Anthea gõ cửa ba tiếng, bên trong vang lên tiếng mời vào, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô sau khi mở cửa chính là bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Cao Minh Thành. Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng hắt vào qua cánh cửa kính, Anthea nhẹ nhàng đi đến, ở sau lưng thầy giáo gọi một tiếng:
"Thưa thầy, em đến rồi."
"Tôi không nghĩ là em đến chậm mười phút."
Anthea cúi đầu nhìn bông hồng còn cầm trên tay, đột nhiên có suy nghĩ muốn giấu nó đi, nhưng vẫn trả lời, "Trên đường đến đây xảy ra chút chuyện, xin lỗi thầy vì em đến trễ."
"Ồ, lại được tặng hoa sao?"
Anthea thấy giọng nói Cao Minh Thành có chút kì quái, nhưng không biết kì chỗ nào, vì vậy cũng chỉ trả lời đúng sợ thật.
"Một bông hoa."
Anthea vừa trả lời xong, một tập giấy kẹp trong bìa cứng màu trắng thằng tắp bay đến phía cô. Anthea nhìn tập giấy mình đã bắt trọn được, ngước đôi mắt khó hiểu lên nhìn. Thầy Cao đang tức giận sao?
"Em giúp tôi phân tích hết chỗ này. Ngày mai tôi thay giáo sư Titus đi dự một cuộc hội thảo cần đến nó."
"Dự hội thảo sao? Gấp vậy ạ."
Chỗ này nhiều quá thầy ơi.
Cao Minh Thành vẫn quay lưng với cô ừ nhẹ một tiếng, "Cần gấp. Vậy nên từ giờ đến tối em sẽ không có thời gian đi ra ngoài đâu."
"Tôi làm lỡ cuộc hẹn nào của em sao?"
Anthea bê tập giấy đi đến bàn nhỏ cạnh cửa sổ ngôi xuống, nhẹ nhàng đáp lại, "Em không có hẹn. Chỉ là có buổi làm thêm ca tối."
"Sẽ không làm trễ buổi làm thêm của em."
Nói xong liền cầm theo một tập tài liệu đi ra ngoài.
Anthea bĩu môi nhìn cánh cửa đã khép lại, vừa quay mặt định xem tài liệu, ánh mắt lại chạm đến bông hồng đặt trên cửa sổ. Cô nở một nụ cười nhẹ vuốt nhẹ cánh hoa hồng, sau đó như nghĩ đến gì đó liền lấy điện thoại mở lên xem.
Nhìn đến hôm nay đã là tròn sáu tháng ba đã không gọi cho cô, Anthea có chút buồn lòng cất điện thoại đi, thở dài một hơi, sau đó làm động tác như xốc lại tinh thần, chăm chú ngồi xem từng tờ tư liệu.
Thời gian tích tắc từng tiếng đi qua, lúc Anthea ngẩng mặt lên để ý bên ngoài thì trời đã tối. Cũng may đã sắp xong rồi, Anthea nhanh chóng xem nốt hai tờ còn lại, vừa lúc xong thì Cao Minh Thành cũng đi vào.
"Thầy Cao, tư liệu thầy cần em đã xem và sắp xếp lại một lượt rồi."
Cao Minh Thành nhận lấy tập tư liệu, mở ra nhìn nhanh qua vài trang đầu, thấy thật sự là làm rất tốt, lúc này mới nói:
Cao Minh Thành nhìn bóng dáng cô đi khuất, tay chống xuống bàn thở dài một tiếng.
Cho cô ấy về, cô ấy vui vẻ vậy sao? Còn nói là không có hẹn? Đi làm thêm cũng đây thể vui vẻ như vậy?
Thầy Cao mang theo một đống mớ bòng bong như vậy trong đầu đi đến tiệm bánh ngọt, như cũ gọi một ly cà phê, rồi cắm rễ luôn một góc, hết ly này sẽ gọi ly khác. Nhân viên trong quán nhìn vào chỉ biết anh chàng đẹp trai người phương Đông kia đang chăm chú đọc sách, lại chỉ có Cao Minh Thành biết đôi mắt anh vốn không nhìn vào trang sách.
Anthea mặc bộ đồ phục vụ của tiệm cà phê, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn, chào hỏi khách vào tiệm, sau đó sẽ giới thiệu cho họ như những loại bánh ngon của tiệm, nhiều lúc sẽ giúp họ chọn cà phê phù hợp. Vì cô là phụ nữ phương Đông có nhan sắc nổi trội, đôi mắt phượng xinh đẹp động lòng người, lại có nụ cười thân thiện ôn hòa dịu dàng nên rất được lòng khách đến đây.
Jade không dưới mười lần nói Anthea là nữ thần của cửa tiệm, từ ngày cô đến làm luôn rất hút khách.
Anthea chỉ cười ngượng ngùng, vì vậy nhiều khi hai má luôn trong trạng thái đỏ ửng. Rõ ràng đã rất đẹp, hai má hồng lên trông lại càng đáng yêu.
Cao Minh Thành cũng bị thu hút, mắt từ lâu đã không nhìn vào chữ trên sách, chỉ là anh có cách quan sát của riêng mình nên mọi người không rõ. Đúng hơn là anh không giỏi biểu lộ cảm xúc, lúc nào cũng tạo cho người khác cảm giác nghiêm túc khiến người khác né tránh nên cũng không ai đặc biệt chú ý đến.
Anthea kết thúc ca làm, thay ra bộ trang phục của tiệm định đi về nhà, mắt lại nhìn thấy Cao Minh Thành cũng thu đồ đứng dậy, chân không hiểu sao cũng không bước.
Cao Minh Thành bước đến song song với cô, đôi mắt hổ phách nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nói.
"Có muốn cùng đi ăn không? Coi như tôi cảm ơn em việc lúc chiều."
Anthea nghiêng đầu nở nụ cười, "Nếu thầy mời vậy em xin nhận lời."
"Chúng ta đi ăn thịt nướng nhé, em có biết một quán này, thấy mọi người giới thiệu rất ngon nhưng em chưa từng đến thử."
"Đồ nướng quá nhiều dầu mỡ." Cao Minh Thành từ chối đề nghị này.
Anthea có chút ỉu xìu thất vọng. nhưng rất nhanh đã lấy lại nụ cười.
"Vậy thầy chọn đi ạ, em không kén chọn."
"Đi đến quán thịt nướng em vừa nói đi."
Cao Minh Thành sẽ không từ chối việc bản thân vừa rồi lại rung động, rung động trước đôi mắt thất vọng của Anthea. Đã là lần thứ hai anh nhìn thấy đôi mắt đó rồi, vẫn là như cũ làm trái tim anh thổn thức.
Ngồi trước bàn nhỏ được đặt đầy đồ dầu mỡ, Cao Minh Thành nhíu chặt hàng lông mày.
"Thầy sao vậy? Nếu như không thích vậy không cần cưỡng ép. Em cũng không thật sự muốn ăn."
"Không sao. Chỉ là hơi nhiều dầu, gửi có chút khó chịu. Cũng không biết thịt ở đây có đảm bảo không?" Dù sao quán cũng nhỏ, thịt không đảm bảo chất lượng cũng khó tránh phải.
Rõ ràng là câu nói của thiếu gia nhà giàu, lại vừa lúc bà chủ quán đi qua, có vẻ là người thẳng thắn, nghe Cao Minh Thành nói vậy liền quay phắt người lại mắng.
"Cậu trai này, tôi thấy trên người cậu mặc toàn đồ sang trọng, cũng là người có học thức, có vẻ cũng là người nhà giàu có, vậy mời cậu đi đến nhà hàng sang trọng mà ăn, quán nhỏ ven đường như chúng tôi thứ không tiếp đãi nổi cậu."
"Tôi chỉ nói sự thật, có chỗ nào xúc phạm."
"Cậu..... Quán tôi là thịt nướng lâu năm, có giấy phép kinh doanh đàng hoàng, thịt cũng là từ trang trại bò nhà tôi nuôi, còn tươi ngon mà cậu bảo là không đảm bảo chất lượng. À, hóa ra chỉ có mấy nhà hàng sang trọng như nhà giàu mấy người hay dùng mới là thịt thà chất lượng. Còn cứ quán nhỏ như chúng tôi thì là đồ mất vệ sinh sao? Còn cái gì mà nhiều dầu mỡ, cậu dùng giấy thấm dầu thấm xem ra bao nhiêu dầu. Đã bước chân vào đây ăn rồi còn chê bai. Thôi, mời cậu ra ngoài."
Anthea thấy tình hình căng vội đứng dậy giảng hòa.
"Bà chủ, bà chủ, chúng tôi không có ý đó đâu. Chỉ là thịt bà chủ nướng ngon nhìn rất bóng nên chúng tôi ngỡ đó là dầu, không có ác ý chê bai. Còn có hỏi thịt có chất lượng hay không là do... anh ấy trước đây từng ngộ độc thực phẩm cho nên ăn uống mới cẩn thận như vậy. Bà chủ, mong bà bỏ qua cho, chúng tôi thật tình là không có ý xấu."
Bà chủ cũng là người tốt, dễ nóng dễ nguôi, nghe Anthea nói vậy liền hạ nhiệt độ xuống, giọng cũng hạ xuống, mắt nhìn Cao Minh Thành nói:
"Người yêu cậu hiểu chuyện hơn cậu đấy."
Sau đó lại hướng Anthea cười tươi rói dịu dàng nói, "Cô gái, có muốn ăn thêm gì nữa không?"
"Không cần đâu ạ. Một bàn này là đủ rồi."
"Vậy ăn ngon miệng. Còn cậu, thiết nghĩ cậu không nên ăn, nếu chẳng may ăn vào đau bụng quán chúng tôi lại gánh không nổi."