Chu Phù chưa bao giờ ngượng ngùng như bây giờ, cô dùng hành động trả lời Thẩm Chi Hành, chủ động hôn anh.
Ghế sofa nhung cực kỳ mềm mại, khi ngồi ghế sẽ lún xuống, Thẩm Chi Hành ôm eo cô.
Mũi Chu Phù còn hơi hồng, cô giãy dụa muốn đứng dậy, Thẩm Chi Hành lại nghĩ rằng cô không muốn ngồi trên đùi mình nên hỏi, “Em ngại sao?”
Chu Phù lắc đầu dù thật ra cô thấy hơi ngại, “Anh còn chưa giúp em bôi thuốc phía sau lưng.”
Thẩm Chi Hành cười, “Xin lỗi, ban nãy thổ lộ tình cảm nên anh nhất thời quên mất lưng em không thoải mái.”
Anh nói thẳng ra như thế khiến mặt Chu Phù đỏ bừng, từ nãy tới giờ cô vẫn luôn ngồi trên đùi anh.
Hiện tại Thẩm Chi Hành hơi ngửa đầu, bờ môi mềm xẹt qua xương quai xanh của cô. Vì ở nhà nên Chu Phù chỉ mặc đồ ngủ tơ tằm, động tác kia của anh quá sắc tình rồi.
Hơn nữa giọng nói của anh còn trầm thấp, là kiểu giọng mê hoặc người nghe.
“Muốn hôn à?” Thẩm Chi Hành không chớp mắt nhìn cô, tay đặt phía sau lưng Chu Phù vuốt ve, cảm giác đau rát hồi chiều nay đột nhiên biến mất.
Chu Phù từ lâu đã muốn thân mật với anh, tuy nhiên đến giờ cô lại hơi rụt rè. Đối với ánh mắt dịu dàng của anh, mặt cô sắp biến thành màu đỏ, cô gật đầu, “Vâng” một tiếng.
Bàn tay ôm eo cô hơi siết lại, Chu Phù cúi đầu, cánh môi mềm mại bị càn quét.
Thẩm Chi Hành dù đã thành thục trầm ổn nhưng đối mặt với cô gái mình thích khó tránh khỏi sự ích kỷ chiếm hữu, bản tính này thể hiện rõ ràng khi hôn môi cô.
Bàn tay cũng không nghỉ ngơi mà xoa nhẹ hai má cô dụ dỗ Chu Phù hé môi, rất nhanh đầu lưỡi đã tiến vào bên trong dây dưa không ngừng.
Phòng sách yên tĩnh tới mức loáng thoáng nghe được tiếng môi lưỡi triền miên.
Đầu lưỡi anh không ngừng đảo quanh sườn má, từng chút một quấn lấy lưỡi cô như con mãnh thú săn mồi.
Hôn một lúc lâu, Chu Phù cảm thấy đầu lưỡi tê cứng, toàn thân toát ra tầng mồ hôi mỏng thì Thẩm Chi Hành mới buông tha.
Cô giống như đà điểu gục mặt vào lồng ngực anh không nói một lời.
Dường như Thẩm Chi Hành thay đổi nhưng thay đổi ở đâu thì cô không nói rõ được. Chu Phù cảm thấy phía dưới hơi cộm nên cựa quậy người.
Thẩm Chi Hành ôm chặt eo cô, giọng nói khàn khàn, đầy vẻ bất đắc dĩ, “Cục cưng, đừng lộn xộn nếu không anh không dám chắc bản thân sẽ kiềm chế được.”
Chu Phù ngây ngốc, ban nãy hôn rất lâu, đầu óc cô có chút quay cuồng. Hiện tại Thẩm Chi Hành gọi cô một tiếng cục cưng khiến cô lâng lâng. Cái đầu nhỏ giờ chỉ nghĩ đến hai từ đó, hoàn toàn không biết nguy hiểm rình rập.
Cô cựa quậy thêm vài lần, “Gì mà không kiềm chế được?”