Cô mặc một chiếc váy đỏ, kéo theo là một chiếc vali lớn.
Bước ra khỏi cánh cửa của nhà họ Trương, đứng trước cách cửa ấy cô ngước nhìn toàn cảnh căn biệt thự đã áp bức cô nhiều năm.
Tư Hạ: " tạm biệt" chỉ hai chữ nhưng mang phần oán giận cũng như khẳng định việc cô sẽ trả lại những tổn thương bao năm qua.
…----------------…
Sự việc diễn ra chỉ vài giờ sau khi Tư Hạ xuất viện về đến nhà.
Cô bắt chấp quy định của gia đình, mặc trên người chiếc váy có màu đỏ chói mà từ lâu người cô gọi là cha luôn nghiêm cấm.
Cô điềm nhiên bước vào một căn phòng lớn, không gõ cửa mà đẩy cửa đi vào.
Tất cả ánh mắt trong phòng điều ngạc nhiên hướng nhìn cô, có lẽ họ ngạc nhiên vì cô vẫn còn sống hoặc do sự chói mắt của chiếc váy cô đang mặc.
Bầu không khí im lặng lúc lâu, người đầu tiên cắt tiếng là cha cô.
" Con về rồi à"
Tư Hạ không trả lời, cô bước lại chiếc ghế đối diện ông ta và ngồi xuống.
Thấy hành động láo xược của cô anh trai cô quát lớn: " em đang làm gì thế? Từ khi nào mà em trở nên vô học đến vậy hả! "
Nghe thấy những lời ấy cô bắt giác cười lớn: " vậy từ khi nào người có học như anh trở nên hèn mọn không quan tâm đạo đức mà bỏ rơi em gái mình mặc kệ sống chết vậy? à … Tôi lại quên nữa rồi! Dù sau tôi đâu phải em ruột của anh, nhà họ Trương chỉ coi tôi như một con ch* mặc sức xai biểu, lo gì sống chết của một con ch* chứ "
Cô vừa dứt lời, cha cô đập bàn thật mạnh: " con đang nói điều vớ vẩn gì đấy "
Tư Hạ: " cha à … Mà không, ông Trương à những việc ông từng làm tôi điều biết cả rồi, ông không cần phải che giấu làm gì nữa đâu"
Sắc mặt ông Trương thay đổi: " vậy sao? Nếu đã biết thì m*y làm được gì cơ chứ! m*y chỉ ngu ngốc giống cha mẹ ruột m*y năm xưa thôi, bị ta* quay như chong chóng mà chẳng biết gì! Ha ha…" giọng cười ông ta vừa quỷ dị lại có phần đắc thắng.
Tư Hạ: "ông nói cái gì cơ? Không lẽ cha mẹ tôi không phải bị tai nạn mà ch*t à "
Ông Trương: " ồ … thì ra con vẫn chưa biết à, cha cứ tưởng con gái cưng của cha đã biết rồi chứ! Ha ha …"
Tư Hạ:" ông mau nói hết cho tôi" cô hét thật lớn.
Thế nhưng ông ta đứng dậy và quay lưng đi bỏ lại một câu: " nếu con ở lại và quên đi mọi chuyện, những chuyện vừa qua ta sẽ coi như chưa từng biết, còn nếu con bước ra khỏi cách cửa của nhà họ Trương này thì từ sau con sẽ là kẻ thù của toàn gia tộc " nói rồi ông ta rồi khỏi phòng.
Tiếp theo đó là anh trai và mẹ cô cũng rời đi.
…----------------…
Thế là cô chọn bước khỏi căn nhà hiểm độc đấy, cô cũng đã nghĩ khi ở lại cô sẽ tìm ra được bí mật, thế nhưng cô biết việc tìm ra sự thật đằng sau dưới con mắt dám sát của nhà họ Trương thì mãi mãi cũng không có kết quả. Tì𝓂 đọc 𝑡hê𝓂 𝑡ại ⩵ T𝑅ÙMT𝑅UY ỆN.vn ⩵
Cô đi ra khỏi cánh cửa lớn, đậu ở đó là một chiếc xe màu đen, bước ra là một chàng trai.
Tư Hạ: " sau cậu đến đây, không sợ phiền phức à "
Ngạn Phong: " phiền phức gì chứ, mau lên xe tôi trở cô đi ăn chút gì, chắc sáng giờ chưa ăn gì phải không " vừa nói cậu ấy vừa mở cửa. Tư Hạ vào ngồi vào ghế phụ lái.
Cô vừa vào xe, Ngạn Phong đã chủ động rài dây an toàn cho cô.
Tư Hạ: " không cần đâu, tôi có thể tự làm"
Ngạn Phong: " không cần ngại tôi làm xong rồi nè"
…----------------…
Trong nhà hàng, cô ngập ngừng như muốn nói gì, nhưng rồi lại thôi.
Thấy thế Ngạn Phong mở lời " Tôi không ngờ Tư Hạ cô cũng có ngày do dự thế đấy"
Tư Hạ" ờ … Chúng ta hợp tác đi, tôi sẽ giúp anh lật đổ nhà họ Trương, còn anh giúp tôi tìm ra bí mật của ông ta, được chứ "
Ngạn Phong: " cũng được nhưng tôi có điều kiện này "
Tư Hạ: " điều kiện gì cơ chứ "
Ngạn Phong: " cô phải đến nhà tôi ở ".
Tư Hạ "cái gì cậu đùa tôi à ".
Ngạn Phong: " đương nhiên là không, quyết định nằm ở cô ".
…----------------…
Chiếc xe dừng trước một tòa nhà ở ngoại ô. Tuy có chút cổ kính nhưng lại tráng lệ không kém nhà cũ của cô.