rơi xuống bên hông hắn, Ngụy Vô Tiện thản nhiên để cho xem, dù sao cũng không có bội kiếm.
Nhìn một hồi, cuối cùng Lam Vong Cơ triệu Tị Trần trở về.
"Được."
Nghe được một chữ không nhẹ không nặng này, Ngụy Vô Tiện làm như hơi kinh ngạc.
Lập tức lông mày cong lên.
***
Lam Vong Cơ thật sự dẫn hắn đi, rời khỏi Vân Mộng. Đêm đầu tiên ngủ ngoài trời, đốt một đống lửa giữa hai người, mỗi người nằm xuống một bên nghỉ ngơi.
Cuộn mình bên đống lửa một hồi lâu Ngụy Vô Tiện vẫn cứ mở to hai mắt không nhắm lại.
Cách đó không xa Lam Vong Cơ mặc nguyên quần áo mà ngủ, qua khỏi giờ hợi, đã chìm vào giấc ngủ say. Ngụy Vô Tiện nghĩ mình chắc chắn chưa bao giờ nghỉ ngơi sớm như vậy, mấy ngày nay không có lần nào ngủ vào giờ hợi, hiện tại, ngủ không được.
Lịch làm việc và nghỉ ngơi lúc đầu sẽ không bị ảnh hưởng bởi mất trí nhớ.
***
Vài ngày trước thức dậy trong một căn phòng xa lạ.
Trên giường gỗ, hơi nghiêng đầu, gần đó có một nữ tử ngồi cúi đầu đọc sách, phát hiện Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, lông mày khẽ nhướng lên, buông sách xuống kêu lên: "A Tiện."
Trầm mặc hồi lâu, vẻ vui mừng đã lâu không thấy trên gương mặt của nữ tử gần như biến mất sạch sẽ, hắn rốt cuộc mở miệng, câu đầu tiên là hỏi: "Ngươi là ai?"
Y sư đến khám, xác định đây là trí nhớ bị tổn hại.
Nữ tử gọi y sư đến không thể tin được mà lo lắng, ngập ngừng bổ sung tự giới thiệu bản thân, nói với hắn: "Ta tên là Giang Yếm Ly, a Tiện, ngươi vẫn gọi ta là sư tỷ."
Người thứ hai tới là tông chủ của Vân Mộng Giang thị, Giang Trừng Giang Vãn Ngâm.
Nghe có vẻ hai người này là quen thuộc nhất, Ngụy Vô Tiện ai cũng không nhớ rõ, chuyện của mình thì nói mơ hồ.
Bị hỏi liên tục hồi lâu, định hỏi ngược lại, nhưng tất cả ký ức đều mất hết, hắn không biết bắt đầu từ đâu, người khác không biết bắt đầu từ đâu, chỉ nói chuyện gần đây, nhắc tới vết thương lúc đầu, và người khi bị thương còn mê man ba ngày mới tỉnh lại.
Giang Trừng tỏ ra không biết tại sao hắn bị thương, nói Ngụy Vô Tiện mấy ngày trước đi ra ngoài một mình, không ai biết là đi đâu.
Trở về Liên Hoa Ổ, áo khoác màu đen che khuất vết máu, tu sĩ trên đường, môn sinh gia phó mới thu nhận của Vân Mộng Giang thị đi ngang qua đều chủ động hành lễ tránh đường ra cho hắn, cách một khoảng xa xa nhìn theo, cho đến khi Ngụy Vô Tiện đi vào sảnh đường không chống đỡ nổi nữa mới vịn tường từ từ ngã xuống, lúc ấy chỉ có mấy người ở đó, không dẫn tới ồn ào.
Trong lúc hôn mê vẫn chưa điều tra được cái gì, tỉnh lại thì đã mất trí nhớ, có rất nhiều nghi vấn, Giang Trừng quyết định ngay cả chuyện Ngụy Vô Tiện trước đó bị thương cũng không tiết lộ nửa câu.
Là một trong số ít người biết, mỗi ngày Giang Yếm Ly đều đến chăm sóc, vắt óc suy nghĩ muốn Ngụy Vô Tiện khôi phục, tốn thời gian giới thiệu thân phận của mỗi người mà hắn có thể tiếp xúc, nhưng không hiệu quả một chút nào.
Dưỡng sức mấy ngày, Ngụy Vô Tiện nói muốn ra ngoài hít thở không khí.
Giang Trừng không đồng ý, nói hắn không hiểu vì sao bị thương cũng không biết có phải gặp phải ám toán hay không, nếu việc mất trí nhớ bị gia tộc khác phát hiện sợ là càng thêm phiền toái.
Ngụy Vô Tiện vẫn đi ra ngoài.
Giang Trừng phát hiện cho dù trí nhớ của hắn bị tổn hại, cũng không tổn hại đến phán đoán, không nhớ người và việc nhưng những gì đã học được trong quá khứ đều không quên, cầm lên là biết nên dùng như thế nào, trao đổi với người khác như bình thường, nếu không biết chuyện thật sự là nhìn không ra sự khác biệt, thực lực vẫn còn đầy đủ, phá giải sự phòng ngự của môn sinh bình thường cũng là chuyện rất dễ dàng.
Biết Ngụy Vô Tiện vốn là tính cách nói không nghe, tức giận châm chọc vài câu cũng không ngăn cản.
Cử người công khai đi theo xung quanh đều bị bỏ rơi, đổi thành âm thầm đuổi theo từ xa.
Ngụy Vô Tiện không đi quá xa, tùy ý tìm một tửu lâu của Vân Mộng đi vào trong, leo lên lầu uống rượu, thờ ơ quan sát phía dưới.
Cho đến khi nhìn thấy người nọ từ cuối con đường lớn đi tới, thấy các tu sĩ nhao nhao tự giác im lặng, hành lễ chăm chú.
Người tới một thân bạch y, mạt ngạch, mang đàn đeo kiếm, khuôn mặt cực kỳ tuấn nhã, quanh thân lại giống như bao phủ sương tuyết. Cực kỳ giống với trong trí nhớ, nhưng quần áo và dung mạo bớt đi sự ngây ngô, nhưng sẽ không nhận nhầm.
Ngụy Vô Tiện sững sờ một hồi mới phát hiện mình thế mà nhớ ra.
Hắn nhìn y từng bước đi tới, trong đầu giống như gợn sóng bị khuấy động hỗn loạn, lại giống như người ở trong sương mù dày đặc rốt cục hé ra một chút khe hở, lộ ra tia nắng mặt trời, dưới ánh sáng có bóng người càng lúc càng rõ ràng.
Sai khiến các thiếu nữ vây quanh bên cạnh châm rượu cho hắn tiến lên tặng hoa.
Cười nhìn một người lãnh đạm nghiêm túc như vậy tiếp nhận một đống hoa đầy màu sắc, mặt không chút thay đổi đứng ở đầu đường, không nhịn được tự mình cầm lên một đóa thược dược nở rộ ném xuống, không sai lệch rơi đúng vào thái dương.
["Ta quên mất, còn phải thêm một thứ cho ngươi."
Nhặt tờ giấy thêm vào vài nét, nhìn bức tranh, rồi lại nhìn người thật, hắn cười té lăn ra đất. Đối phương đặt quyển sách xuống, nhìn lướt qua, thì ra bên tóc mai của người trong tranh có thêm một đóa hoa.
"Nhàm chán phải không, ta biết ngay ngươi muốn nói nhàm chán. Ngươi có thể thay bằng một từ khác không? Hoặc thêm hai từ?"
"Cực kỳ nhàm chán." ]
Hình ảnh trong đầu đột nhiên hiện lên rồi lại lập tức tan biến.
Ngụy Vô Tiện dựa vào lan can nghiêng người tới trước thăm dò, một cái tên tự nhiên thốt ra, giống như đã gọi qua hàng ngàn lần, cười tủm tỉm cất lên: "Lam Trạm - trùng hợp như vậy!"
Trêu chọc đến nỗi người lạnh lùng phất tay áo mà đi này lại bước từng bước trầm ổn lên trên lầu, vén rèm bước vào, hạt châu kêu leng keng, âm thanh giòn tan vang lên như có giai điệu.
Lam Vong Cơ chắc chắn không thể tưởng tượng được, mà hắn cũng không suy nghĩ kỹ đã đồng ý muốn đi cùng y. Cười to một cách bừa bãi, cười đến mức lăn vào trong ngực Lam Vong Cơ, khoảng cách giữa hai người không còn, Ngụy Vô Tiện ghé tai thì thầm: "Lam Trạm, nếu ngươi muốn ta đi theo ngươi, ngươi phải nhanh một chút, có người giám sát nơi này...".
Ánh mắt người nọ tập trung lại.
Ngụy Vô Tiện lại thản nhiên tiếp tục nói những chuyện thật sự không quá quan trọng so với câu trước, nói tiền rượu không cần trả, chủ tiệm sẽ ghi sổ sách, ngày sau đến Liên Hoa Ổ tìm tông chủ thanh toán là được.
Lam Vong Cơ không nói một lời nghe hết tất cả từng chữ, chợt giơ tay ôm ngang eo hắn, mang lên thân kiếm thon dài trong suốt lấp lánh như băng tuyết ngưng tụ, bay nhanh ra khỏi lầu của tửu lâu, kinh động đến vô số người đi trên đường.
Ngự kiếm rời xa khỏi thị trấn, hạ xuống một nơi hoang vắng rồi tiếp tục đi về phía trước, Ngụy Vô Tiện không ngờ Lam Vong Cơ đi đường theo cách này, hắn chỉ nói không ngự kiếm, Lam Vong Cơ càng không thể đi đường thủy, cũng không đi đường lớn, toàn chọn những con đường nông thôn hẻo lánh, Giang tông chủ nhận được tin tức cũng không kịp thăm dò tung tích của bọn hắn.
Dưới gốc cây cổ thụ, đống lửa cháy đượm, cành khô lá rụng thỉnh thoảng bị đốt cháy phát ra tiếng nổ nhỏ, bắn ra các tia lửa.
Cách đó không xa truyền đến câu hỏi nhàn nhạt.
Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm? Ngươi còn chưa ngủ?" Hắn cho rằng Lam Vong Cơ làm việc nghỉ ngơi nghiêm túc hẳn là đã ngủ từ sớm.
Im lặng một lát, Lam Vong Cơ trầm giọng nói: "Ngụy Anh."
"Xảy ra chuyện gì?"
Ngươi không sao chứ?
- --------------------------------------
Lời tác giả:
Nguyên tác trên lầu ném hoa sau cuộc đi săn ở Bách Phượng Sơn hai tháng, lần này sớm hơn một tháng, cho nên là một tháng sau Bách Phượng Sơn, vì sao sớm, có liên quan đến việc Tiện mất trí nhớ.
Truyện nhiều kỳ mới. (Run rẩy.)
Không xác định được độ dài ngắn, nhưng không thể dài như Loạn Xuân Sớm... Ha ha ha.
Là Lão tổ mất trí nhớ, lão tổ Tiện chỉ nhớ rõ Lam Trạm thời thiếu niên, Kỷ vẫn là Kỷ lúc thanh niên, cũng không phải là Kỷ trưởng thành xuyên không, kết cục cam đoan là HE, tôi không nỡ để Vong Tiện chịu khổ, cho nên bất kể thế nào cũng chỉ viết kết cục tốt.
Tất nhiên, quá trình này chắc chắn sẽ có những thăng trầm.