Lúc Cao Minh Thành đến bệnh viện, An Tịnh Nhã vẫn còn ngủ chưa tỉnh. Nhưng hình như cô lại gặp ác mộng, gương mặt dù ở trong phòng bật điều hòa nhưng vẫn mướt mát mồ hôi, gương mặt cũng cau lại giống như gặp phải một thứ gì đó rất đau đớn.
Cao Minh Thành tiến tới lay An Tịnh Nhã dậy, còn gọi tên cô rất nhiều lần, nhưng An Tịnh Nhã vẫn như cũ không tỉnh, thậm chí còn có dấu hiệu bắt đầu sợ hãi, bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng bấu mạnh vào tay áo Cao Minh Thành. Cao Minh Thành ngồi xuống bên giường đỡ cô dậy ôm chặt vào lòng.
"An Tịnh Nhã, là tôi, Cao Minh Thành. không sao hết, có tôi ở đây, bình tĩnh."
Cao Minh Thành luôn lặp đi lặp lại lời nói để trấn tĩnh An Tịnh Nhã, nhưng dường như cơn ác mộng đó của cô không dừng, mà còn có dấu hiệu gây sợ hơn.
Lúc này đây, An Tịnh Nhã thấy mình đứng giữa một căn phòng đang bốc cháy, ngọn lửa ngày một lớn hơn, giống như muốn nuốt chửng người bên trong thành tro vậy. Bên ngoài là tiếng la hét ầm ĩ, tiếng khóc lóc thảm thiết, và cả những tiếng gọi thất thanh.
"Nương nương.... Hoàng hậu nương nương...."
"Mau cứu Hoàng hậu nương nương, nương nương người vẫn còn ở trong."
"Gọi Hoàng thượng đến mau lên. Gọi Hoàng thượng đến."
An Tịnh Nhã ôm cái đầu đau như búa bổ ngồi sụp xuống giữa ngọn lửa lớn, những kí ức trong đầu bắt đầu đảo lộn, bắt đưa xuất hiện những hình ảnh mà An Tịnh Nhã chưa thấy bao giờ.
Sau khoảng chục giây, An Tịnh Nhã từ từ đứng dậy, ngước đôi mắt phượng xinh đẹp của mình nhìn ra ngoài. Sau đó xoay người từ từ tiến vào sâu trong tẩm cung đang bốc cháy. Hình như, cô không còn là An Tịnh Nhã nữa, gương mặt cô hiện lên vẻ đau đớn tột cùng, hình như, nàng đã Hoàng hậu An Hi rồi.
Ở bên trong vẫn có thể nghe thấy tiếng ở bên ngoài, hình như không ai mời được Hoàng thượng đến, hình như người còn đang ở tẩm cung của Triệu quý phi chăm sóc cho nàng ấy.
Nhìn chiếc khăn tay bản thân vẫn còn bảo vệ trong tay, giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt lấm lem của nàng. Nàng ngồi ở trên ghế chủ vị hậu cung, chìm dần vào giấc ngủ.
An Tịnh Nhã bừng tỉnh mở to mắt ra, miệng mở to thở dốc. Cao Minh Thành nhận ra người đã tỉnh liền buông An Tịnh Nhã ra cúi người nhìn cô hỏi: " An Tịnh Nhã! An Tịnh Nhã, cô có nghe thấy tôi nói không?"
An Tịnh Nhã mở to mắt nhìn gương mặt đang cúi xuống nhìn mình, cô đột nhiên nhìn đến thất thần, sau đó hai mắt từ từ nhắm lại gục xuống vai Cao Minh Thành.
Sau khi bác sĩ thăm khám xong bước ra ngoài, Cao Minh Thành quay đầu nhìn An Tịnh Nhã đang an tĩnh nằm trên giường, sau đó đi ra ngoài theo bác sĩ.
"Cô ấy sao rồi?"
"Cao tổng, ngài không cần quá lo lắng. Phu nhân chỉ là mấy ngày gần đây sức khỏe yếu, thể trạng suy nhược nên mới gặp ác mộng. Cố gắng bồi bổ và tịnh dưỡng một thời gian thì sẽ khỏe lại ngay thôi. À, thời gian này nên để cô ấy tránh bị kích sóng mạnh, luôn giữ tinh thần thoải mái nhất, như vậy rất tốt cho việc hồi phục sức khỏe."
"Tôi biết rồi."
Cao Minh Thành ở bên ngoài gọi điện cho Giang Minh Triết, nói cậu tìm một bác sĩ điều dưỡng giỏi, đến biệt thự Cao gia làm điều dưỡng riêng cho An Tịnh Nhã. Ở trong phòng, ngay lúc Cao Minh Thành bước ra ngoài An Tịnh Nhã đã tỉnh.
Đôi mắt cô mở to vô hồn nhìn vào khoảng không đen tối trước mặt. An Tịnh Nhã nhớ, vừa rồi trước khi ngất đi cô đã nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông gần trong gang tấc, gương mặt đó còn vô cùng quen thuộc, đường như cô đã gặp ở đâu rồi nhưng trong kí ức của cô lại không có hình ảnh của người đó.
Nhưng gương mặt của người đàn ông đó, trong phòng lúc đó chỉ có Cao Minh Thành. Đó là Cao Minh Thành sao? Anh ta... lại đẹp trai như vậy sao? Lần trước mắt cũng đã từng nhìn thấy một lần, nhưng lúc đó quá bất ngờ, tầm nhìn lúc đó của cô không thể nhớ rõ nổi hình dáng của Cao Minh Thành. Lần này nhìn gần như vậy.....
An Tịnh Nhã mỉm cười nhẹ. Còn tưởng bản thân cô là lấy phải một Cao tổng thân hình bụng phệ xấu xí chứ.
Có tiếng cạch cửa, An Tịnh Nhã liền nhanh chóng thu lại nụ cười.
"Cô tỉnh rồi sao?"
Cao Minh Thành đi đến bên giường, đưa tay rót lấy một ly nước đặt vào tay cho An Tịnh Nhã: "Uống đi."
"Cảm ơn." An Tịnh Nhã khách sáo nói một câu rồi uống hết ly nước. Cao Minh Thành nhận lý nước đặt lên bàn rồi ngồi xuống ghế.
"Vừa rồi.... cô mơ thấy gì thế."
An Tịnh Nhã suy nghĩ.
"Tôi không nhớ rõ nữa. Hình như là mơ thấy tôi bị kẹt trong một căn phòng đang cháy."
"Lãnh Ca .... là ai thế? Người cô yêu à?"
"Ai cơ?"
An Tịnh Nhã hướng về phía Cao Minh Thành ngây ngốc hỏi lại.
Cao Minh Thành nhếch môi cười một cái không rõ ý tứ: "Lúc cô nằm mơ, tôi thấy cô nói mớ cái tên này."
"Không. Tôi không quen ai tên như vậy hết."
"Tùy cô có muốn nói hay không. Nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, dù chúng ta có một bản hợp đồng hôn nhân, nhưng trên danh nghĩa pháp luật cũng như trong mắt tất cả mọi người thì chúng ta cũng vẫn là vợ chồng. Cho lên nhắc nhở cô, dù cô có đang yêu ai, hiện tại là vợ tôi thì phải chấm dứt."
"Cao tổng hình như có điều gì đó nhầm lẫn rồi. Thứ nhất, trong bản hợp đồng có ghi rõ, trên danh nghĩa là vợ chồng nhưng không được phép xen vào chuyện đời tư của nhau, đồng nghĩa với việc tôi có yêu ai cũng không liên quan gì đến anh. Thứ hai....., những lời mà anh vừa nói, trả hết lại cho anh xem như là tôi nhắc nhở anh, trông cô em họ của mình cho cẩn thận."
"Nguyệt Nguyệt thì liên quan gì?"
An Tịnh Nhã chỉ nhếch nhẹ môi cười không trả lời. Cao Minh Thành cũng ghét nhiều lời, không có nói về vấn đề này nữa, chuyển sang chủ đề khác.
"Tình trạng sức khỏe của cô hiện tại rất yếu. Thời điểm hiện tại không thể đi ra ngoài được. Ngày mai tôi sẽ liên hệ bác sĩ Eric trực tiếp tới đây thăm khám cho cô."
"Không cần phiền phức như vậy, tôi đến chỗ ông ấy một chút rồi quay lại. Nếu anh bệnh tôi sẽ cùng Mộng Phạn đi đến đó, không làm trễ công việc của anh."
"Cô cứng đầu và ngạo mạn vừa thôi. Tôi đã nói bác sĩ Eric sẽ tới đây. Hay cô nghĩ tôi không mời được ông ta đến. A đúng rồi, chẳng lẽ hẹn gặp được ông ta là nhờ có tên Lãnh Ca kia giúp cô sao? Vậy nên cô kinh thường tôi chứ gì?"
Cao Minh Thành đột nhiên lại nổi nóng tức giận đứng bật dậy túm lấy vai An Tịnh Nhã ghì chặt.
"An Tịnh Nhã, tôi nói cho cô biết. Dù thằng đàn ông của cô là ai, đứng trước tôi cũng chỉ là tên phế nhân. Tôi nói lại lần nữa, tôi cho cô thời gian ba ngày cắt đứt toàn bộ mối quan hệ với hắn ta."
An Tịnh Nhã cau mày quát lên.
"Anh bị điên à? Lãnh Ca là thằng cha nào tôi không có quen. Anh cũng không có quyền kiểm soát tôi."
An Tịnh Nhã nghĩ, người đàn ông này quả thật là điên rồi. Nói nhăng nói cuội, còn tức giận cái gì chứ.
Cao Minh Thành buông vai An Tịnh Nhã ra, xoay người đá mạnh vào ghế khiến nó đổ ra đất tạo lên một âm thanh chói tai. Đưa tay lên xoa trán, Cao Minh Thành suy nghĩ không hiểu vì sao bản thân lại có phản ứng gay gắt như vậy, tức giận như vậy.
Xoay người lại nói với An Tịnh Nhã: "Cô nghỉ ngơi đi, ngày mai bác sĩ Eric sẽ tới đây."
Nói xong liền đi nhanh ra khỏi phòng. An Tịnh Nhã cũng mặc kệ không thèm quan tâm.
Cao Minh Thành ngồi trên xe, cứ mở điện thoại rồi lại tắt điện thoại, cuối cùng vẫn ấn gọi.
"Giang Minh Triết, dừng việc điều tra Lộ Khiết, điều tra cho tôi một người khác, tên Lãnh Ca. Có thể đó là một người trong vòng quan hệ của An Tịnh Nhã, cậu bắt đầu điều tra từ đó đi."
"Sếp, Lãnh Ca là ai thế?"
Cao Minh Thành trực tiếp dập máy không trả lời. Giang Minh Triết nhìn chiếc điện thoại, thật muốn ném một phát xuống con sông trước mặt. Đúng là Cao thị tổng tài, làm cái gì cũng khó hiểu. Còn cậu, làm thư ký cấp cao mà không khác gì chân sai vặt. Đúng là tức chết mà.
Giang Minh Triết bình thường nghiêm túc cẩn trọng khó dò, lần này cũng bị Cao Minh Thành làm cho tức nghẹn ra mặt.