Hôm đó ở khu đọc sách, Lưu Diệu Văn và Tạ Y Kỳ cãi nhau một trận rất to. Cô hết lời muốn hắn đến nhìn cậu một chút nhưng Lưu Diệu Văn nhất quyết không đi, chọc Tạ Y Kỳ tức đến đỏ mặt. Ánh mắt nhìn hắn chưa bao giờ đáng sợ đến thế, chỉ tiếc là so với cô Lưu Diệu Văn còn đáng sợ hơn. Hắn im lặng nghe cô nói hết, mắng chửi cũng đã miệng rồi, Lưu Diệu Văn chỉ để lại một câu "Lo cho cậu trước đi đã."
Giữa bọn họ, một nhóm năm người chưa từng xảy ra mẫu thuẫn nào quá lớn. Kể từ khi Nghiêm Hạo Tường xuất hiện quỹ đạo vốn có cứ từng bước một thay đổi. Hắn vì cậu mà thường xuyên tách riêng, dùng thân phận hội trưởng giúp cậu nhiều lần, Lưu Diệu Văn của trước đây nào có tùy tiện phá vỡ quy tắc như thế.
Lưu Diệu Văn có thích Nghiêm Hạo Tường hay không, tất cả bọn họ đều đã rõ, thậm chí cả trường đều đã hay tin...
"Tôi còn nghĩ cậu ấy đáng yêu lắm, nào ngờ..."
"Đáng yêu gì chứ? Lần đầu gặp đã biết cậu ta là loại người này."
"Giả vờ giả vịt."
[...]
Nghiêm Hạo Tường xin vắng mặt hai ngày dưỡng bệnh, giáo viên chủ nhiệm báo lại rằng cậu gặp vấn đề dinh dưỡng hẳn là do quá trình học tập căng thẳng nên bỏ bữa. Nhân tiện nhắc nhở lớp, "Học thì học, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất."
Hai ngày cậu vắng mặt trường trung học Từ An xảy ra rất nhiều chuyện, chuyện này nối tiếp chuyện kia, hội học sinh được giao toàn quyền xử lý cũng không cách nào giải quyết hết một lượt. Đặc biệt là khi Lưu Diệu Văn lơ đễnh công việc, hoàn toàn không để tâm vấn đề trước mắt.
Đến khi tin đồn về Nghiêm Hạo Tường nổ ra, cả diễn đàn trường gần như đông cứng. Lưu Diệu Văn phải thông báo đóng diễn đàn ngay lập tức vì lượng truy cập và mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Không biết nguồn tin xuất phát từ đâu, trên diễn đàn xuất hiện một tài khoản nặc danh đăng bài viết kem theo hình ảnh. Trong bài viết có nhắc đến rất rõ ràng tên Nghiêm Hạo Tường.
[ XXXX 19:34
Các cậu vẫn còn chưa biết sao? Nghiêm Hạo Tường ở trường cũ là một kẻ trơ trẽn lắm đấy.
Cậu ta có hẳn một danh sách những người muốn tiếp cận, người này hết dùng được thì lập tức thay người mới.
Cậu ta yếu đuối mà, nhìn vậy thì ai mà chẳng thương cho được, cái dáng vẻ động vào liền vỡ tan đó lừa không biết bao nhiêu là người.
Hình như cậu ta nhắm được đối tượng mới rồi. Là hội trưởng Lưu Diệu Văn thì phải?]
Diễn đàn trường vốn là nơi bí mật của học sinh với nhau, tuy nói là bí mật diễn đàn vẫn được quản lý bởi hội học sinh. Những hoạt động vui chơi giải trí đều có thể mang lên diễn đàn bàn tán, đôi khi sẽ có những bài viết than thở về giáo viên A, giáo vên B, tất cả đều được phê duyệt nếu không xúc phạm nặng nề đến danh dự của các giáo viên.
Đây là lần đầu tiên có trường hợp vượt ngoài tầm kiểm soát của hội học sinh lại còn liên quan mật thiết đến hội trưởng của bọn họ. Phòng họp hiện tại rối tung cả lên.
"Phải làm sao đây Lưu Diệu Văn, bây giờ không chỉ trên diễn đàn các trang mạng xã hội khác cũng đầy ấp thông tin nay..." Hạ An đứng ngồi không yên. Thông tin bọn họ cần xử lý hiện tại đâu chỉ là trò đùa thông thường, nó mang ác ý nhắm đến Nghiêm Hạo Tường, người tung tin còn khôn khóe đến mức đăng lên các nền tảng ngoài sự quản lý của hội học sinh, khiến bọn họ bất lực không thể làm được gì.
Lúc này đây hy vọng duy nhất của bon họ cũng chính là đối tượng liên quan trực tiếp đến bài đăng. Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hai mày hắn cau chặt, rốt cuộc là ai đăng tin và bằng cách nào qua được kiểm duyệt của bọn họ. Trong đầu không ngừng xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau, nghĩ đến đau đầu nhứt óc vẫn là không tồn tại manh mối nào.
Hạ An nhìn hắn đăm chiêu từ khi trời sáng đến hiện tạ đã quá trưa, chị nhẹ giọng, "Hay là đừng nghĩ nữa. Không phải bạn em cũng liên quan đến vụ này sao. Đi xem cậu ấy thế nào, cậu ấy không thể trốn ở đây như em đâu."
Giọng Hạ An trong trẻo len lỏi vào tai hắn.
Phải rồi, Nghiêm Hạo Tường!
Lưu Diệu Văn giao máy tính lại cho Hạ An tiếp tục nghiên cứu, ngay lập tức chạy về lớp tìm Nghiêm Hạo Tường.
Suốt dọc đường hắn chạy qua, giờ giải lao hiếm hoi thường được dùng để vui chơi và cười đùa, phốc chút biến thành phiên tòa tối cao với mục đích cao cả là mang Nghiêm Hạo Tường ra lãnh án. Bọn họ không ngừng được việc nói xấu sau lưng, dù cho Từ An được gọi là ngôi trường văn minh bậc nhất.
Lưu Diệu Văn cảm thấy khó thở, lồng ngực hắn nặng nề như có tảng đá đè lên. Hóa ra cảm giác hoảng sợ lại dày vò đến thế, Nghiêm Hạo Tường rốt cuộc chịu đựng giỏi đến mức nào mới có thể không la hét, không kháng cự, không một lời bộc bạch với ai.
À. Thật ra Nghiêm Hạo Tường đã có thể tâm sự với một người, chỉ là người đó không muốn gặp mặt cậu...
[...]
Lưu Diệu Văn về đến lớp, mặc kệ những ánh nhìn xăm soi tứ phía, hắn một mạch đi đến chỗ cậu.
Nghiêm Hạo Tường ngủ sao?
Hay là cậu đang mệt?
Đừng nằm bó mình như vậy, sẽ khó chịu lắm.
Nghiêm Hạo Tường... Cậu có ổn không?
Hắn ngồi vào vị trí còn trống bên cạnh cậu, Nghiêm Hạo Tường vẫn chưa phát hiện ra. Cậu gối đầu trên tay chợp mắt, có vẻ ngủ không sâu nên hai mày cau lại. Lưu Diệu Văn bất giác vươn tay chạm vào má Nghiêm Hạo Tường, chỉ mới hai ngày không chạm mặt cậu lại tiều tụy đến mức này.
Không phải hỏi, Lưu Diệu Văn xót cậu muốn chết. Nhìn cậu bị phạt đứng một góc, lại để ý tay cậu bị thương, Lưu Diệu Văn là người đầu tiên phát hiện ra nhưng không hề lên tiếng. Là hắn vô cớ tức giận nghĩ cậu và Tạ Y Kỳ trở nên quá thân thiết, sau khi nghe Đinh Trình Hâm vạch trần hắn càng hoảng loạn hơn.
Nghiêm Hạo Tường thật sự rất tin tưởng hắn, chỉ cần hắn lên tiếng cậu sẽ răm rắp nghe theo. Lưu Diệu Văn không biết ở trường cũ cậu gặp phải chuyện gì, hắn chỉ biết Nghiêm Hạo Tường hiện tại khác xa những gì trên diễn đàn nhắc đến. Cậu rụt rè thu mình vào góc tối của bản thân, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác, ấm ức tự mình nhận, tổn thương tự mình giữ. Lúc muốn khóc sẽ cúi đầu thật sâu không để ai nhìn thấy, cậu trân trọng hắn, yêu thích hắn, muốn bên cạnh hắn, cũng chính cậu sợ hắn không vui, sợ hắn không thoải mái mà từng bước tránh xa.
Nghiêm Hạo Tường quá khứ và tương lai vẫn luôn là đứa trẻ vô cùng hiểu chuyện, sẽ vì người khác nói câu không thích mà cả đời không dám gặp mặt, sẽ vì một lần làm sai mà cả đê không thể chợp mắt. Nghiêm Hạo Tường biết bản thân khó hòa nhập với mọi người, cũng chẳng có ai thích cậu đến gần họ, cậu cố gắng giảm sự tồn tại xuống con số 0 tròn trĩnh. Cậu không thích trở thành tiêu điểm đám đông, Nghiêm Hạo Tường đã nổ lực biến thành kẻ vô hình đáng tiếc ai cũng nhìn thấy cậu, họ săm soi mọi khuyết điểm trên người cậu, cười cợt một cách khiếm nhã, đánh giá cậu bằng những từ ngữ thô tục, bọn họ nói rằng cậu xứng đáng bị như thế, nhưng Nghiêm Hạo Tường đã làm gì họ đâu...
Là do cậu không thể hòa nhập nên mới tìm cách đẩy cậu ra xa. Vì cậu là đứa trẻ hiếm hoi mang trên mình căn bệnh trầm cảm vẫn lay lắt từng ngày đến trường học. Vì khi bọn họ bắt nạt Nghiêm Hạo Tường cậu một lời cũng không nói ra. Nghiêm Hạo Tường không có bạn, cũng không được lòng giáo viên, cậu không thân không thích, dù có đánh chết cậu bản án họ nhận được cũng chỉ vỏn vẹn hai từ 'án trắng'
Trước khi chuyển đến Từ An, Nghiêm Hạo Tường nghe rất nhiều câu từ bẩn thỉu, mắng cậu ngốc nghếch, mắng cậu khác thường, mắng cậu... gì nữa nhỉ. Nghiêm Hạo Tường không nhớ nổi, nhiều quá rồi.
Lời giải thích duy nhất cậu được nghe, trong suốt chín năm đến trường bị bắt nạt chính là "Cậu không xứng. Cái gì cũng không xứng!"