Triệu Viêm lấy từ trong túi quần ra một chiếc bánh răng bằng kim loại, hình dáng trông khá bình thường chỉ là bên trên có thêm một số hoa văn kì lạ.
Hàn Kỳ nhìn thoáng qua, thứ này có vẻ là đồ thủ công mỹ nghệ bán trong mấy gian hàng rong, nhìn không đáng giá. Đối với những người khác, có thể bọn họ sẽ khịt mũi coi thường. Nhưng cô tận mắt thấy Triệu Viêm dùng đá ném chết lợn rừng nên không dám khinh thường. Gia cảnh Hàn Kỳ vốn không khá giả, nhìn bộ dạng Triệu Viêm cũng không giống người có tiền nên cô không nghĩ cái bánh răng này dùng lừa gạt bản thân, cô nghiêm túc nhận lấy.
Vào lúc đầu ngón tay chạm vào bánh răng, Hàn Kỳ đột nhiên chợt phát hiện tiếng ồn ào bốn phía bỗng dưng biến mất trong phút chốc…
“Lạch cạch, lạch cạch...”
Thế giới bỗng nhiên yên tĩnh ngoại trừ tiếng tim đập của cô. Cảnh tượng trước mắt mờ đi trong phút chốc. Cô bất giác dụi mắt, khi mở mắt ra lần nữa, đám đông đang đi lại đã trở về bình thường, tiếng còi xe, tiếng chào hàng gánh hàng rong, tiếng của Triệu Phổ cùng đám người đang bàn chuyện bị át đi ngay lập tức.
Trong hai giây ngắn ngủi này, mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ. Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Hàn Kỳ, Triệu Viêm bất giác chột dạ - vật phẩm cấp 0 "bảo vệ năng lượng âm" này có vấn đề gì sao?
"Em không sao chứ?"
Sự kinh ngạc của Hàn Kỳ nhanh chóng lướt qua, cô cười cười: "Không có gì, vừa rồi có hơi hoa mắt, em sẽ liên lạc với anh khi về tới đế đô, Triệu ca."
Trong lòng cô cũng có quyết định cho nên cô không hỏi những chuyện vừa xảy ra rốt cuộc là thứ gì. Sau khi lịch sự vẫy tay chào tạm biệt, cô liền quay về đội.
Nhưng cảnh tượng này bị Triệu Phổ ở phía sau nhìn thấy, ghen ghét trong lòng vừa mới hạ xuống lại trào lên, nhưng nếu Triệu Viêm đã thức thời rời đi nên mọi chuyện cũng không sao cả. Cậu ta hào phóng bảo: "Hôm nay mọi người đều gặp chuyện kinh hãi, tối nay chúng ta phải đi ăn một bữa để an ủi, tôi mời các cậu!"
"Được đấy!"
Những người khác lập tức hưởng ứng rời đi, Hàn Kỳ bước theo đội, nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng Triệu Viêm đâu nữa. Cô nắm chặt bánh răng rồi bỏ vào túi áo của mình.
"Đi thôi! Chúng ta đến nhà hàng tốt nhất dùng bữa nào!"
Bước đến hai chiếc Toyota Alphard trước mặt, sống lưng Triệu Phổ dường như thẳng lên không ít. Hàn Kỳ liếc thoáng qua ánh mắt có chút nóng bỏng của cậu ta, cười nhạt, cúi đầu bước lên xe.
Trong lúc các sinh viên đại học đang nâng ly ăn uống thì tại cảnh khu có một nhóm người lạ mặt đến.
Sau khi có thông báo "lợn rừng tấn công", lực lượng kiểm lâm khu thắng cảnh đã nhanh chóng tổ chức tổ công tác xử lý, cuối cùng đã tìm thấy con lợn rừng to lớn rơi xuống vách núi. Nhóm sinh viên đại học trước sau vẫn không xuất hiện, chuyện này chỉ sợ cũng không giải quyết được gì. Có điều những nhân viên kiểm lâm đều đến từ các làng và thị trấn gần đó, hiển nhiên sẽ không bỏ qua "thịt lợn rừng", nhưng làm thế nào mang về mới là vấn đề cần thương lượng.
Dù sao thì với một con lợn rừng to như vậy, thịt có thể chia ra rất nhiều.
Đúng lúc này, trên đường núi xuất hiện bảy tám tên mặc quần áo bình thường, có biểu hiện cảnh giác.
Bây giờ cũng đã muộn, cảnh khu sớm đã đóng cửa. Sự xuất hiện của đám người này khá đột ngột, nhân viên kiểm lâm tiến lên xua đuổi nhưng khi nhìn thấy thẻ chứng nhận sĩ quan trên tay người nọ thì thành thật lùi về một bên.
Sau đó, nhóm người này bắt đầu chụp ảnh và lấy ra những máy móc kì lạ kiểm tra cái gì đó. Hiển nhiên mục tiêu của họ chính là những tia sét bất ngờ xuất hiện vào hôm nay. Mặc dù bọn họ đều mặc quần áo bình thường, đội mũ nhưng giọng nói của bọn họ có thể từ trời nam đến đất bắc, tên gọi cũng đa dạng. Hoặc là "bần đạo cho rằng…" hoặc "bần đạo cảm thấy…". Nhân viên kiểm lâm bên cạnh nghe không được, định nhích lại gần nhưng bị xua đuổi nên thành thật lôi xác lợn rừng đi.
Lợn rừng một trăm kí quả thật không nhẹ, nhưng mười mấy người ai cũng là những thanh niên cường tráng, quanh năm lao động, sau khi tìm được bó dây thừng thì dùng gậy gỗ nhặt được bên cạnh khiêng lên. Nhất cử nhất động của bọn họ khiến những "sĩ quan mặc thường phục" nhìn thấy. Một người trong đó có thân hình thon gầy, dáng vẻ là một thủ lĩnh cầm đèn pin bước tới bắt chuyện: "Con lợn rừng này không nhẹ đâu, chỉ sợ xử lý sẽ không dễ dàng cho mấy…"
"Sĩ quan này, chúng tôi vừa nhặt được một món hời. Con lợn rừng này vào ban ngày đuổi theo một đám sinh viên, đoán chừng là tự ngã nhào xuống…"
Nghe đối phương nói những lời này, phó cục trưởng Đàm Bình cầm đèn pin hơi cau mày. Do có ánh sáng chiếu vào đầu con lợn rừng này nên anh ta có thể dễ dàng nhận ra được hộp sọ đã bị vỡ vụn, biến dạng sau khi va đập mạnh…
Quanh năm tiếp xúc với đủ loại thi thể nên anh ta biết rõ, đây không phải là bộ dạng rơi từ vách núi xuống.
"Lão Ngô!"
Đàm Bình quay đầu lại gọi to, một người đàn ông trung niên cầm tràng hạt bên cạnh quay đầu lại: “Mùi tanh của máu quá nặng, tôi không qua được.”
“Không phải là tôi chán ghét cậu, chuyện này có vấn đề, cậu tới xem một chút.”
Đàm Bình thuyết phục mãi, người đàn ông trung niên được gọi là “lão Ngô” kia mới khoan thai bước tới, liếc nhìn xác lợn rừng thuận miệng nói: “Bị vật cứng đập vào đầu mà chết, có thể là búa tạ hoặc hòn đá.”
Người được gọi là “lão Ngô” này hiển nhiên có chút năng lực hơn người thường, anh ta đưa mũi ngửi, vươn tay cầm lấy đèn pin trong tay Đàm Bình tìm kiếm một vòng, nhanh chóng tìm thấy vài mảnh đá vụn, hai mắt híp lại: “Sức lực có hơi quá đáng…”
Giọng nói vẫn luôn bình thản bấy giờ xuất hiện chút kinh ngạc. Đàm Bình xoa mi tâm, rõ ràng cho thấy chuyện này có chút phiền phức. Anh quay đầu hô “đồng sự” đang đứng cách đó không xa. Chẳng mấy chốc, nhóm người anh một câu tôi một câu mà suy luận, bầu không khí trong đội bỗng nhiên ngưng trọng.
“Bởi vì công vụ nên con lợn rừng này chúng tôi phải mang đi.”
Cuối cùng, Đàm Bình đứng lên ra mặt trao đổi cùng mấy nhân viên kiểm lâm. Thấy bộ dạng mấy người này bất mãn, anh bổ sung: “Tất nhiên, các vị đại ca khiêng nó lên cũng không dễ dàng, đây là 5000, vất vả rồi…”
Kế tiếp cũng không cần nhiều lời. Một đám nhân viên kiểm lâm thu nhập một tháng cũng chỉ được 1000 tệ, đây tận 5000 tệ thì tất cả bất mãn đều tan biến, thậm chí còn nhiệt tình giúp đỡ nhóm “sĩ quan thường phục” khiêng lợn rừng xuống núi.
“Bảo quản lạnh, khi về đế đô sẽ nghiên cứu cẩn thận.”
Đàm Bình liếc nhìn cánh rừng tối đen. Gió đêm hơi lạnh lẽo, nhưng đối với anh, vụ án không lời giải đáp vào một năm trước khiến lòng anh bất an.
“Sét đánh hai lần vào cùng một vị trí… Đây nhất định không phải là sự trùng hợp.”
******
Khi đêm trở nên tối hơn, đám người Triệu Phổ ăn một bữa tại nhà hàng vẫn chưa thoả mãn, tiếp tục đi đến KTV.
Ở chỗ này rất dễ tạo nên bầu không khí mập mờ, chỉ có điều Hàn Kỳ không theo như ý nguyện của Triệu Phổ, dùng lý do bữa tối uống nhiều bia nên có hơi choáng váng nên quay về khách sạn nghỉ ngơi trước – thực chất vào bữa tối cô chỉ uống mỗi một ly.
Mà bạn cùng phòng là Hồ Lệ Lệ vì sự an toàn nên cũng cùng cô quay về khách sạn.
Hôm nay mọi người leo núi vốn cũng có mệt mỏi chút ít, thêm sự việc tia sét đánh xuống lại bị lợn rừng rượt đuổi dọa cho sợ hãi, có thể nói là cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi. Thể lực thì có thể khôi phục nhưng tinh thần bị kinh hãi trong phút chốc khó có thể bình tĩnh lại như cũ. Hát hò tại KTV chừng hai tiếng, cả đám ngày xưa là mạch bá (*) bọn họ đều cảm thấy tinh thần không trụ nổi. Nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ nên mọi người cùng nhau trở về khách sạn.
(*) Mạch bá: người hát karaoke hay, có thể hát được nhiều bài, nhiều thể loại. (theo Baidu)
Mức độ tiện nghi của một khách sạn 4 sao tất nhiên không tệ. Sau khi thoát khỏi náo nhiệt ầm ĩ, mọi người bây giờ nằm trên giường cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đa số đều thiếp đi rất nhanh.
Hàn Kỳ và Hồ Lệ Lệ không có tham gia hoạt động nên đã đi ngủ từ trước. Bởi vì có ba người là nam nên Triệu Phổ - người bao phòng tận hưởng một phòng riêng tiêu chuẩn.
Biểu hiện của Hàn Kỳ ngày hôm nay làm cậu ta cảm thấy khó chịu, cậu ta đứng trước cửa sổ hút thuốc có chút chán nản. Trong lòng đều là những câu như làm thế nào để có thể cùng cô ấy tăng thêm tình cảm. Tuy mí mắt đã ngày càng nặng trĩu nhưng nội tâm vẫn luôn không cam lòng.
“Có hơi lạnh nhỉ…”
Gió ngoài cửa sổ quả thật có chút lạnh. Triệu Phổ đã uống khá nhiều bia lúc ở KTV nên có hơi rùng mình, cậu ta vươn tay đóng cửa sổ lại, dập thuốc vào gạt tàn trên bệ cửa sổ, định đi tắm rồi ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh im ắng, tàn thuốc màu đỏ trong gạt tàn tản ra ánh sáng yếu ớt. Triệu Phổ tắt đèn, thở ra một hơi, bỗng nhiên có cảm giác không đúng!
Từ từ nhìn lên, qua cửa sổ thấy được rõ ràng hình ảnh phản chiếu của hai chiếc giường đơn tiêu chuẩn của khách sạn. Nhưng vào lúc này, bất thình lình xuất hiện một bóng người màu trắng đứng giữa hai chiếc giường!
Áo trắng quét đất, mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt nhưng cậu ta có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang nhìn chằm chằm mình…
Triệu Phổ lúc này chỉ cảm thấy tóc gáy từ đầu đến chân đều dựng hết cả lên, hai tay cậu ta run rẩy, đột nhiên chộp lấy mép gạt tàn, xoay người thật nhanh!
Không có người nào trước mặt.
“Phù…phù…”
Hít vào từng hơi khó nhọc, Triệu Phổ vẫn còn nghi ngờ nhìn quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ lần nữa, lúc này đến cả cái bóng cậu ta cũng không thấy, dường như vừa rồi chỉ là ảo giác của bản thân.
Cậu ta bình tĩnh lại, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy bồn chồn. Nghĩ một hồi, cuối cùng cậu ta vẫn quyết định gọi điện cho tài xế của mình. Không lâu sau, một tài xế cao to vạm vỡ mang bữa ăn khuya vào phòng. Cậu ta vờ như không có chuyện gì xảy ra cùng tài xế nói chuyện phiếm một lúc. Sau khi ăn xong, cậu ta hỏi: “Vương ca, tôi nghe nói lão Lưu khi ngủ ngáy lớn lắm phải không?”
“Lão Lưu” là một tài xế khác, tuổi tác hơi lớn một chút, tính tình ổn trọng, chỉ có điều nổi tiếng là ồn ào. Nghe cậu ta nói, tài xế Vương Phẩm cũng trả lời bất lực: “Quả thật rất lớn, dù có nhét kẹo cao su vào tai cũng vô dụng…”
“Ồ, vậy hôm nay anh cứ ngủ chỗ này đi, ngày mai phải trở về rồi, anh nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Điều này khiến Vương Phẩm vô cùng mừng rỡ nên đã đồng ý ngay tức khắc mà không cần suy nghĩ nhiều. Có thêm một người trong phòng, lúc này trong lòng Triệu Phổ mới cảm thấy yên tâm hơn đôi chút. Dù có ý định đi tắm rửa nhưng cậu ta căn bản không dám soi gương trong nhà vệ sinh nên dứt khoát nằm xuống ngủ.
“Trả con gái cho ta!”
Nhưng vào lúc rạng sáng, Triệu Phổ đột nhiên bị một bóng dáng đang gào thét với bản thân trong mơ làm tỉnh giấc. Cậu ta bật dậy, phát hiện mồ hôi lạnh đầy mình, toàn thân gần như ướt đẫm. Sự sợ hãi run rẩy khiến cả người cậu ta run lên, thẳng cho đến lúc nghe được tiếng lẩm bẩm của Vương Phẩm bên cạnh mới chậm rãi hoàn hồn.
“Là giả, tất cả đều là giả.”
Cậu ta chẳng dám đi tắm nên đành nhắm mắt định ngủ tiếp. Nhưng trong cơn mê mang, cậu ta luôn cảm thấy có bóng người đang đứng trước giường, lúc mở mắt ra lại không thấy ai ở đó. Cứ thế trằn trọc cho đến khi trời hửng sáng mới chìm được vào giấc ngủ say…
Sáng sớm ngày hôm sau, khoảng 9 giờ sáng mọi người đều đã thức dậy, đang tự chọn bữa sáng cho mình trong nhà ăn, trên cơ bản ai cũng mang một đôi mắt thâm quầng.
Mã Ngọc Cương bưng cháo lên, lấy cho mình hai đĩa trứng gà cùng bánh mì đầy ắp, vừa ăn vừa mở miệng phàn nàn: “Chết tiệt, cả đêm qua gặp ác mộng chẳng yên giấc nổi…”
“Thật vậy sao? Tôi cũng gặp ác mộng.”
“Gì cơ?”
Những người xung quanh đều kinh hô, hỏi ra thì mới biết đêm qua bọn họ đều gặp phải nhiều loại ác mộng, nội dung kì quái gì cũng có. Có người bị cáo rượt chạy trối chết, có người bị rất nhiều rắn cắn,… Sau khi mọi người đều kể về giấc mơ mình gặp phải thì bỗng thấy Hồ Lệ Lệ và Hàn Kỳ bên cạnh đang nhìn họ với vẻ ngạc nhiên.
“Hai người… không sao chứ?”
“Tôi cũng gặp một giấc mơ nhưng đấy không phải là ác mộng. Trong mơ chỉ nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên bờ sông nói vài câu gì đấy với tôi, có điều tôi không nhớ người đó đã nói gì.”
Hồ Lệ Lệ bưng ly sữa đậu nành lên uống một ngụm, quay đầu nhìn về phía Hàn Kỳ rồi lắc đầu với người kia: “Tôi không có mơ gì cả, ngủ một giấc đến hừng sáng.”
Kì thật điều này có thể nhìn ra được qua làn da đầy đặn của cô. Những người khác đều có quầng thâm dưới mắt, sắc mặt héo rũ. Bởi vì Hồ Lệ Lệ có leo núi nên có chút mỏi mệt, chỉ là có được thời gian nghỉ ngơi dài nên đã khôi phục khá tốt. Hàn Kỳ thoạt nhìn qua rõ ràng là có “trạng thái tốt nhất”, làn da có vẻ láng bóng, đôi mắt sáng và có sức sống hơn bình thường.
Sự tương phản này quá lớn, nhưng khoa học cũng chứng minh rằng thức khuya ngủ muộn sẽ có hại cho cơ thể nên mọi người đều đổ lỗi cho việc hôm qua chè chén quá nhiều và ngủ quá muộn.
“Chắc là do chúng ta gào hét trong KTV quá nhiều nên tối vừa về đã gặp phải ác mộng.”
“Đúng thật đấy, ha ha ha…”
Sau vài tiếng cười đùa, Hồ Lệ Lệ bên cạnh đột nhiên nói: “Mà này, ngày hôm qua cái người tên Triệu Viêm kia bảo chúng ta nên đi ngủ sớm không phải sao?”
Cô vừa nói xong, tất cả mọi người trên bàn ăn bỗng im lặng: hai người ngủ sớm không có chuyện gì xảy ra, những người ngủ trễ đều gặp phải ác mộng… Có vẻ như không phải là một sự trùng hợp?
“Ôi, mẹ của tôi ngày nào cũng bảo đi ngủ sớm, người khác vừa nói mọi người đã bắt đầu nghi thần nghi quỷ. Ít nhiều gì chúng ta đều là những sinh viên tin tưởng vào khoa học!”
Triệu Phổ không nhịn được lên tiếng, nhưng vừa nói xong chỉ cảm thấy đầu vô cùng đau đớn. Sáng nay thức giấc cậu ta cảm thấy cả người đều không khoẻ, cơ bắp đau nhức, đầu bắt đầu đau, bây giờ nuốt cơm cũng không trôi, rõ ràng có dấu hiệu bị bệnh.
Nghĩ tới cảnh tượng kinh dị đêm qua mà cậu ta nhìn thấy trước cửa sổ, sao cậu ta có thể không biết mình đã gặp phải chuyện gì? Nhưng thừa nhận vào lúc này sẽ khiến người khác cảm thấy bản thân nhát gan nên nhất quyết không chịu nói ra.
Mọi người không nghĩ ngợi quá nhiều về chuyện đấy, hàm hồ cười cho qua chuyện, cơm nước xong xuôi liền lên đường trở về. Mọi người tận hứng vui đùa cười giỡn trên chiếc Alphard, chỉ có Hàn Kỳ trước sau luôn trầm mặc, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn chiếc bánh răng trên tay… Cô luôn có một loại dự cảm rằng: tất cả mọi chuyện trước mắt, có lẽ đều có liên quan đến chàng trai đó.