Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 32: Miao miao miao!



Tống Vân Hồi mang cơm chiên về nhà nghỉ.

Nhà nghỉ là đoàn làm phim thuê trọn, còn vài phòng trống có thể trực tiếp vào ở.

Đặt cơm chiên lên trên bàn, cậu vừa cầm thìa vừa móc điện thoại di động ra.

Mười mấy phút trước Diệp Mẫn có gửi tin nhắn cho cậu, hỏi cậu đã ăn cơm chưa.

Bà hẳn là đã nhận được tin tức từ chỗ Tần Thư, nên không hỏi cậu đã đi đâu, làm gì.

Tống Vân Hồi đáp đang ăn.

Sau đó một cuộc gọi video đánh tới.

Cậu nhận máy, điều chỉnh camera, sau đó đặt điện thoại tựa lên bàn.

Gương mặt Diệp Mẫn xuất hiện trong màn hình điện thoại, phía sau bà còn có thể nhìn thấy bé khủng long nhồi bông đặt trong phòng khách.

Trên mặt đối phương mang theo ý cười, như thường ngày tán gẫu hỏi cậu: "Đang ăn gì thế?"

Tống Vân Hồi nuốt ngụm cơm trong miệng xuống, đáp: "Ăn cơm chiên ạ, khá ngon."

Cậu hỏi: "Tần Thư vẫn chưa về sao ạ?"

Diệp Mẫn xua tay: "Tối nay nó về muộn, đoán chừng không đợi được nó đâu."

Tống Vân Hồi gật đầu.

Diệp Mẫn có vẻ rất thích tán gẫu, bà kể cho cậu nghe ngày hôm nay đã phát sinh những gì, đều là một số chuyện vặt vãnh thường ngày, sau đó hỏi cậu khi nào trở về.

Tống Vân Hồi nói hai ngày nữa cậu sẽ về.

Trong lòng cậu có chừng mực, lần này đến đoàn làm phim đã tính là yêu cầu quá đáng, cậu không danh không phận không thích hợp ở lại đoàn làm phim, bất luận là có thu hoạch hay không, chờ một ngày nữa cậu nên tự động rời đi.

Diệp Mẫn dường như có chút tiếc nuối.

Sau đó bà nói bọn họ có việc, qua mấy ngày nữa phải bay sang nước ngoài, đợi đến khi quay về đây có lẽ đã đến Tết âm lịch.

Tống Vân Hồi ngẩn người.

Cậu cũng không biết là vì nghe thấy ba chữ 'Tết âm lịch' xa lạ này hay vì cái gì khác, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác không tên.

Cậu không thể phân tích rõ đây là loại tâm trạng gì.

Cuối cùng cậu chỉ hỏi: "Khi nào thì dì Diệp và chú Tần đi ạ?"

Bối cảnh video xuất hiện thân ảnh Tần Kiến Viễn đang uống nước, Diệp Mẫn quay đầu bảo ông cũng mang đến cho bà một cốc rồi quay đầu lại rũ mắt nói với cậu:

"Một ngày sau tiệc sinh nhật của Cam Tử liền đi. Đến lúc đó dì phải đi rồi, thật không nỡ rời xa nhóc Vân."

Bà rất am hiểu việc trực tiếp biểu đạt tình cảm của mình, gương mặt được bảo dưỡng kỹ càng nhăn thành một cục, trông thật sự không nỡ.

- -Ngày mốt chính là sinh nhật của Cam Tử. Tống Vân Hồi vẫn còn nhớ Diệp Mẫn đã vui vẻ ra sao khi bàn bạc với cậu về kế hoạch tổ chức sinh nhật cho nhóc con.

......Không nỡ xa mình sao?

Cậu nhất thời suy tư.

Diệp Mẫn hỏi cậu: "Vậy đến lúc đó dì đi rồi, nhóc Vân có nỡ rời xa dì không?"

Vẻ mặt của Diệp Mẫn từ sầu khổ nháy mắt chuyển sang tươi rói, sau đó bắt đầu cười híp mắt trêu chọc Tống Vân Hồi, muốn nhìn xem phản ứng của đối phương.

Giống như trêu chọc một đứa nhỏ, nhưng thái độ không hề khiến người ta cảm thấy phiền chán.

Không ngờ tới mặt mày đối phương lại thu liễm xuống, rất nghiêm túc đáp một câu: "Không nỡ ạ."

Không phải vì dỗ dành người khác vui vẻ mà qua loa hùa theo một câu, cậu dường như đã trải qua một hồi suy nghĩ cẩn thận, thông qua cân nhắc của bản thân mà đưa ra câu khẳng định này.

Ý cười trên mặt Diệp Mẫn nháy mắt khựng lại, ngay cả động tác bưng cốc nước đi tới của Tần Kiến Viễn cũng thoáng ngưng trệ.

Giọng Diệp Mẫn bỗng chốc nhẹ đi rất nhiều, giống như sợ quấy nhiễu đến gì đó hỏi: "Vậy có nỡ xa chú Tần của con không?"

Tống Vân Hồi lại đáp "không nỡ".

Một câu khẳng định y hệt.

Vẻ mặt Diệp Mẫn thay đổi, ý cười trên mặt càng sâu thêm, trong mắt lại như chan chứa thêm những cảm xúc khác, trước mắt thì Tống Vân Hồi nhìn không hiểu.

Cười cười bụm mặt lại, Diệp Mẫn quay đầu nói với Tần Kiến Viễn: "Lão Tần chúng ta đừng đi nữa!"

Việc ở nước ngoài rất quan trọng, không đi không được, nhưng bà thật sự muốn ở lại, chỉ tiện miệng một chút.

Tần Kiến Viễn bước tới vỗ vai bà.

"Hôm nay lúc con đi bọn dì vẫn chưa dậy, nếu đã dậy thì tốt rồi."

Nếu đã dậy còn có thể tiễn cậu đi, nói với cậu ở bên ngoài không cần phải ủy khuất chính mình vì bất cứ điều gì - dù rằng chỉ là ra ngoài một hai ngày ngắn ngủi.

Diệp Mẫn ngược lại mở cho cậu một khóa học an toàn nhỏ, nói:

"Lúc một mình ở bên ngoài con nhất định phải chú ý an toàn, chịu oan ức cũng đừng có nhẫn nhịn, có chuyện gì nhớ phải nói cho dì biết, dì giúp con đòi lại công đạo."

Tống Vân Hồi chỉ biết gật đầu, vẫn luôn gật đầu, không dám có bất kỳ dị nghị nào.

Có thể là vì vừa ăn hai ngụm cơm chiên, cơ thể đã dần dần ấm lên.

Hết thảy đều đâu ra đấy.

Trong phòng không hề an tĩnh.



Tống Vân Hồi có thể nghe thấy thanh âm truyền đến từ điện thoại đối diện, có thể nghe thấy tiếng oán giận của những người đi ngang qua ngoài cửa, còn có cả tiếng la hét của người đi đường xa xa, tiếng khóc lóc inh ỏi của trẻ con truyền đến từ tòa nhà cách vách.

Thế giới trở nên rõ nét hơn hẳn.

Diệp Mẫn lại tán gẫu với cậu một hồi, sau đó bảo cậu ngủ sớm chút, nhẹ nhàng linh hoạt cúp máy.

Cúp máy, Tống Vân Hồi lại ăn thêm vài ngụm cơm nữa, sau đó cầm điện thoại di động lên ra khỏi phòng.

Vừa đi vừa đeo khẩu trang lên, mắt cậu nhìn ngó xung quanh, không đi đến đoàn làm phim, mà lại xoay về một hướng, cậu đi về phía một con hẻm khác.

Con hẻm này là cậu tùy ý chọn.

Trong huyện không bao giờ thiếu những con hẻm thế này, giống như mạch máu của trái tim vậy, nối liền tất cả các nơi.

Trong hẻm vẫn sáng đèn nhưng tương đối ảm đạm, ở giữa chen chúc vài tiệm tạp hóa, hai tiệm đã đóng cửa, chỉ còn sót lại một tiệm vẫn đang mở.

Bên cạnh tiệm tạp hóa còn có một căn nhà vuông vức, trông rất thô sơ.

Trong nhà có hai chỗ ngồi, trên bức tường đối diện có treo hai tấm gương, chiếc gương trông có vẻ đã nhiều năm nhưng được lau chùi rất sạch sẽ, trên mặt bàn cũ kỹ cũng đã được thu dọn rất gọn gàng ngăn nắp.

Trên bàn có đặt một chiếc lược, còn có kéo cắt tóc.

Một ông lão với thân hình lọm khọm ngồi trước căn nhà, lặng lẽ rửa rau trong chậu.

Nếu đoán không sai thì nơi này hẳn là một tiệm cắt tóc.

Nhấc chân tiếp tục tiến về phía trước, Tống Vân Hồi cuối cùng cũng nhìn thấy toàn cảnh của căn nhà này.

Hóa ra trong căn nhà này không chỉ có bàn gỗ và gương, trên vách tường trong cùng còn có bếp gas và nồi, cộng thêm một số gia vị.

Giống như một căn bếp giản dị.

Trong hẻm có người qua lại, mỗi một người đi qua phía trước, ông lão đều sẽ ngước mắt lên nhìn một cái.

Chỉ đáng tiếc, những người này đều không phải khách hàng của ông.

Không có bao nhiêu người sẽ cắt tóc vào buổi tối, đồng thời những hiệu cắt tóc model mới càng lúc càng nhiều, ngày càng ít người lui tới những cửa tiệm thế này.

Nhưng bất ngờ thay, ông lão đã đợi được vị khách của mình.

Đứng ở một góc độ sâu sắc nào đó mà nói thì cắt tóc buổi tối không tốt lắm, nhưng đã cắt tóc ở tiệm này thì không cần phải cân nhắc đến những vấn đề này nữa.

Bước vào tiệm là một người đàn ông, vào đêm đông cũng chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, áo khoác vắt lên trên cánh tay, ánh đèn chiếu sáng mồ hôi trên người đối phương.

Sau khi người đó bước vào liền ngồi xuống ngay, ông lão đặt rau trong tay xuống đứng lên vẫy vẫy nước, đứng sau lưng đối phương.

Hai người tán gẫu dăm ba câu, vì cách khá xa nên Tống Vân Hồi không thể nghe thấy bọn họ rốt cuộc nói gì, chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông đang ngồi nhấc mí mắt nặng nề lên, sau đó nở nụ cười, cười đến thoải mái cởi mở.

Giữa bọn họ có một loại cảm giác riêng mà người ngoài không có cách nào gia nhập vào.

Tống Vân Hồi dừng bước chân đang định tiến lên phía trước, cậu đứng bên cạnh cửa tiệm một hồi, sau đó lại rời đi.

6h là thời điểm một tốp người tan làm, 8-9h tối lại là thời gian một tốp người khác tan làm.

Đi theo dòng người, cậu nhìn thấy người phụ nữ đang bồng con đứng trước nhà đợi chồng, đôi vợ chồng mặc quần áo công nhân cùng nhau về nhà.

Trong huyện thành phổ thông, những cảnh tượng như vậy đều xảy ra hằng ngày.

Điện thoại nhét trong túi rung lên, động tĩnh nhỏ nhặt lại dễ dàng bị nắm bắt, Tống Vân Hồi lấy điện thoại ra, nhận máy.

"Hi, Tần Tiểu Thư."

Cậu thoáng cúi đầu nở nụ cười, im hơi lặng tiếng hòa vào dòng người, trở thành một phần trong đám đông người bình thường.

***

Sáng hôm sau thức dậy, Tống Vân Hồi như thường lệ đeo khăn che mặt lên.

Cát vàng nơi này như bay lên vô tận.

Hai cơ sở đều khởi công sớm, hôm qua cậu dò la được thời gian làm việc của mấy người khác nên có mặt sớm.

Cậu đến khá sớm nhưng ở hiện trường đã có người rồi.

Bọn họ như là vừa thức dậy, đang run lẩy bẩy trong gió rét, sau đó lại bắt đầu lấy những đồ vật đã cất tối qua ra.

Mã Cương cũng ở trong số đó.

Tống Vân Hồi tiến lên phía trước nói một câu 'chào buổi sáng', sau đó hỏi: "Có gì cần tôi giúp không?"

Mã Cương nhìn cậu một cái, có chút kinh ngạc, "Sớm vậy."

Anh ta cảm thấy sớm như vậy đối phương hẳn là dậy không nổi, vì thế không nói với cậu thời gian làm việc.

Không ngờ tới đối phương đã tự mình đến đúng giờ.

Cậu đứng ở đó, ánh mắt bình tĩnh, bản thân mang theo một luồng cảm giác nghiêm túc.

Mã Cương do dự một hồi, sau đó thăm dò hỏi:

"Có thể giúp kiểm kê một chút không?"

Đây là công việc không tốn sức lực nhất mà anh ta có thể nghĩ đến.

Chỉ là có hơi nặng đầu.

Đồ đạc của đoàn phim vừa nhiều vừa phức tạp, không phải đơn thuần đếm đếm là xong, muốn kiểm kê cần phải dùng đầu óc một chút.

Mã Cương nói: "Cậu biết những đạo cụ này không, nó gọi là......"

Tống Vân Hồi đáp: "Biết."

Giọng nói của cậu không nặng, âm tuyến trong trẻo bị khăn che mặt che lấp lộ ra chút bí bách.

Vì thế Mã Cương tiết kiệm được kha khá thời gian hướng dẫn, anh ta đưa danh sách cho đối phương, đã chuẩn bị xong việc kiểm kê lại lần thứ hai.

Theo kinh nghiệm của anh ta mà nói, đoàn làm phim 'nhảy dù' có thể không gặp trở ngại đã là không tồi rồi, những thứ khác anh ta không hy vọng xa vời.

Dù rằng như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy 'ô dù' thật sự sẽ làm những việc này.

Tống Vân Hồi cầm danh sách trong tay rũ mắt nhìn đạo cụ, bút bi trong tay xoay một vòng.

Sau đó cửa cơ sở mở ra, lục tục có người tiến vào.

Bên tai là tiếng nói chuyện liên miên, Tống Vân Hồi đứng tại chỗ, chầm chậm chớp mắt.

***

Diễn viên và đạo diễn đang ở một bên trao đổi công việc, bên này cần tăng nhanh công tác chuẩn bị.

Sau khi điền ghi chú vào mục cuối cùng của bảng biểu, Tống Vân Hồi vừa ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy người đã làm việc chung cậu hôm qua.

Người đó cũng nhìn thấy cậu, khoảnh khắc nhìn thấy bả vai liền nhún một cái, như thể bị dọa đến.

Sau đó đối phương bước tới, xoa xoa gáy hỏi nói:

"Trùng hợp quá, sao sớm vậy?"

Nhìn người trông có vẻ phóng khoáng ôn hòa đang đứng đối diện, anh ta chỉ cảm thấy đau răng.

Bản thân hôm qua như bị mù vậy, một người rõ ràng không ăn khớp gì với công việc của bọn họ vậy mà anh ta cũng không nhìn ra, trực tiếp bảo người ta đi làm việc chung mình.

Thật tình cờ công việc ngày hôm qua cũng không nhẹ nhàng gì.

Mãi cho đến tối qua Mã Cương đến nói với anh ta hóa ra người trợ lý sản xuất sắp đến ngồi nhầm xe, ngày mai mới đến được, anh ta lúc này mới ý thức được gì đó.

Ban đầu Mã Cương nói với anh ta sẽ có hai trợ lý sản xuất đến, một người đến làm việc, một người giữ chức vụ rỗng, chỉ ở đây hai ngày rồi đi, chỉ cần để đối phương đi dạo loanh quanh.

Người làm việc chưa đến, còn lại chính là người giữ chức vụ rỗng rồi.

Tình hình đã rất rõ ràng.

Người đàn ông lau mặt.

Anh ta cũng không ngờ tới đối phương bị kéo đi làm việc vậy mà cũng không thèm phản kháng một câu, trái lại còn cần cù tận tụy như một trợ lý sản xuất thực thụ vậy, bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ không cho rằng cậu chỉ giữ chức vụ rỗng.

Trong lòng ngượng ngùng không thôi, anh ta chỉ có thể vẫy vẫy tay trước: "Vậy tôi đi làm việc khác trước đây."



Tống Vân Hồi gật đầu.

Người đàn ông đi rồi, Tống Vân Hồi cầm danh sách đứng tại chỗ, khái quát vẽ hai vòng, nhìn một vòng trong đám người hỗn tạp.

Mã Cương bước ra khỏi đám người, lau cái trán dính chút cát vàng lẫn mồ hôi.

Một ngày bận rộn bắt đầu từ một buổi sáng bận rộn, đối phương theo thói quen lau trán một cái, hỏi:

"Còn thiếu bao nhiêu không có đối chiếu?"

Anh ta vốn muốn tự mình kiểm kê lại từ đầu đến đuôi một lần, kết quả hôm nay khởi công sớm, cấp trên thúc giục tiến độ, anh ta chỉ có thể tạm thời tuân theo tiến độ đã định ra.

Tống Vân Hồi đưa danh sách cho anh ta, nói: "Thiếu một chân máy ảnh, nhiều hơn hai cái loa che nắng, đã hỏi người mua đạo cụ, anh ta bảo không có trong biên lai mua sắm, có lẽ đã mượn của đoàn làm phim cách vách nhưng chưa trả."

Bên cạnh có người đi ngang qua, đúng lúc nghe thấy lời của Tống Vân Hồi, dùng sức vỗ đầu nói:

"Chân máy ảnh tối qua nhận được khá muộn, sau khi để trong xe liền quên lấy ra mất rồi, đợi một lát tôi đi lấy qua ngay."

Mã Cương sửng sốt, đáp 'được' một tiếng, sau đó nhận lấy danh sách Tống Vân Hồi đưa qua tỉ mỉ kiểm tra từ đâu đến đuôi một lượt.

Mang theo một phần nửa tin nửa ngờ, anh ta lấy hai cái loa che nắng ra áng chừng một chút, rồi gọi điện thoại cho trợ lý sản xuất của đoàn phim cách vách, hỏi bên đó có phải thiếu mất hai cái loa che nắng hay không.

Thanh âm ở đầu dây bên kia ầm ĩ, tiếng gì cũng có, người nói chuyện chỉ đành gia tăng âm lượng:

"Kiểm kê ra chưa......ồ đúng đúng, thiếu mất hai cái, tôi bảo đã biến đi đâu rồi chứ, tôi gọi người qua lấy liền."

Không hàn huyên nhiều, hai người nói xong chuyện chính liền cúp máy ngay.

Thấy Mã Cương nhét điện thoại vào trong túi rồi kéo dây kéo lên, Tống Vân Hồi hỏi: "Còn cần tôi làm gì nữa không?"

Cậu vẫn giữ thái độ như trước.

Gió thổi khiến cát vàng bay lên, Mã Cương dụi dụi mắt nói: "......Tạm thời không có, nhiệm vụ đều đã sắp xếp xong rồi, cậu tự do an bài trước đi."

Ngay sau đó Tống Vân Hồi đến tổ một nhìn người ta quay phim.

Người trong ống kính không tính là nhiều, nhưng ngoài ống kính lại đứng cả đống người, thêm một người như cậu cũng không hề gì.

Cảnh quay đầu tiên của ngày hôm nay là cảnh so tài giữa nam chính và nam hai.

Khi trước lúc nhìn lướt qua danh sách diễn viên, cậu đã nhận ra diễn viên bên trên không có lấy một người cậu quen hoặc từng qua lại trước đây.

Càng không hiểu rõ lại càng muốn nhìn xem.

Hết cảnh quay này đến cảnh quay khác, cậu phát hiện đoàn làm phim tuy nhỏ, kinh phí cũng không quá dư dả, nhưng lựa chọn diễn viên khá tốt, họ không dùng giá cao mời các diễn viên đang hot, mà người họ mời tuy không nổi nhưng đều rất hợp vai, tiết kiệm được kinh phí dùng cho hóa trang nhân vật, nhìn qua đã thấy thắng về chất lượng.

Không ít người ngồi xổm xem, Tống Vân Hồi đứng mệt rồi, cũng ngồi xổm xuống, hoàn mỹ hòa nhập cùng đám người.

Hiện trường rất an tĩnh, chỉ có âm thanh đạo cụ nhẹ nhàng xoay chuyển.

Hai diễn viên không có phòng nghỉ riêng, bình thường đều ngồi trên ghế ở một bên, thoáng nghiêng đầu liền có thể nhìn thấy kịch bản bị lật đến xoắn lại trên ghế.

Lúc đạo diễn hô 'cắt', Tống Vân Hồi dịch vị trí đứng dậy, đứng ở hàng sau cùng trong đám người.

Đây là góc nhìn cậu chưa từng trải nghiệm qua.

Trước đây cậu chỉ đứng trước máy quay nỗ lực hết sức để không phụ lòng cố gắng của người khác.

Bây giờ cậu lại trở thành một trong những nhân viên làm công của đoàn làm phim.

Đứng trong đám người, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng khẩn trương và kích động của người bên cạnh, có thể cảm nhận được kỳ vọng của bọn họ.

Bọn họ là cá thể rải rác, nhưng vào một lúc nào đó cũng hợp thành một tập thể.

Tống Vân Hồi liếc mắt, nhìn thấy Dương Hòa đang ngồi một bên.

Cô cầm kịch bản trong tay và vẫn đang cân nhắc việc đôn kịch bản lên gấp đôi, điện thoại đặt trên chiếc ghế cách một cái bàn nhỏ tạm thời bên kia có lẽ đã tắt âm.

Tống Vân Hồi cúi đầu, gửi cho cô một tin nhắn, sau đó xoay người.

Lúc cậu ra khỏi tổ một vừa hay gặp phải Mã Cương đang nghỉ ngơi, đối phương vẫy tay hỏi cậu:

"Đi ăn trưa không?"

Cơm trong đoàn phim quá dầu mỡ, rất nhiều người chịu không nổi, có mấy người sẽ trực tiếp chạy ra ngoài ăn cơm, anh ta cho rằng theo lý mà nói Tống Vân Hồi cũng thế.

Tống Vân Hồi không lắc đầu cũng không gật đầu, phất tay về phía anh.

***

Lúc nghỉ trưa, Tống Vân Hồi về nhà nghỉ.

Trong hẻm gần đây có tiệm tạp hóa, đồ bên trong rất nhiều rất hỗn loạn, chất lượng vàng thau lẫn lộn.

Cậu mua một tập giấy nháp.

Cậu có thói quen mang theo bút bên người, nhưng tập nháp khá nặng, thường đến đâu cậu mua đến đó.

Không giống giấy thường dùng lắm, trang giấy khá thô ráp, nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

Cậu cúi đầu xuống, nét mực hạ xuống vừa trôi chảy vừa dứt khoát.

Trong suốt thời gian đó điện thoại có rung lên vài lần nhưng cậu không chú ý đến, cũng chẳng mảy may phân tâm.

Một trang giấy viết đến tận cùng, vừa vặn chen xuống một ký hiệu cuối cùng.

Cậu không đặt giấy bút trong tay xuống, lại lần nữa lấy ra một tờ giấy khác ra đặt dưới tay.

Cậu viết lại một lần, nốt nhạc thay đổi, hai phiên bản bắt đầu có sự khác biệt nho nhỏ.

Vẫn như cũ vừa vặn chen xuống một ký hiệu cuối cùng.

Nhét hai trang giấy vào trong túi, Tống Vân Hồi tùy ý nhét bút vào túi quần, sau đó cầm điện thoại lên liếc nhìn thời gian.

Cậu vốn định mở phần mềm mua vé nào đó lên, kết quả nhìn thấy tin nhắn WeChat trên đỉnh đầu, vẫn quyết định ưu tiên xem tin nhắn trước.

Là tin nhắn từ công ty phát hành gửi tới, nói mọi chuyện đã xử lý xong, chờ đợi tác phẩm tiếp theo của cậu.

Tống Vân Hồi cười cười, nhấc tay hồi âm.

Sau đó cậu mua vé tàu về thành phố D vào chiều nay.

Tuyến đường này không nhiều người đi, chuyến tàu ít, hôm nay chỉ có hai chuyến, một chuyến sáng đã đi rồi, một chuyến thì vào buổi chiều, đoán chừng lúc về nhà đã là buổi tối.

Bây giờ đến chiều vẫn còn dư chút thời gian, cậu cũng không dám miễn cưỡng laptop làm những việc có độ khó cao, cuối cùng ra ngoài dạo một vòng, nhìn tiệm cắt tóc đã thấy tối qua, sau đó mới về nhà nghỉ dọn dẹp đồ đạc.

Cậu vẫn ngồi xe bus như khi đến, thời tiết hôm nay vẫn tốt như hôm qua.

Tống Vân Hồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi ngáp một cái, lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn.

Diệp Mẫn gửi tin nhắn cho cậu.

Là một bức ảnh.

Cam Tử đang vùi mình ngủ trong lồng mèo, móng vuốt vẫn đang vắt trên con búp bê màu quýt, trong mũi còn đang thổi bong bóng.

Tống Vân Hồi nở nụ cười.

Ánh nắng hoàng hôn như thiêu đốt chiếu sáng đôi đồng tử nhạt màu mang theo ý cười của cậu.

Đổi hai lần xe bus, sau đó ngồi tàu cao tốc.

Tống Vân Hồi ngoại trừ trước đó hàn huyên vài câu, về sau không động vào điện thoại nữa, lúc ngồi trên đường sắt cao tốc cậu không nhận ra điện thoại đã hết pin, đợi đến khi nhớ ra còn phải báo cáo hành trình lúc này mới phát hiện ra điện thoại đã triệt để tắt nguồn.

Đợi cậu sạc đầy pin và lại lần nữa mở máy lên thì đường sắt cao tốc đã đi được nửa chặng đường.

Cậu gọi điện thoại cho Tần Thư.

***

Trong ô tô, điện thoại đang đặt một bên chợt rung lên.

Tần Thư đỡ tai nghe, ấn nhận máy.

Bên tai truyền đến giọng nói của người kia, anh bình tĩnh lắng nghe, thông qua gương chiếu hậu liếc nhìn hộp quà và hoa hướng dương rực rỡ đặt ở ghế sau xe.



Sau đó anh 'ừm' một tiếng, nói, "Lúc tôi về có đi ngang qua nhà ga đường sắt cao tốc, đến lúc đó đứng bên ngoài đợi cậu."

Bên kia 'ừm' một tiếng.

Cúp điện thoại, Tần Thư tấp xe vào bên đường, sau đó đổi chỉ dẫn của huyện nào đó thuộc thành phố D thành ga đường sắt cao tốc, quay xe tại giao lộ tiếp theo.

***

Xuôi theo dòng người xuống tàu cao tốc, Tống Vân Hồi vừa đến cửa lối ra liền nhìn thấy Tần Thư đang đứng đợi ở đối diện đầu tiên.

Anh thân cao chân dài, vô cùng nổi bật xuất chúng trong đám đông.

Tống Vân Hồi cười đến híp cả mắt, vẫy tay với anh.

Thời gian xếp hàng ra khỏi ga dài đằng đẵng khó hiểu, đợi đến khi Tống Vân Hồi cuối cùng cũng quẹt thẻ ra khỏi ga, Tần Thư tiến lên phía trước cầm lấy balo của cậu, sau đó lơ đãng chạm vào mu bàn tay cậu.

Thật lạnh.

Kéo cổ tay đối phương qua nhét vào trong túi mình, Tần Thư mặt không đổi sắc nói:

"Chỗ này ấm."

Tống Vân Hồi cũng vui lòng sưởi ấm tay của mình, cứ như vậy mặc Tần Thư dắt đi tìm xe, sau đó tự giác ngồi vào ghế phó lái.

Xung quanh liên tục có người ném ánh mắt kỳ lạ về phía bọn họ, cậu cũng không thèm để ý.

Trước đó trong xe đã bật điều hòa, khoảnh khắc tiến vào cả người liền ấm áp hẳn lên.

Tống Vân Hồi nháy mắt thả lỏng mà xụi lơ, hóa thân thành con cá muối không muốn động đậy, mở to đôi mắt cá chết nhìn phong cảnh trước mắt.

Bây giờ đã hơn 10h tối, tuy không phải giờ ngủ thông thường, nhưng vẫn cảm thấy có hơi buồn ngủ.

Trong xe không mở đèn, ánh đèn bên ngoài chiếu rọi vào xe.

Đồng thời chiếu sáng ghế sau.

Cá muối ngước mắt lên nhìn kính chiếu hậu, Tống Vân Hồi giật mình trong lòng, nháy mắt giải trừ trạng thái cá muối.

Nếu không nhìn nhầm thì ghế sau hẳn là có hoa, còn có một hộp quà nhỏ nữa.

Cái này không giống những thứ sẽ xuất hiện trong xe Tần Thư.

Cậu quay đầu nhìn Tần Thư, mặt đầy khiếp sợ hỏi:

"Tần Tiểu Thư! Anh yêu đương rồi sao không nói cho tôi biết!"

Tần Thư nhìn cậu một cái.

Một ánh nhìn này khiến Tống Vân Hồi bình tĩnh trở lại.

Vẫn là Tần Tiểu Thư ngày thường, không phải Tần Tiểu Thư phiên bản yêu đương.

Tần Thư hỏi cậu: "Không nhớ mai là ngày gì sao?"

Giọng điệu Tống Vân Hồi vang vang có lực: "Sinh nhật Cam Tử!"

Cậu nói xong liền 'a' một tiếng, "Hóa ra là mua cho Cam Tử à."

Tần Thư không nói phải cũng không nói không phải.

Tống Vân Hồi coi như anh ngầm thừa nhận.

Lúc đến nhà đã là hơn 11h.

Lần này Tống Vân Hồi xuống xe trước, lúc xuống xe còn liếc nhìn thời gian.

Đã sắp 12h rồi.

Cậu vẫn chưa quên ngày mai là sinh nhật Cam Tử.

Dựa theo ý tưởng ban đầu của Diệp Mẫn, mọi người sẽ cùng nhau hát mừng sinh nhật Cam Tử khi vừa qua ngày mới.

Nhưng Tần Thư dường như không hoảng, để cậu đi trước, giải thích sáng mai phải đi sớm, anh còn phải đi đổ xăng cho xe.

Lúc này anh vẫn ung dung ngoài ý muốn.

Tống Vân Hồi nhìn thời gian, vì thế chỉ có mỗi cậu móc chìa khóa ra mở cửa.

Rất ngoài ý muốn, bên trong một mảnh đen kịt.

Là đã bắt đầu tổ chức sinh nhật cho Cam Tử rồi à?

Nhưng cũng không đến mức không có chút tiếng động nào như thế chứ.

Bỗng dưng, điện thoại trong tay vang lên.

Là Tần Thư gọi tới.

Tống Vân Hồi còn muốn đúng giờ chúc mừng sinh nhật Cam Tử, sau khi nhận điện thoại liền gấp gáp nói, "Tần Tiểu Thư anh nghe tôi nói......"

"Tống Vân Hồi."

Ở phía sau, cánh cửa vốn đã khép lại lại mở ra, giọng nói của Tần Thư xuất hiện ở cửa, điện thoại trong tay cũng truyền đến giọng nói y hệt.

Anh nói:

"Cậu không nhớ, vậy tôi giúp cậu nhớ."

"Sinh nhật vui vẻ."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.