Văn Nhã Bại Hoại - Lộc Thời An

Chương 39: Hoàn chính văn



Tết Âm Lịch ở Hoài Thanh vẫn giống những năm trước, lúc này là thời điểm Chu Phù về thăm nhà họ Thẩm. Tuy nhiên lần này cô trở về với danh phận là bạn gái của Thẩm Chi Hành.

Quan hệ giữa cô và Ngô Thu Trúc không còn gượng gạo, so với lúc trước còn tốt hơn nhiều.

Mọi rào cản lo lắng trong lòng Chu Phù giờ đã biến mất bởi người trong nhà họ Thẩm đều đón nhận chuyện này một cách vui vẻ.

Cuộc sống sinh hoạt giữa cô và Thẩm Chi Hành giống như bao cặp đôi khác, hầu hết chìm trong ngọt ngào. Tuy nhiên khi biết được khoảng thời gian trước hoa khôi của học viện Mỹ Thuật không quản khoảng cách địa lý để theo đuổi Thẩm Chi Hành khiến cô không tránh khỏi cảm xúc ghen tuông.

Một ngày nào đó vào buổi sáng Chủ nhật, Thẩm Chi Hành kéo cô tới chung cư của anh.

Chu Phù quyết định trêu chọc anh một chút, ở trước mặt anh nghịch ngợm trêu đùa. Cũng may Thẩm Chi Hành trước giờ chiều chuộng cô, dù Chu Phù có nghịch ngợm đến đâu anh cũng chỉ cười rồi hùa theo.

Vu Thi Hòa từng nói với Chu Phù rằng hãy thử mặc sườn xám mà không mặc nội y xem sức chịu đựng của giáo sư Thẩm đến đâu. Chu Phù thầm nghĩ đã đến lúc cho anh một bài kiểm tra.

Hiện tại Thẩm Chi Hành đang ngồi trước bàn làm việc, chỉnh sửa luận văn tốt nghiệp cho sinh viên.

Tiếng gõ cửa vang lên thu hút sự chú ý của anh, Chu Phù đẩy cửa vào gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ giảo hoạt.

Đường cong trên cơ thể cô được bao bọc bởi bộ sườn xám quyến rũ khiến ai nhìn cũng muốn làm chuyện xấu.

“Thưa ngài, ngài có muốn tôi phục vụ gì không?” Chu Phù nhịn cười nhìn anh.

Khi làm việc Thẩm Chi Hành sẽ đeo kính làm tăng vẻ cấm dục hơn. Anh chống cằm đôi mắt đào hoa ẩn sau lớp kính tri thức nhìn Chu Phù, “Lại đây, ngồi lên đùi anh.”

Chu Phù ngoan ngoãn nghe lời còn chưa kịp ngồi xuống đã bị anh nóng vội ôm lấy sau đó đặt cô ngồi lên đùi mình.

“Sao lại nổi hứng trêu đùa với lửa? Lại ăn phải dấm?”

Mỗi lần Chu Phù ghen sẽ thể hiện rất rõ ràng, không chịu nói chuyện trên Wechat với anh, chơi trò bạo lực lạnh. Mỗi lần thế này anh sẽ chờ đợi xem cô làm gì tiếp, sau đó mới tìm cách đối phó. Lần này cô tự mình chủ động nhào vào lòng anh, Thẩm Chi Hành vui vẻ vô cùng.

Bàn tay hư hỏng lần mò vào vạt váy, tìm kiếm nơi thần bí để trêu đùa. Khi anh sờ vào, nó đã có chút ẩm ướt.

Ngón tay anh tách môi hoa huy*t, tìm kiếm viên trân châu mẫn cảm. Thấy Chu Phù thở dốc, anh như hồ ly híp mắt cười, “Tiểu Chu Phù cố tình không mặc quần lót quyến rũ anh?”

“Mọi người đều nói hoàng đế Đường Minh trọng sắc khinh quốc, mỹ nhân lúc nào cũng ở bên cạnh, không kể ngày đêm lúc nào cũng hoan dâm.” Thẩm Chi Hành thơm vào má cô, “Chu Phù, em có biết vì em mà anh chậm trễ công việc bao nhiêu lần không? Em lấy gì đền thời gian cho anh đây?”

Khi nói chuyện, bàn tay anh không dừng lại mà nhanh chóng cởi bỏ nút thắt trên sườn xám.

Ngày hôm đấy, hai người làm từ giữa trưa đến chiều muộn, số lần Chu Phù cao trào đếm không xuể.

Mà Chu Phù nhân lúc đấy cắn trên cổ anh vô số dấu vết, nghịch ngợm mút vào, cố ý công khai đánh dấu chủ quyền.

Ngày hôm sau Thẩm Chi Hành đi làm, anh không che dấu mà cứ thể để lộ. Sinh viên thấy thế trêu đùa vài câu, giáo sư Thẩm không ngại ngùng chỉ nói, “Mèo con trong nhà cắn.”

Đến lúc này, ai cũng biết giáo sư Thẩm là hoa có chủ, trong nhà có một chú mèo đặc biệt hung dữ cắn người không nể tình.

Cách công khai chủ quyền của Chu Phù ngăn chặn không ít vận đào hoa của Thẩm Chi Hành.

Vào dịp gia đình tổ chức tất niên, sau khi ăn cơm xong xuôi Thẩm Chi Hành lái xe đưa Chu Phù đến Hoài Sơn ăn Tết. Đón năm mới cùng người mình thích là điều thiêng liêng vô cùng.

Hai người thuê một căn nhà theo kiến trúc dân tộc để ở.

Trần nhà làm bằng kính, khi nằm ngủ nhìn lên trần sẽ thấy bầu trời đầy sao. Rời xa thành thì ồn ào đến nơi đồng quê yên bình khiến con người ta cảm thấy thư giãn.

Nửa đêm Chu Phù tỉnh dậy, Thẩm Chi Hành ôm eo cô, thấy cô động đậy thì mơ màng hỏi, “Cục cưng, làm sao thế? Không thoải mái à?”

Chu Phù được anh ôm vào lòng, cả người cô đều thoải mái chỉ là sau khi tỉnh giấc thấy điều này giống như trong mơ nên hơi bất an.

Chu Phù trong lòng ấm áp, nàng nơi nào là không thoải mái, là sợ giờ này khắc này cảnh, giờ này khắc này người là hư ảo, như mộng ảo ảnh.

Cô hôn môi Thẩm Chi Hành để xác nhận đây là hiện thực.

Sáng sớm hôm sau, đúng sau giờ hai người cùng nhau lên núi ngồi đợi mặt trời mọc. Thời tiết sáng sớm lạnh hơn bình thường, Thẩm Chi Hành mặc cho Chu Phù đồ len ấm áp, cô giống như cục bông di động chỉ lộ đôi mắt.

Chu Phù cảm thấy ngọt ngào nhưng ngoài miệng vẫn cằn nhằn vài câu, “Em cảm thấy bản thân như có thêm một người bố thay vì bạn trai.”

Thẩm Chi Hành nắm lấy tay cô, cười lưu manh, “Ngay cả lúc trên giường em có thể gọi anh một tiếng bố.”

“Lưu manh!” Chu Phù cúi đầu che dấu sự ngượng ngùng.

Mặt trời dần nhô cao, phía xa xa là núi non cây cối xanh mướt trùng trùng điệp điệp. Mọi thứ đều mang hơi thở trong lành, dần dà nhuốm màu nắng vàng.

Hôm nay là ngày may mắn của hai người, sáng sớm còn xuất hiện cả cầu vồng. Chu Phù phấn khích nói, “Chi Hành, mau nhìn xem cầu vồng kìa!”

“Bởi vì có em nên cầu vồng mới xuất hiện” Thẩm Chi Hành xoa xoa hai má mềm mại của cô, giọng nói dịu dàng.

Chu Phù ngẩng lên nhìn anh nở nụ cười xinh đẹp. Giờ phút này mặc dù không có camera nhưng hình ảnh này sẽ mãi lưu trong tâm trí Thẩm Chi Hành.

Anh nhớ đến lời thoại của một bộ phim điện ảnh, “Cuộc sống của mỗi người đều khác nhau, có người ảm đạm có người rực rỡ nhưng tới khi tình cờ gặp gỡ được ánh sáng của cuộc đời mình thì về sau cuộc sống vĩnh viễn xoay quanh người ấy.”

Thẩm Chi Hành may mắn khi gặp được Chu Phù, cô là ánh sáng duy nhất của cuộc đời anh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.