Chu Phù quay trở về sống cuộc sống đại học giống như năm nhất vì Thẩm Chi Hành không cho cô đi làm thêm với lý do, “Tiền lương trả cho sinh viên bèo bọt, làm việc vất vả mà không có lời. Thà ở trường cố gắng trau dồi kiến thức giống như các bạn đồng chăng lứa còn hơn.”
Vu Thi Hòa nhẹ nhõm thở phào khi biết Chu Phù và Thẩm Chi Hành quay lại với nhau. Khoảng thời gian trước thấy tinh thần Chu Phù bất ổn như cái xác không hồn, cô ấy lo lắng vô cùng.
Rất nhanh đã đến lễ Giáng sinh, đối với sinh viên lễ Giáng sinh chính là một ngày hội để làm quen. Cả trai lẫn gái đều chỉnh trang bản thân trở nên hoàn hảo nhất, tạo ấn tượng tốt trong mắt đối phương.
Vu Thi Hòa và Lương Minh Kỳ chính thức ở bên nhau nên không cần tham gia nhưng Vu Thi Hòa là người thích vui vẻ, muốn đi xem lễ hội và muốn có nhiều thời gian hẹn hò với Lương Minh Kỳ.
Vì thế khi ở ký túc xá, Vu Thi Hòa nhìn Chu Phù, “A Phù, cậu không định đi à?”
Chu Phù đương nhiên không thích tham gia mấy ngày hội kiểu này nhưng Thẩm Chi Hành luôn cổ vũ cô tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa để quen được những người tài giỏi. Sau khi tham gia, Chu Phù có một số người theo đuổi.
Có một người khiến Chu Phù ấn tượng, cậu ấy tên Tưởng Đông. Ngay từ lúc Chu Phù tham gia các hoạt động ngoại khóa chưa được bao lâu, cậu ta bắt đầu theo đuổi cô. Về sau Chu Phù mới biết cô và cậu ta cùng nhau học trường cấp ba.
Cậu ta nói, thường xuyên đi ngang qua Chu Phù.
Tưởng Đông không biết Chu Phù đã quay lại với người yêu nên tối nào cũng gửi lời chúc ngủ ngon cho cô. Sau khi Chu Phù chính thức quay lại với Thẩm Chi Hành, cô nhanh chóng nói cho đối phương biết mình có bạn trai.
Tuy nhiên Tưởng Đông không chịu bỏ cuộc, mỗi ngày đều gửi tin nhắn, khi hoạt động ngoại khóa diễn ra vẫn tiến tới hỏi cô, “Do mình không tốt sao? Cậu nói đi, mình sắn sàng thay đổi. Tại sao cậu không cho mình một cơ hội?”
Chu Phù bị sự nhiệt tình của cậu ta dọa sợ.
Vu Thi Hòa nhận thấy Chu Phù đang do dự suy nghĩ thì nói, “A Phù, lúc tham gia hoạt động thì cậu đi cùng mình. Lâu lắm mới có hoạt động ngoại khóa kiểu này, không đi thì tiếc lắm.”
Chu Phù thuộc dạng lười biếng, không bao giờ chịu tham gia hoạt động tập thể. Còn Vu Thi Hòa thì ngược lại, thích tham gia. Tuy nhiên, nếu Chu Phù không tham gia thì cô ấy cũng không đi.
Nhìn ánh mắt chờ mong của Vu Thi Hòa, cuối cùng Chu Phù đành đồng ý, “Chúng ta đến sớm rồi về sớm. Đây là ngày lễ Giáng sinh đầu tiên ở bên nhau của mình và Thẩm Chi Hành.”
Vu Thi Hòa vui vẻ ôm Chu Phù, “Được, đi sớm về sớm. Giáo sư Thẩm nhà cậu là quan trọng nhất.”
Chu Phù gửi tin nhắn cho Thẩm Chi Hành, “Em tham gia hoạt động ngoại khóa, lúc về anh đến đón em được không? Em ở KTV Chung Lâm.”
KTV ngáo nhiệt, mọi người cùng nhau hát trong một căn phòng khép kín. Ai nấy đều vui vẻ, toàn bộ không gian sôi động với đủ màu sắc khiến mắt Chu Phù hơi nhức.
Cô ngồi một góc, có chút không thoải mái, chẳng biết Vu Thi Hòa đang ở đâu. Bên phải của cô có một nhóm người chơi game, còn bên trái là nhóm người chơi ‘Thử thách hay Nói thật’.
Hình như có người ngồi bên cạnh cô, quay đầu nhìn sang, Chu Phù thấy Tưởng Đông cười với mình, “Tại sao không chơi? Cậu thấy chán à?”
Chu Phù lắc đầu, cô không thích mấy thứ náo nhiệt thế này, cô chỉ thích ở bên cạnh Thẩm Chi Hành cùng anh đọc sách hoặc xem ảnh.
“Sao bạn trai cậu lại không đến? Nhiều bạn học mang theo người yêu đến tham gia lắm. Chu Phù, đừng nói cậu lừa mình nhé?” Tưởng Đông vươn một tay sát lại gần cô, tay còn lại suýt chút nữa chạm vào đồ uống của cô.
Chu Phù không cảm thấy khó hiểu khi Tưởng Đông nghi ngờ mình, cô và Thẩm Chi Hành không công khai rầm rộ nên mọi người sẽ không nghĩ rằng hai người yêu nhau.
Chu Phù nhíu mày, rụt người lại, cô không thích những người không biết giới hạn bản thân. Cô lạnh lùng nói, “Tưởng Đông, cậu đừng vượt quá giới hạn.
Chuyện mình có bạn trai không nhất thiết phải thông báo với cậu.”