Chu Phù vặn vẹo cơ thể, khó khăn để đưa quy đ*u vào trong hoa huy*t bởi hoa huy*t cô nhỏ bé vừa để quy đ*u vào được một chút thì nó lại tuốt ra. Chu Phù vốn dĩ lười biếng nên hờn dỗi nói, “Lớn quá, không ăn nổi … Rất khó.”
Thẩm Chi Hành nhìn lông mi còn vương nước mắt của cô, sau đó nhìn xuống gò bông đào mềm mại bị tóc cô che phủ, lúc ẩn lúc hiện, trông mê người vô cùng.
Ánh mắt anh tối đi, như muốn ăn thịt người. Thẩm Chi Hành ôm lấy eo Chu Phù, dụ dỗ cô, “Cúi đầu nhìn anh dạy em cách đưa vào. Đứa trẻ lười biếng, tự cử động cũng không biết làm.”
Đuôi mắt Chu Phù hồng hồng, nghe lời Thẩm Chi Hành nhìn xuống, thấy tay anh đang xoa nắn nhào nặn khuôn ngực.
Chu Phù chịu không nổi, muốn anh mau chóng dùng côn th*t tiến vào.
Thẩm Chi Hành bật cười, tiếng cười trầm thấp gợi cảm, bàn tay to lớn đi xuống đùa bỡn tiểu huyệt, không ngừng chạm vào điểm mẫn cảm. Tuy nhiên Chu Phù vẫn không thỏa mãn, cô vặn vẹo mông, hoa huy*t theo đó mấp máy như đóa hoa mê người.
“Xin anh đó … Mau tiến vào.”
Thẩm Chi Hành xấu tính chỉ dùng tay tàn phá khiến cô dục cầu bất mãn, khó chịu cực kỳ. Anh ép cô gọi anh là ông xã, nói cô mau cầu xin thì anh mới tiến
vào. Chu Phù chẳng còn cách nào đành phải nghe theo, “Ông xã … A! Muốn ông xã làm em, làm chết em được không?”
Thẩm Chi Hành rút tay lại, ánh mắt nhiễm đầy dục vọng, anh đỡ eo Chu Phù để hoa huy*t tìm đúng vị trí sau đó mới nhấn nó xuống quy đ*u sưng to. Khi thành công đi vào, cả hai người đồng thời rên lên, tư thế này càng làm cho nơi đó của hai người khăng khít chặt chẽ hơn.
Hôm nay Chu Phù không giống mọi ngày, cô hư hỏng, đáng yêu, mê người. Mà cô có thay đổi như thế nào thì Thẩm Chi Hành vẫn yêu cô.
Ánh trăng từ phía bên ngoài chiếu vào khung cửa sổ như đang rập rình nhìn trộm hai người triền miên.
Chu Phù không thầy dạy cũng hiểu, cô chống tay lên vai Thẩm Chi Hành, nhấp lên nhấp xuống như đang chơi bập bênh.
Mỗi lần ngồi xuống, quy đ*u sẽ cắm thẳng đến hoa tâm, vách thịt như có các xúc tu bám lấy vật thể lạ đang thâm nhập vào từng tầng thịt non. Hoa huy*t cố gắng co dãn để ăn trọn côn th*t của Thẩm Chi Hành.
Giọng nói Chu Phù mềm mại, “Ông xã, nơi đó lớn quá, khiến em thoải mái vô cùng. Suýt chút nữa nói không ra hơi.”