*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Hoàn Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lý Thần, nói: “Anh nói như vậy, tôi cảm thấy đúng là rất có khả năng. Hôm nay lúc tôi tỉnh dậy cả người cứ mơ mơ màng màng, chuyện xảy ra hôm qua cứ như một giấc mơ vậy. Rất nhiều chi tiết tôi không thể nhớ nổi được, tôi thậm chí cũng không nhớ được cô gái đó trông như thế nào hay tên là gì”.
“Đây vốn là âm mưu được lên kế hoạch cẩn thận để gài bẫy anh, bên kia đã chuẩn bị đầy đủ rồi, đương nhiên sẽ dùng chút thủ đoạn”, Lý Thần thở dài một hơi.
Advertisement
Hoắc Hoàn Vũ nghiến răng nghiến lợi chửi: “Nếu như để tôi biết là kẻ nào đứng sau, tôi nhất định sẽ gi3t chết hắn!”
Hơn mười phút sau, cửa phòng giám sát mở ra, một thanh niên trẻ tuổi giản dị bị Trịnh Khoát đá mông vào bên trong.
Advertisement
“Anh Lý, anh Hoắc, người đưa tới rồi”, Trịnh Khoát nói, chỉ vào Triệu Đắc Trụ đang ngã trên mặt đất với vẻ mặt kinh hãi.
Lý Thần ngồi trên ghế sofa, định nháy mắt ra hiệu với Hoắc Hoàn Vũ bảo anh ta tới hỏi tình hình thì đã nhìn thấy Hoắc Hoàn Vũ sầm mặt đi tới.
Anh ta nắm lấy cổ áo của Triệu Đắc Trụ, nhấc lên khỏi mặt đất, sau đó nhìn chằm chằm cậu ta, nói: “Thằng nhãi, tao không uy hiếp cũng không dọa nạt mày”.
“Nhưng bây giờ tao sẽ hỏi mày, mày phải thành thật trả lời cho tao, nếu như có chút giấu diếm gì, tao sẽ chôn cả nhà mày xuống lỗ!”
Triệu Đắc Trụ bị dọa sợ đến mức suýt chút nữa bật khóc, vậy mà còn nói không uy hiếp không dọa nạt?
Đây chẳng phải là sự uy hiếp và dọa nạt rõ ràng nhất hay sao?
Trước sự thẩm vấn của những người trong phòng, Triệu Đắc Trụ không dám giấu diếm cái gì, vội vàng nói ra tất cả những gì mình biết.
“Đại ca, ông chủ, tôi chỉ biết có vậy thôi. Một người đàn ông trẻ tuổi nói với tôi rằng buổi tối sẽ có một người phụ nữ gọi một ly cocktail Pink Lady, thêm hai phần bạc hà và một phần muối biển, những vị khách bình thường khi uống sẽ không thêm thứ này, vì vậy đây sẽ là ám hiệu”.
“Sau khi tôi nhận được ám hiệu sẽ đi qua đó, rồi người phụ nữ ấy sẽ đưa một thứ đồ cho tôi, tôi chỉ cần mang ra cửa và đưa nó cho anh ta là được, còn về người phụ nữ đó là ai, người đàn ông đó là ai, tôi hoàn toàn không biết”.
Triệu Đắc Trụ run rẩy kể lại, trong lòng tràn đầy hối hận.
Nếu như biết trước chỉ vì kiếm thêm 1000 tệ này mà có kết cục như ngày hôm nay thì có đánh chết cậu ta cũng không dám nhận vụ này.
Cứ tưởng rằng mình hời được một khoản, không ngờ rằng trên đời này không có miếng bánh nào là tự dưng nhặt được cả.
“Đại ca, người đó cho tôi 1000 tệ, hay là tôi đưa tiền lại cho anh, anh bỏ qua cho tôi được không? Tôi chỉ là một người ngoại tỉnh tới đây làm công thôi, thật sự không đắc tội nổi với các anh đâu”, Triệu Đắc Trụ lấy tiền từ trong túi ra, nghẹn ngào nói với Hoắc Hoàn Vũ.
Hoắc Hoàn Vũ sa sầm mặt mày, chửi đổng: “Mẹ kiếp, mày có biết hôm qua mày giúp người ta lừa tao mấy tỷ không? Kết quả đổi lại được 1000 tệ à? Cậu chủ đây chỉ đáng chút tiền vậy thôi sao?”
“Được rồi”, Lý Thần vỗ vai Hoắc Hoàn Vũ, nói: “Bây giờ anh có xé xác cậu ta ra cũng vô dụng, cậu ta chỉ là người chạy việc vặt cho người khác thôi, nói cho cùng vẫn do bản thân anh không tự biết kiềm chế”.