"Văn nhi, thức ăn mẹ để trên bàn khi nào con dậy thì hâm nóng lại rồi dùng. Ba mẹ bận ít việc phải bay sang nước A công tác, khoảng hai tuần là xong.
Con trai ngoan, tiền ba mẹ sẽ gửi về cho con mỗi tuần. Nếu không đủ thì phải nói với ba mẹ nghe chưa.
Gần đây mẹ thấy con ôn bài nhiều quá rồi, có thời gian thì cùng bạn bè đi chơi nhiều một chút. Tạo mối quan hệ cũng không phải việc xấu gì.
Con trai ngoan, việc con thích ba mẹ không cấm cản, nhưng hãy cân nhắc nhé. Ngành cảnh sát thật sự quá nguy hiểm, ba mẹ chỉ có mình con...
Diệu Văn, hy vọng con có thể hiểu cho ba mẹ.
Ba mẹ yêu con. "
Nhà họ Lưu nói thế nào cũng là gia đình gia giáo có tiếng. Khi Lưu Diệu Văn còn nhỏ thường nghe mọi người khen ba mẹ mình lúc đấy hắn cười rạng rỡ đến híp cả mắt. Lưu Diệu Văn lớn lên rất ưu tú, ai cũng bảo hắn thừa hưởng tố chất từ ba mẹ, hắn công nhận. Lưu Diệu Văn lớn lên đẹp trai giống ba lại nhẹ nhàng giống mẹ. ai cũng cho rằng điều đó thật tốt, nhưng Lưu Diệu Văn lại không nghĩ vậy.
Ngồi trên bàn ăn với đầy ắp các món ngon đủ chất dinh dưỡng chỉ thiếu mỗi hơi ấm.
Lưu Diệu Văn mang tất cả hâm nóng rồi cho vào hộp đựng, hắn thậm chí không dùng lấy một miếng.
Đoạn đường đến trường Lưu Diệu Văn có một trại trẻ, hắn mang thức ăn đến đó, bữa sáng của hắn thật sự có thể giúp các em nhỏ no bụng cả ngày. Những năm qua hắn đều làm như vậy. Không phải không thích món ăn do mẹ Lưu chuẩn bị mà là không cảm nhận được hương vị quen thuộc nên chẳng còn muốn ăn.
"Cháu lại đến à? "
"Cháu chỉ mang bữa sáng đến thôi, hôm nay không chơi cùng các em được... "
Lưu Diệu Văn vừa xoa đầu một bé gái, vừa cùng viện trưởng trò chuyện.
Bé gái nghe hắn nói vậy, nghiêng đầu bảo, "Diệu Văn ca ca không cần lo, bọn em có tiểu ca ca xinh đẹp chơi cùng rồi. "
"Tiểu ca ca xinh đẹp? "
Viện trưởng nhận lấy bữa sáng từ tay hắn, bà cười bất lực: "Hai hôm trước có một đứa nhóc được đưa đến đây, chắc cũng tầm tuổi cháu đấy. Thằng bé hiền lắm, mấy đứa nhỏ cứ chạy theo gọi tiểu ca ca suốt. "
Nói đoạn viện trưởng lại hơi rũ mắt, "Nhưng mà đứa nhóc này ít nói, hỏi gì cũng im lặng, chỉ khi chơi cùng bọn nhỏ mới nói nhiều hơn. "
Nghe cứ như... Nghiêm Hạo Tường vậy nhỉ?
Lưu Diệu Văn nán lại đôi chút cũng phải đến trường đi học. Hắn đến lớp vừa kịp giờ đóng cổng, vốn nằm trong ban đại diện trường nên Lưu Diệu Văn có thẻ ra vào, có đi trễ đôi chút cũng sẽ không bị trách phạt.
Đó là Lưu Diệu Văn, còn người bị chặn ở cổng trường kia thì chưa chắc.
"Bạn học này thẻ học sinh của em đâu? Bây giờ đã quá giờ vào học rồi em mới đến, mau báo lớp cho tôi! "
Nghiêm Hạo Tường vân vê góc áo khoác một chữ cũng không nói khiến bạn nữ trong hội học sinh nổi tiếng hiền hòa suýt thì nổi nóng.
"Câu có nghe tôi nói không thế? "
"Cậu ấy đi cùng em. Xin lỗi quên báo với chị, Hạ tỷ. "
Hạ An nhìn thấy Lưu Diệu Văn liền hạ hỏa, thì ra là đi cùng hắn, vậy thì dễ ăn nói hơn rồi.
Nói thật, Hạ An suýt thì khóc với bạn nhỏ này. Cô nhìn cậu đáng thương cúi mặt muốn cho vào lắm mà lực bất tòng tâm, cô sợ giám thị Trương sẽ lột da cô mất. Mà Nghiêm Hạo Tường bị bắt đi muộn mà một chữ cũng không giải thích, cái gì cũng được mà, nói rằng cậu trên đường gặp bà cụ vấp ngã, gặp em bé đi lạc,... Cái gì cũng được, tại sao không nói?
Nếu Lưu Diệu Văn không đến có lẽ hai người họ sẽ đứng mãi ở cổng trường mất.
"Lưu Diệu Văn sau này đừng để bạn em đi muộn nữa, chị thật sự không biết xử lý làm sao với em ấy đâu. "
Lưu Diệu Văn gật đầu, kéo cặp cậu cùng vào trường.
Tiết một bắt đầu, Lưu Diệu Văn chăm chú nghe giảng, Nghiêm Hạo Tường nghiêm túc ghi chép. Hắn và cậu vốn dĩ ngồi ở góc trong cùng của lớp, ngồi ở vị trí mà có ma mới nhìn đến. Ấy vậy mà hai con người này đã biến nơi đó thành tâm điểm chú ý.
Nghiêm Hạo Tường xinh đẹp lại còn nhẹ nhàng, đôi khi sẽ rất nhút nhát. Còn Lưu Diệu Văn thì soái khí đầy mình, dáng vẻ chăm chú học càng khiến người ta mê mẩn. Hai người bọn họ suốt cả tiết học không nói lấy một câu, cả lớp cũng thức thời im lặng nghe giảng không dám làm phiền.
Chuông vừa reo hết tiết, các bạn nữ đã ta lôi người kéo tìm điện thoại chụp lấy chụp để vài bức ảnh. Đinh Trình Hâm nhìn đến ngán ngẩm. Trước kia chỉ mình Lưu Diệu Văn thôi anh đã đau đầu lắm rồi, giờ thêm cả Nghiêm Hạo Tường chắc anh đi sớm quá.
Nói là vậy, Đinh Trình Hâm vẫn đi đến bàn tên của hai người, miệng ngậm bánh quy, mắt đảo liên tục.
"Lưu Diệu Văn đi ăn không? "
"Mày đang ăn còn gì. "
"Ây cái này là bữa sáng, không no. "
Nói đoạn anh quay sang Nghiêm Hạo Tường, "Hạo Tường cậu đi không? "
Cơ hồ ngay cả người không được hỏi là Lưu Diệu Văn cũng lắng nghe câu trả lời của cậu, tay hắn vẫn đều đặn viết bài nhưng tai thì thiếu chút đã bay sang chỗ cậu rồi.
Cuối cùng cả hắn và Đinh Trình Hâm đều phải ngẩn ngơ mà nhìn hai quả trứng gà đặt ngay ngắn trên bàn.
Đinh Trình Hâm:?
Lưu Diệu Văn:???
Đây là bị từ chối rồi á? Thật sự không nói một câu nào luôn?
Đinh Trình Hâm triệt để bị làm cho há hốc mồm, anh cứ nghĩ cậu sẽ nể mặt mình là lớp trưởng mà đi cùng chứ. Nghiêm Hạo Tường cậu là thần thánh phương nào vậy, vả mặt người khác mà còn đáng yêu như vậy.
Còn sao lại đáng yêu á. Nghiêm Hạo Tường nghĩ Đinh Trình Hâm thật sự đói bụng nên mang trứng gà của mình cho anh, còn nhìn anh với hai mắt lấp lánh ánh sao nữa chứ.
Lưu Diệu Văn tuyên chiến đi! Đinh Trình Hâm muốn giành người của cậu rồi!
Nghiêm Hạo Tường thấy anh không nhận hai mắt khôn giấu được thất vọng, Đinh Trình Hâm cũng nhận ra nhưng anh biết giải thích thế nào đây, anh chỉ muốn rủ cậu đi ăn thôi, không ngờ cậu mang đồ ăn cho mình.
Trong khi Đinh Trình Hâm còn đang loay hoay với mớ suy nghĩ, trước mặt Nghiêm Hạo Tường xuất hiện bàn tay của ai đó. Cậu nhìn lên, bắt được ánh mắt chăm chú của Lưu Diệu Văn nhìn mình, hắn nói "Cậu ta không ăn, vậy thì cho tôi đi. "
Không biết lời kia có nghĩa ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ biết Đinh Trình Hâm lần nữa bị làm cho ngơ ngác.
Nghiêm Hạo Tường nhỏ giọng hỏi Lưu Diệu Văn, "Thật sự muốn ăn sao? Không cần giúp tôi đâu... "