Mấy vị sứ thần ở bên trong trướng thương nghị chiến sự, Văn Khương bị mấy thị nữ với danh vị hầu hạ mà giám sát ở một bên lều nhỏ.
Văn Khương biết chính mình trốn không thoát, chỉ lo chăm Cẩn nhi, nghe không hiểu tiếng Cô Trúc cũng không muốn cùng người Cô Trúc kết thân.
Cẩn nhi ở trên giường ước chừng là nóng nảy, thừa dịp Văn Khương uống trà một chút không lưu ý liền chạy đi ra ngoài.
"Cẩn nhi"
Văn Khương đặt chén trà xuống nghĩ đi ra cửa tìm, mấy thị nữ ngăn cản không cho.
"Ta mặc kệ Mặc Tử Hướng căn dặn các ngươi như thế nào, Cẩn nhi là nữ nhi của ta, nếu là nó đi lạc, ta cũng lập tức chết ở nơi này."
Liêu mành đi ra ngoài, Cẩn nhi thân thể nho nhỏ phục trên mặt đất, không biết nhặt được thứ gì. Văn Khương cười nhạt một tiếng, nữ nhi là thứ trấn an nàng hiện tại.
"Mẫu thân, "
Cẩn nhi quay đầu thấy Văn Khương đi theo ra ngoài, miệng nhỏ chu.
" Cẩn nhi phát hiện có gì mới sao?"
"Vâng, mẫu thân, đây là của Đào cô cô sao?"
Văn Khương tập trung nhìn vào, phát hiện tay Cẩn nhi đưng nắm chặt chính là khuyên tai mà mình một năm trước nàng cho Tiểu Đào, hiện tại đã bị bụi đất mơ hồ màu gốc, mờ mờ.
Nàng tâm kịch liệt khiêu động, một cái ôm Cẩn nhi, đẩy ra tay nhỏ, nước mắt liền ồ ồ chảy xuống, ngay sau đó chính là một trận buồn nôn.
"Phu nhân"
Vài tên thị nữ thấy nàng thần sắc khác thường, đưa mắt liếc nhau ra ý đi qua, vội vàng tới chủ trướng, thông báo...
Tới chạng vạng, ước chừng là nói xong xong việc liên minh, Mặc Tử Hướng mới tiến vào trong trướng của Văn Khương. Văn Khương lạnh lùng nhìn hắn.
"Ngươi đã làm gì bọn họ? "
Mặc Tử Hướng không nhanh không chậm ngồi xuống đảo một ly trà, "Nàng không phải đã đại khái đoán được rồi sao?"
Văn Khương ánh mắt sắc bén.
"Đừng nghĩ là trong bụng ta có con của ngươi liền sẽ mặc ngươi bài bố, nếu như ta chết rồi, ngươi cảm thấy đứa nhỏ này sẽ còn sống sao?"
Mặc Tử Hướng trong tay một trận, "Nàng không quan tâm Cẩn nhi nửa sao?"
"Cẩn nhi là công chúa Tề quốc, tuẫn quốc cũng là phải."
Mặc Tử hướng "PA~...~ " đặt chén trà xuống, hắn không nghĩ tới nàng sẽ nói ra lời tàn nhẫn.
"Nàng dám!"
" Ngươi thử xem." Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn cùng nàng đối mặt, trong không khí đều tràn ngập một cỗ sát khí, hắn dời đi ánh mắt.
"Tiểu Đào lúc cùng nàng tới đây, đã trúng tên độc. Không kịp thời cứu chữa, sớm đã.. "
" Còn những mảng khác đâu?"
"Tên tướng quân Tề quốc, hôm nay đem hắn thả ra, để hắn đi về báo tin với Tề vương"
"Những người khác đâu?"
"Đều bị giam tại địa lao."
Văn Khương thở phào một cái, mắt lại hồng hồng.
"Tiểu Đào, cô ấy..."
"Tiểu Đào một lòng trung thành, ta đã hậu táng."
Văn Khương buồn bã, Tiểu Đào so Tuyên Khương tình cảm còn thắm thiết hơn, mặc dù thân phận nô tì nhưng nàng đối với Tiểu Đào rất quý trọng, nếu như sớm biết rằng sẽ phát sinh chuyện này, nàng nhất định không để Tiểu Đào đối mặt nguy hiểm.
Mấy ngày sau, Tề Quốc phái sứ thần tới nghị hòa, một cái giá lớn từ Cô Trúc mở, chỉ cầu đổi Văn Khương trở về.
Mặc Tử Jướng chiêu đãi cùng sử, Văn Khương cũng ở bên.
Sứ thần tới thăm, nàng cũng không nhận ra, một vị lão già đạo cốt tiên phong, nàng không nhớ tới bên cạnh Tiểu Bạch có người như thế. Huống hồ, một phu nhân bị địch quốc bắt cóc sẽ không tùy tiện phái một cái hạng người vô danh, nhưng nhìn tuổi tác, Văn Khương lại xác thực không biết.
Mặc Tử Hướng rõ ràng chưa đem vị lão giả này để trong lòng, xem thường bĩu môi nói:
"Thiên hạ bá chủ Tề Quốc, liền phái ngài tới chuộc phu nhân như vậy?"
"Thiên hạ đất đất, đều vi lợi hướng tới, thiên hạ rộn ràng, đều vi lợi lai." Lão giả kia chắp tay thi lễ.
"Ta nghe nói ngài đãi phu nhân như khách quý, có thể thấy được ngài nhân đức khoan hậu."
Mặc Tử Hướng khóe miệng khẽ cong, đem Văn Khương một cái kéo vào trong ngực.
"Đâu phải chỉ đãi như khách quý?"
Lão giả nheo mắt lại từ trên xuống dưới dò xét nàng một hồi, sau đó cung kính khom lưng vái chào.