Thẩm Chi Hành đã sớm dự liệu sẽ có ngày Ngô Thu Trúc phát hiện nhưng anh không ngờ bà có thể phát hiện nhanh như thế.
Anh không phủ nhận, bình tĩnh trả lời, “Từ mấy tháng trước, là do con trêu chọc em ấy. Con biết mẹ luôn coi Chu Phù là con gái mình, tạm thời sẽ chưa tiếp nhận được. Nhưng con sẽ không vì thế mà chia tay Chu Phù. Chúng con đã trưởng thành, biết gánh vác mọi hậu quả mình gây ra.”
Chu Phù ghé sát tai vào cửa, loáng thoáng nghe được lời Thẩm Chi Hành nói. Hiện tại cô cực kỳ bối rối, có phải cô làm chuyện xấu nên bắt đầu gặp quả báo?
Rõ ràng là cô không xứng để ở bên cạnh anh vậy mà chẳng biết xấu hổ quyến rũ Thẩm Chi Hành.
Ngô Thu Trúc hiểu rõ con trai, làm việc ngay thẳng xử lý gọn gàng, không thích mập mờ. Tuy nhiên lời vừa rồi của anh làm bà hoảng sợ.
Bà yêu thương Chu Phù như con gái ruột, ai ngờ Chu Phù và Thẩm Chi Hành lại yêu nhau, như vậy giống như loạn luân?
Đôi mắt Ngô Thu Trúc ngập tràn chua xót, đối với tình huống này đầu óc bà trống rỗng, cổ họng nghẹn ngào. Lồng ngực như bị ai đó đánh mạnh vào, rất đau, “Con có biết bản thân đang nói gì không? Có và Chu Phù yêu nhau? Đấy là loạn luân.”
Thẩm Chi Hành đứng yên nghe Ngô Thu Trúc nói, bà đánh vào vai anh, “Ông nội con mà biết thì sẽ bị con chọc cho tức chết. Tại sao con lại làm vậy?!”
“Con nói đi, có phải con ép con bé?”
Giọng nói Ngô Thu Trúc run rẩy, đầu bà quay cuồng, mọi chuyện đến quá bất ngờ.
Trái tim Chu Phù như bị ai đó nắm lấy, dường như mặt cô bị tát mạnh một cái, cô đã lựa chọn sai lầm.
Cô khiến Ngô Thu Trúc phải suy nghĩ, năm đó người ôm an cô là Ngô Thu Trúc, người cho cô cảm nhận tình thương của của cũng là bà. Vậy mà cô không biết điều khiến Ngô Thu Trúc phải bận tâm.
Nước mắt từ khóe mi Chu Phù lặng lẽ rơi, cô nghe thấy Thẩm Chi Hành nói, “Con xin lỗi, mẹ muốn đánh muốn chửi con cũng được. Con chỉ xin mẹ đừng vì đau lòng mà nói đến vấn đề này với Chu Phù. Em ấy là đứa trẻ có tính cách nhạy cảm.”
Đến giờ phút này Thẩm Chi Hành vẫn tìm cách bảo vệ cô, trái tim Chu Phù khó chịu vô cùng. Cô vội vàng quay về phòng, nằm trên giường, giả vờ như chưa biết chuyện xảy ra.
Ở phía bên kia, Thẩm Chi Hành và Ngô Thu Trúc tiếp tục nói chuyện đến rạng sáng. Chu Phù không dám chủ động tìm anh.
Đêm nay, Thẩm Chi Hành không đến tìm cô, không có người hôn chúc ngủ ngon, không có ai ôm. Chu Phù nằm cô đơn trên giường nhìn ra ánh trắng sáng ngoài cửa sổ, bóng cây hắt hiu trước gió, khung cảnh buồn tẻ khiến tâm trạng cô càng nặng nề.
Ngày hôm sau, trời mới hửng sáng, Ngô Thu Trúc đã thức dậy từ sớm. Thấy bóng dáng cô đơn của Chu Phù trong phòng bếp, bà chỉ thấy buồn đau. Đứa trẻ này vô cùng hiểu chuyện, thường xuyên dậy sớm làm bữa sáng.
“Tiểu Phù, sao con thức dậy sớm vậy?”
Chu Phù nghe thấy giọng Ngô Thu Trúc, động tác dừng lại, ánh mắt chua xót. Cô mím môi, cố gắng ngăn cản cảm xúc, “Dì Ngô, mai con về trường rồi nên muốn làm bữa sáng cho dì ăn.”
Ngô Thu Trúc rất muốn ôm cô nhưng bà chưa thể tiếp nhận tình huống hiện tại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Bà chỉ gật đầu, dặn dò Chu Phù một vài vấn đề sau đó đi ra ngoài.
Chu Phù quan sát sắc mặt Ngô Thu Trúc, gương mặt xinh đẹp ấy dường như già đi nhiều hơn, sắc mặt tái lại, tóc tai lộn xộn lộ ra vài sợi tóc bạc.
Chu Phù nắm chặt quả táo, hôm nay cô định làm bánh táo cho Ngô Thu Trúc ăn.
Cô càng nhìn bà, càng thấy đau lòng. Chu Phù hoài nghi bản thân mình thật sự lựa chọn sai lầm, làm điều sai trái với lương tâm.
Giọng cô nghẹn ngào, “Dì Ngô, con xin lỗi.”
Ngô Thu Trúc nhìn cô, khẽ mỉm cười nhưng nụ cười kia chói mắt vô cùng. Hai người đều biết rõ vấn đề nhưng không nói toạc ra.
Ngô Thu Trúc khóc, ánh mắt thương xót nhìn Chu Phù, “Tiểu Phù, dì vẫn con con là con gái mình.”