Trong địa lao loáng thoáng truyền đến tiếng nữ nhân kêu khóc bi thương, thị vệ trông coi nhìn thoáng qua, nghĩ đến thân phận người trong ngục, trong lòng không khỏi có chút bất an. "Có phải hay không..." lời nói tiếp theo tuy rằng chưa nói ra miệng, trong lòng hai người lại biết rõ ràng. Tuy rằng Hầu gia đặc biệt dặn không cần đối xử tử tế với người trong lao, nhưng cũng chưa nói khi trở về sẽ nhìn thấy một cỗ thi thể. Không sai, Yến Tử Kỷ đúng là có việc ra ngoài, bằng không làm sao có thể để Hương Quế bọn họ yên lặng sống qua ngày lâu như vậy. "Đi xem đi." Nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng, hai người vẫn còn có chút sợ hãi, lập tức quyết định để một người vào xem xảy ra chuyện gì. Cây đuốc xua tan đi hắc ám, thị vệ đi vào phía ngoài phòng giam Hương Quế cùng Phượng Nhạn Bắc, xuyên thấu cửa sổ nhỏ dùng để giám thị hướng bên trong nhìn. Nữ nhân kia đưa lưng về phía hắn quỳ trên mặt đất, nằm úp sấp trên thân một nam nhân, khóc khàn cả giọng. Nam nhân nằm không nhúc nhích, lạnh lẽo, làm cho người ta không cảm giác được chút hơi thở của sự sống. Bởi vì ánh sáng quá mờ, hắn không thể nhìn rõ ràng hơn một chút. Nhưng chỉ như thế này, đã đủ làm cho xương sống hắn dâng lên lạnh cả người. Thủ đoạn Hầu gia trừng phạt người phạm sai lầm vô cùng tàn nhẫn, bọn họ đều từng được chứng kiến. Nam nhân này thân phận không tầm thường, nếu chết vào thời điểm bọn họ canh giữ, nếu chết thật ... Ngẫm lại hậu quả, hắn liền cảm thấy không rét mà run. "Uy, làm sao vậy?" Hắn hô to, ngữ khí hung hãn, còn có một tia sợ hãi. Nữ nhân còn khóc, không để ý đến hắn. Hắn lại lớn tiếng hỏi hai lần, vẫn như cũ không được câu trả lời thuyết phục. Chửi rủa một tiếng, hắn đem cây đuốc cắ m vào trên tường bên cạnh nhà tù, lấy ra chìa khóa rầm một tiếng mở cửa. ****** Nửa nén hương sau, hắn đi ra từ bên trong, đi đến bên ngoài gõ hai tiếng vào khóa sắt. "Thế nào?" Ầm một tiếng, cửa sổ nhỏ mở ra, một đôi ánh mắt lợi hại thẳng tắp bắn vào, lại chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cúi xuống của hắn. "Ngươi mau vào, chúng ta lần này phiền toái ..." Hắn cúi đầu, thanh âm có chút vô tình. "Nhưng là..." Thị vệ bên ngoài trầm xuống, vẫn đang có chút do dự, hắn tự nhiên sẽ không quên quy củ. Vì phòng ngừa người trong địa lao chạy trốn, ngoại trừ đưa cơm, bọn họ ai cũng không thể dễ dàng ra vào bên trong, ngay cả đi vào, cũng nhất định phải để lại một người ở bên ngoài trông coi. "Đừng giống đàn bà, nếu không nghĩ biện pháp, hai ta đều mất mạng." Người ở bên trong táo bạo rống, lại như sợ bị những người khác nghe được, thanh âm ép rất thấp. Nghĩ đến bên trong chỉ có một nữ nhân, cùng một nam nhân nằm ủ rũ không có lực uy hiếp, huống chi còn có một lớp cửa khóa . Thị vệ bên ngoài cảm thấy cho dù đi vào, cũng không có trở ngại gì, chỉ cần không bị người khác phát giác là được. Lập tức vội vàng mở cửa, lắc mình mà vào. Ai ngờ vừa đóng cửa, một cỗ kình phong đánh thẳng gáy hắn, hắn cũng phản ứng nhạy bén , lập tức trở lại, phản thủ một chưởng. Ai ngờ người phía sau về tốc độ hay vũ kỹ đều cao hơn hắn không chỉ một bậc, cho dù lực đạo hơi yếu, cũng đủ chế trụ trước khi hắn phát ra âm thanh. Một tiếng kêu đau đớn, ngay cả bộ dáng người đánh lén hắn cũng không thấy được, buông mình ngã xuống. Thân thể bị cuốn lại một cách không khách khí, mắt hắn chống lại một mắt cười như không cười, tâm lộp bộp một chút chìm vào đáy cốc. "Đa tạ các hạ chăm sóc mấy ngày này." Phượng Nhạn Bắc vừa dụi dàng nói mát, vừa không khách khí c ởi quần áo đối phương. Khi Hương Quế đi ra nhìn thấy đúng là một màn này, chú ý tới khuôn mặt thị vệ bởi vì sợ hãi mà xanh trắng, nàng không khỏi vì sự bướng bỉnh như đứa nhỏ của Phượng Nhạn Bắc mà cảm thấy dở khóc dở cười. Hương Quế mặc vào quần áo thị vệ Phượng Nhạn Bắc đưa cho, bởi vì thân hình quá mức nhỏ gầy, lớn gần gấp đôi quần áo bên trong, nhìn qua chẳng ra cái gì cả. Phượng Nhạn Bắc liếc mắt một cái, không phát biểu ý kiến."Ngươi xem bên ngoài là tình huống gì." Hắn nói, ánh mắt lại rơi xuống trên người thị vệ, không biết đang nghĩ chủ ý gì. Hương Quế nga một tiếng, lặng lẽ mở ra cánh cửa khép hờ, bên ngoài đã là đêm khuya, chỉ có mấy chiếc đèn lồ ng treo trên hành lang thật dài, tản mát ra ánh sáng mờ nhạt. Không nhìn thấy những người khác, gió lạnh gào thét qua nhánh cây trụi lủi, tản tới từng góc. Hương Quế rùng mình, lùi đầu về. "Không..." Lời của nàng đình chỉ, bởi vì một sinh mệnh vốn còn sống, bây giờ đã không thể nào nói chuyện . Hắn hoảng sợ mở to mắt, trong đó có không cam lòng cùng hối hận, có thể thấy được vào lúc sinh mệnh chấm dứt đã sợ hãi như thế nào. Phượng Nhạn Bắc dường như không có việc gì xoa xoa tay trên thi thể, "Đi thôi." Không để ý đến sự không hiểu cùng lo sợ không yên trong mắt Hương Quế, dẫn đầu lắc mình mà ra. Hương Quế giật mình, nhìn thi thể thị vệ trên đất, trong lòng đột nhiên có chút hoang mang.
Đây là lần đầu tiên nàng chứng kiến mặt tàn nhẫn của Phượng Nhạn Bắc. Ở trong lòng nàng, hắn vẫn ôn nhuận trong sáng như ánh trăng trên bầu trời, cao quý như thần, cho dù hắn bỏ lại nàng, vào lúc hắn bị Yến Tử Kỷ vũ nhục, thậm chí lúc nghèo túng cần nàng rửa sạch thân thể dơ bẩn trong địa lao, cảm giác của nàng cũng chưa từng thay đổi. Nhưng hiện tại... hiện tại tuy rằng thần sắc hắn khôi phục phong thái trong dĩ vãng, lại làm cho nàng bắt đầu cảm thấy xa lạ. Nàng nghĩ đến Hà Bình Qúy chết trong nắm tuyết, nghĩ đến cho dù hung ác như Yến Tử Kỷ cũng đối hắn nhường nhịn khắp nơi, trong lòng không hiểu dâng lên từng trận hàn ý. Có lẽ, đây mới chân chính là Phượng Nhạn Bắc. ****** Có lẽ Yến Tử Kỷ không ở Hầu phủ nên đề phòng có vẻ lơi lỏng, có lẽ Phượng Nhạn Bắc đối nơi đây quá mức quen thuộc, tóm lại, hai người đào thoát thoải mái hơn lần trước rất nhiều. Mang theo Hương Quế một đường chạy trốn, Phượng Nhạn Bắc từ đầu đến cuối không bỏ lại nàng. Trong lòng Hương Quế cảm động, đối với bất mãn cùng sợ hãi bắt đầu dâng lên trong lòng cảm thấy hổ thẹn, vẫn nghĩ nếu sau khi chạy thoát, nhất định phải làm trâu làm ngựa báo đáp hắn. Kẽo kẹt đạp tuyết, hai dấu chân hỗn độn bại lộ ra phương hướng hai người đào vong. Phượng Nhạn Bắc tự nhiên không biết Hương Quế suy nghĩ cái gì, cho dù biết cũng chỉ cười nhạt. Nay hắn, tựa như con chim ưng trốn lồ ng mà ra, không bao giờ để người khác dễ dàng bắt giữ nữa. "Ta không được. Phượng gia... Ngươi đi đi... Đừng động ta." Thật vất vả chạy ra đỉnh núi phía sau Hầu phủ, Hương Quế xoay người đỡ đầu gối, từng ngụm từng ngụm thở hào hển, không khí lạnh như băng nhào vào phổi, như kim đâm vừa lạnh vừa đau. Tuy rằng nàng chịu khổ thành quen, nhưng giờ này mất mạng chạy như điên, vẫn ăn không tiêu. Không muốn liên lụy Phượng Nhạn Bắc, nàng vừa thở vừa thúc giục hắn đào vong một mình. Phượng Nhạn Bắc đứng lại, công lực sơ phục thể lực hắn vẫn rất kém cỏi, một đường đi tới, kỳ thật chỉ dựa vào ý chí siêu việt hơn hẳn thường nhân. Quay đầu nhìn về phía chân núi, chỉ thấy phủ Yến Nam Hầu đèn đuốc sáng trưng, bóng người chớp lên, hiển nhiên đã phát hiện hai người chạy thoát. Hắn biết bọn họ rất nhanh sẽ đuổi theo, bởi vì một đường hai người căn bản không có thời gian che dấu hành tung. Vốn định thoáng nghỉ ngơi tại chỗ một lát, lại đột nhiên phát hiện có mấy bóng đen hướng trên núi mà đến, Phượng Nhạn Bắc thần sắc ngưng lại, bỗng dưng nắm thắt lưng Hương Quế, hướng rừng cây sâu trong núi hăng hái chạy đi. Hương Quế kinh hô ra tiếng, trái tim dường như lên tới cổ họng. Gió lạnh thổi qua bên tai, hai tai bị đông lạnh hoàn toàn mất đi cảm giác, nhánh cây kết băng xẹt qua trên mặt, khiến cho đau đớn từng chút từng chút dâng lên. Đột nhiên, Phượng Nhạn Bắc không biết do mất sức, hay do giẫm vào vật gì, chân lảo đảo, hai người đồng thời bổ nhào vào trong tuyết, nửa ngày không đứng dậy nổi. "Kỳ thật, ngươi có thể mặc kệ ta, bọn họ sẽ không làm gì ta ." Nhìn đỉnh đầu nam nhân nằm úp sấp ở trên người th ở dốc, trong lòng Hương Quế có chút cảm động nói không nên lời. Phượng Nhạn Bắc không trả lời. Qua một hồi lâu, hắn cố hết sức ngồi dậy. Xem xét chung quanh, lúc này mới phát hiện không biết khi nào hai người đã đến đỉnh núi. Như thế nào cũng không nghĩ tới bên kia dĩ nhiên là vách núi đen, tuy rằng không cao, nhưng phía dưới cũng là sông lớn chảy xiết, cho dù tại thời tiết hết sức rét đậm, vẫn như cũ không kết băng. Phía trước không có đường đi, phía sau có truy binh. Phượng Nhạn Bắc cắn răng nhìn về phía mây đen dầy đặc, hiển nhiên tùy thời đều có gió tuyết, một cỗ d*c vọng muốn sống mạnh mẽ bỗng nhiên phát lên. Khóe môi hiện lên một tia cười ngạo nghễ, hắn đi đến bên cạnh vách núi đen, cúi đầu nhìn xuống, nhanh chóng suy tư kế sách chạy trốn. Cho dù ông trời muốn tuyệt tình với Phượng Nhạn Bắc hắn, cũng phải nhìn xem hắn có nguyện ý phối hợp hay không. "Hương Quế, ngươi lại đây." Quay đầu, hắn nhìn về phía nữ nhân đang sững sờ tại chỗ, trong lòng dâng lên một tia không kiên nhẫn. Hương Quế nga một tiếng, từng bước đi đến bên người hắn, giống như hắn, nhìn xuống dưới. Khi nàng nhìn thấy dòng sông cuồn cuộn rít gào, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa đứng không nổi. "Phượng gia..." Chẳng lẽ bọn họ phải từ nơi này nhảy xuống? Như vậy sao có thể còn sống. Phượng Nhạn Bắc bắt lấy cánh tay nữ nhân, ổn định thân thể gầy nhỏ kia. Một tiếng thở dài kỳ quái từ trong miệng hắn thoát ra, khiến cho Hương Quế ghé mắt. "Ta nói rồi, ngươi sẽ hối hận cứu ta." Giọng nam tiếc nuối trầm thấp trong đêm đen vừa tối vừa lạnh chậm rãi vang lên. Hương Quế bật cười phủ nhận, "Ta không..." Nhưng lời còn chưa dứt, một cỗ đại lực từ cánh tay nàng truyền đến, đem nàng đẩy về phía trước. Hương Quế thấp kêu một tiếng, không biết đã xảy ra chuyện gì, quay đầu mê mang nhìn về phía Phượng Nhạn Bắc, hai tay lung tung khua khoắng trong không khí, khát vọng có thể bắt được một vật gì đó. Thậm chí, ngay cả thời gian tự hỏi vì sao đều không có, người đã rơi xuống sườn núi. Phượng Nhạn Bắc đờ đẫn nhìn thân thể của nàng biến thành một điểm đen, thẳng đến thanh âm rơi xuống nước vang lên, mới đi theo nhảy xuống. Nhưng, hắn cũng không giống Hương Quế rơi thẳng vào nước, mà bám lấy một khối nham thạch xông ra nơi vách núi, đung đeo ở trên. Bởi vì có nham thạch che khuất, từ phía trên nhìn xuống, căn bản sẽ không phát hiện. Tiếng bước chân tiến đến, hắn sử xuất sức lực toàn thân bám trụ chính mình, đồng thời ngừng lại hô hấp. Mười đầu ngón tay rơi vào tầng băng trên đá, rét lạnh tận xương qua ngón tay thấm vào. Hương Quế thấy được một màn sỉ nhục nhất suốt đời hắn, bắt đầu từ thời khắc quyết định muốn sống sót, hắn chưa từng nghĩ sẽ lưu lại tính mạng nàng. Một đường mang theo nàng, chỉ là sợ nàng rơi vào trong tay người khác, sau đó đem tất cả những chuyện nhìn thấy biến thành mọi người đều biết. Hắn vốn là người vì lợi ích không từ thủ đoạn, huống chi lần này còn bị khuất nhục lớn như vậy, tự nhiên càng thêm không hề tin tưởng vào người khác.
Hương Quế, chẳng qua là một doanh kỹ không quan trọng mà thôi, chết cho hắn cũng không có gì ảnh hưởng. Khi đó, hắn cho rằng như thế. Sáng sớm hôm sau, Phượng Nhạn Bắc thành công tránh được đuổi bắt, chạy ra Yến đô, không nghĩ tới vừa vặn gặp lại Mạc Thương cùng đoàn người chuẩn bị nhập Hầu phủ cứu hắn. Nửa tháng sau, Phượng Nhạn Bắc bình yên trở lại đô thành Hán Nam, Hoài An. ****** Một dải lụa trắng bay lên, chiếc liễn hoa mỹ dừng lại trước cửa cung kim bích huy hoàng, cung nữ thái giám cùng thị vệ nhanh chóng quỳ xuống đất hô to Vương gia thiên tuế. Phượng Nhạn Bắc bước ra, tùy ý khoác một bộ tố sắc trường bào. Tóc hắn chưa thúc, tản ra trên lưng, có vẻ lười nhác cùng quá mức tùy ý. Ngăn trở thái giám thông báo, hắn lưu lại mọi người, một mình chậm rãi thản nhiên đi vào ngự thư phòng, vẻ mặt tìm hoa vấn liễu, làm sao giống ở trong hoàng cung. Khi nhìn thấy nam nhân mặc hoàng bào ngồi sau án thư, chuyên chú phê duyệt tấu chương, khóe môi hắn nở ra một nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc. "Thần đệ tham kiến hoàng huynh." Ngữ khí hắn vô cùng ôn nhu, lại làm nam nhân sau án thư bỗng nhiên cả kinh ngẩng đầu, đợi thấy rõ người đứng trước mắt, trên mặt lập tức mất hết huyết sắc. "Ngươi, ngươi..." Nam nhân chỉ vào hắn, như gặp quỷ. Phượng Nhạn Bắc cười khẽ, "Như thế nào, hoàng huynh, thấy thần đệ vì sao giật mình như thế?" Nam nhân lấy lại tinh thần, miễn cưỡng xả ra một nụ cười mất tự nhiên, "Ngũ đệ, ngươi trở về khi nào? Sao không sớm cho ta biết, để ta thiết yến tẩy trần." Hí mắt hưởng thụ sự run rẩy trong thanh âm của nam nhân, cùng với "tay chân tình thâm" trong nhà đế vương, có lẽ nghĩ tới cái gì, nụ cười trên mặt Phượng Nhạn Bắc, vào thời khắc đó làm cho người ta cảm thấy tàn nhẫn khó hiểu. "Hoàng huynh quan tâm, thần đệ khắc ghi trong tâm khảm, không bao giờ dám quên." Nghe lời này như đang nói với người sắp lâm chung, thần sắc nam nhân đại biến."Ngũ đệ, ngươi... ngươi không cần khách khí như thế." Phượng Nhạn Bắc lắc đầu thở dài, chậm rãi đi tới phía trước ngự án, thân thể hơi cúi, trên cao nhìn xuống khuôn mặt mỏi mệt đường nét có vài phần giống mình, trong mắt b ắn ra quang mang kỳ dị. "Hoàng huynh, Yến Tử Kỷ nói..." Ngay tại cái tên kia được nói ra, thanh âm hắn bỗng nhiên thấp xuống, nam nhân đối diện giống như mê muội, theo dõi khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, rốt cuộc đui mù. Thật lâu sau, sắc mặt Phượng Nhạn Bắc có chút tái nhợt từ ngự thư phòng đi ra, thong dong bước lên liễn, trở về vương phủ. Bởi vì yêu. Không thể yêu, liền muốn hủy diệt. Nhìn cung tường nguy nga hai bên, trong đầu Phượng Nhạn Bắc vang lên câu trả lời của nam nhân dưới nhiếp hồn thuật, ý cười châm chọc nổi lên khóe môi. Trong những vòng cung tường này, sao hai chữ “dâm loạn” có thể hình dung được. Đột nhiên lúc đó, hắn cảm thấy vô cùng phiền chán, phiền chán tất cả những thứ hiện tại có được. ****** Sa mạn như sương, mùi hương thơm ngát, trong phòng ngủ hoa lệ, hai thân thể tr@n trụi chặt chẽ giao triền cùng một chỗ, từng trận thở gấp khi thì thấp như nuốt vào trong, khi thì cao vút gần như hít thở không thông. Mùa đông vẫn đi qua, bên trong lại lửa nóng như hạ. Đột nhiên, vang lên tiếng thét chói tai của nữ nhân, sa trướng bay lên, một khối thân thể nữ nhân trắng nõn đầy đặn bị đá xuống giường, chật vật nằm trên thảm.
"Cút! Đồ vô dụng." Thanh âm nam tử chứa đựng tức giận từ trong sa trướng truyền ra, gần như cuồng bạo. Nữ nhân bị dọa hoa dung thất sắc, ngay cả quần áo cũng không dám mặc, liền chạy ra ngoài. Ai cũng biết từ sau khi Vương gia trở về, tính tình đại biến, cho dù mặt ngoài vẫn giống trước kia ôn nhuận như ngọc, nhưng sâu bên trong tản mát ra thô bạo cùng tàn nhẫn, làm cho ngoại trừ Mạc cô nương tất cả mọi người đều câm như hến. "Đồ vô dụng..." Phượng Nhạn Bắc thì thào gần như thống khổ, kéo chăn đắp lên thân thể không có một chút kích động của chính mình, dần dần cuộn thành một đống. Lạnh quá! Từ sau lần đó, thân thể hắn không dứt mầm bệnh, rất sợ lạnh, mỗi đêm đều bởi vì rét lạnh mà khó có thể ngủ sâu. Cho nên hắn không ngừng tìm nữ nhân tới, ý đồ để thân thể các nàng sưởi ấm chính mình, nhưng vô dụng. Vì thế, hắn đem ánh mắt hướng về phía nam nhân, thuộc hạ tìm cho hắn mười mỹ thiếu niên dung mạo như hoa, ai ngờ so với nữ nhân càng làm cho hắn khó có thể chịu được. Trong phòng ngủ lửa thiêu cực mạnh, cho dù người không biết võ công cũng sẽ cảm thấy nóng không chịu nổi. Nhưng đối với Phượng Nhạn Bắc thật vất vả mới mơ mơ màng màng mà nói, lại giống như nhớ tới địa lao âm u. Âm lãnh, ẩm ướt, tản ra hương vị thối rữa. Từng người lại từng người nữ tử hoặc thiếu niên tuổi xuân tỏa sáng đến rồi đi, hắn vẫn như cũ thường thường nửa đêm lạnh tỉnh. Hương Quế. Mơ mơ màng màng, hắn cảm giác được thân thể mềm mại của một nữ nhân kề sát lưng hắn, một đôi bàn tay thô ráp không ngừng sờ tay chân hắn, muốn làm cho toàn thân hắn trở nên ấm áp. Đôi môi cùng đôi tay nữ nhân hèn mọn dao động chung quanh trên người hắn, tìm kiếm phương pháp có thể khơi mào tình d*c. Hương Quế... toàn thân hắn trở nên khô nóng, khó nhịn vặn vẹo thân thể của chính mình, cuối cùng không khống chế được bùng nổ ở trong miệng nàng. Mở mắt ra, Phượng Nhạn Bắc thở hồng hộc trừng mắt nhìn sa trướng trên đỉnh đầu, biết chính mình vừa rồi lại theo bản năng dựa vào ảo tưởng cái ôm của nữ nhân kia xua tan đi lạnh lẽo . Vì sao... nàng chẳng qua là một doanh kỹ đê tiện mà thôi! Trước mắt hắn hiện lên ánh mắt mê mang của nữ nhân kia khi bị hắn đẩy xuống vách núi đen, xem nàng suy nghĩ đơn giản, nói vậy cho đến chết cũng không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Một cỗ khí đột nhiên nghẹn ở ngực, ép hắn gần như không thể thở. Mà cái lạnh, phục hồi sau ảo tưởng tình d*c, lại một lần nữa xâm nhập trong cốt tủy. Phượng Nhạn Bắc nhanh chóng đắp chăn nằm lạnh run, trong đầu hiện lên từng người một, Yến Tử Kỷ hại hắn rơi xuống bước này vẫn tiêu diêu tự tại, hoàng huynh đã bị hắn dùng dược vật khống chế, còn có thân muội Mạc Thương từ đầu đến cuối vẫn luôn đi theo hắn... Hắn không phải một người dễ dàng đem người khác để vào trong lòng, nhưng một khi đem người nọ để vào, đó là sự trả giá toàn tâm toàn ý, bởi vậy, đối với Yến Tử Kỷ, hắn luôn không thể hoàn toàn quyết tâm, cho nên mới có chuyện đáng sợ lần này. Về sau, Yến Tử Kỷ sẽ không bao giờ có cơ hội nữa. ****** Nửa năm sau, Bắc quốc đã xảy ra một chuyện làm thiên hạ khiếp sợ. Yến Nam Hầu ý đồ mưu phản, bị tru di cửu tộc. Trong một ngày, phong vân thay đổi, từng bễ nghễ thiên hạ như Yến Tử Kỷ trở thành chó nhà có tang, lọt vào truy nã. Mà Bắc quốc luôn cùng Hán Nam sóng vai xưng hùng thiên hạ, cũng nhân dịp này, như mặt trời ban trưa đứng vào địa vị bá chủ. "Tìm được người chưa?" Lòng bàn tay nắm chắc một ly trà thơm, Phượng Nhạn Bắc dựa lan can mà ngồi, ánh mắt dừng trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn, thản nhiên hỏi. A Đại khoanh tay đứng đối diện, "Bẩm chủ tử, Hưng An truyền đến tin tức, ở một kỹ viện phát hiện tung tích Yến Tử Kỷ, Nguyệt Hà bọn họ đã đuổi tới." "Ừm." Trên mặt Phượng Nhạn Bắc không thấy cảm xúc gì dao động, bàn tay giơ chén đến bên môi, nhấp một ngụm. Nước trà mùi thơm ngào ngạt mát lạnh chảy vào yết hầu."Để Thanh Song tiến vào." A Đại lên tiếng trả lời rút lui mà ra. Nửa khắc sau, cửa được gõ vang, Phượng Nhạn Bắc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía tuyệt sắc mỹ nhân đẩy cửa mà vào. "Nô tỳ Thanh Song bái kiến Vương gia." Nữ tử đi tới gần đó, thi lễ, ngẩng đầu, lạnh lùng trước kia sớm không thấy, còn lại, là không thể che dấu si mê. Nàng vốn được Yến Tử Kỷ cứu ra, nhưng ba tháng trước lại xâm nhập ngũ vương phủ ám sát Phượng Nhạn Bắc. Có điều lúc này, trong lòng nàng hiểu được, hoàn toàn là lấy cớ. Nàng muốn gặp hắn, nghĩ đến mức ngày đêm khó ngủ. Từ lần đầu tiên ám sát hắn thất bại, bắt đầu từ khắc bị hắn ôm vào trong ngực, lòng của nàng liền chìm hãm trong nụ cười ôn nhu không chút để ý của hắn. Cho nên, dù biết rõ hắn vô tâm với mình, nàng vẫn vô dụng thần phục dưới chân hắn. "Nha đầu." Phượng Nhạn Bắc dùng một tay kéo Thanh Song vào vòng ôm của chính mình, nhìn mặt nàng nhiễm đỏ, "Giết Yến Tử Kỷ cho ta." Thanh âm hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, khi Thanh Song khiếp sợ nâng mắt nhìn hắn, hắn hung hăng hôn lên đôi môi anh đào của nàng, tùy ý trìu mến. Cho dù rơi xuống đồng bằng, Yến Tử Kỷ vẫn là một con hổ, muốn giết hắn, cũng không phải chuyện dễ dàng. Huống chi, cũng có thể làm cho hắn nếm thử tư vị bị người thân cận phản bội. Sau một lúc lâu, rời môi, Phượng Nhạn Bắc nhìn nữ tử mềm nhũn ngồi phịch trong lòng hắn, hoảng hốt trong nháy mắt. Hắn, dường như chưa từng hôn qua nữ nhân kia... "Được." Lần đầu tiên được nam tử mình thích thân mật như thế, cả trái tim Thanh Song gần như hòa tan trong nhu tình của hắn, đột nhiên hiểu được, nếu có thể làm hắn vui, cho dù để nàng đi tìm chết nàng cũng cam nguyện, huống chi là đi giết một người. Lúc này, đối với nàng mà nói, giết ai, đều không quan trọng .
Bỏ ra ý tưởng khó hiểu trong đầu, khóe môi Phượng Nhạn Bắc lộ ra một nụ cười vừa lòng, buông Thanh Song."Đi thôi, ta chờ ngươi trở về." Đôi khi, đối với nữ nhân phải dỗ dành mới có tác dụng. "Vâng." Thanh Song nhớ nhung nhìn khuôn mặt người trong lòng so với chính mình còn xinh đẹp, không nỡ lui đi ra ngoài. Lòng nàng tràn đầy hy vọng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ hắn phân phó, nhất định có thể được hắn yêu thích. A Đại lặng yên không tiếng động đi đến. "Đuổi theo nàng, không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm nào." Nước trà từ bình rót vào chén, hơi nước lượn lờ, mang theo mùi thơm phác mũi. A Đại rời đi, đóng cửa lại, trong phòng khôi phục im lặng vốn có. Phượng Nhạn Bắc dùng cánh tay chống đầu dựa vào khung cửa sổ, mắt nhắm hờ, trong tay thưởng thức chiếc chén tinh xảo, thần thái thản nhiên tự đắc, khúc nhạc đệm nho nhỏ mới vừa phát sinh dường như không có chút gì ảnh hưởng đến hắn. Lặng, vô cùng im lặng. Chóp mũi quanh quẩn mùi hoa lan thản nhiên, làm cho người ta thầm nghĩ sa vào trong đó không muốn tỉnh lại. Khó trách tửu lâu này nổi danh như thế, một nhã gian mười hai lạng vàng, chỉ cần mùi hương này, đã đáng giá. Dựa bên cửa sổ, hắn cong môi, vì ý tưởng này mà ha ha cười. Nơi này thực ấm áp, ấm hơn so với vương phủ. Phượng Nhạn Bắc đứng lên, một đầu tóc đen mềm mại đen thùi rối tung trên áo bào tuyết trắng, chu sa chí đỏ tươi ở mi tâm trong ánh chiều tà chiếu rọi có vẻ hết sức xinh đẹp. ****** Cùng lúc ấy, ngoài thành Mạch Dương gần Yến đô, tháng tư mới chuyển ấm, còn rơi xuống mưa đầu mùa xuân. Bờ sông, một nữ nhân nhỏ gầy kéo quần, hai chân dẫm nát làn nước lạnh thấu, đội mưa giặt quần áo. Tảng đá bên chân nàng, chồng chất quần áo cao đến xương bánh chè, mà trong chậu gỗ trên bờ, đã có hơn một nửa quần áo được giặt sạch sẽ, hiển nhiên nàng đứng ở chỗ này đã có một lúc lâu . "A Thủy, còn đây nữa. Ngươi giặt xong thì về, ta để phần cơm cho ngươi." Một cô gái mười bảy mười tám tuổi miễn cưỡng đi tới, đem quần áo đang ôm trên tay để tại bên chân nữ nhân, tươi cười đầy mặt nói. Nữ nhân gọi A Thủy nhìn vào đôi mắt nữ tử kia, ừ một tiếng, không nói gì khác. Nàng tự nhiên biết đó là quần áo của cô gái, chẳng qua dù sao cũng là giặt. Huống chi chân của nàng đã không có cảm giác , đứng thêm trong chốc lát cũng không có trở ngại gì. Cô gái không nhìn A Thủy liếc mắt một cái, xoay người rời đi. A Thủy ngồi, không cố kỵ miệng vết thương bóc vẩy trên tay ngâm ở trong nước trở nên trắng, còn thấm ra tơ máu, chỉ vùi đầu ra sức giặt. Mưa bụi tuy không lớn, nhưng đứng lâu trong đó, vẫn như cũ làm ướt sũng quần áo của nàng. Tóc ẩm ướt dán trên gương mặt tái nhợt, không biết là mồ hôi hay mưa, từ tóc từng giọt từng giọt nhỏ vào trong nước. Trên thái dương, một vết sẹo ghê người thẳng vào chân tóc, biểu hiện nàng từng là người đi dạo trước cửa quỷ môn quan. Mãi đến khi trời tối, A Thủy mới giặt xong tất cả quần áo. Khi nàng từ trong nước lên bờ, đã không có cách nào đứng vững, thẳng tắp té lăn trên đất. Thật lâu sau bị lạnh tỉnh, giống như chuyện gì cũng không xảy ra, xỏ giày vào, cố hết sức bưng quần áo khập khiễng trở về thiện đường được một tài chủ trong thôn sửa chữa, một nơi chuyên thu nhặt những người không nhà để về làm chỗ dừng chân. Trên bàn đặt hai chiếc bánh đen ngòm cô gái để lại, cùng một cây cải củ, sớm đã trở nên lạnh cứng. Tay nàng sưng đỏ rạn nứt, không cầm được đũa, đành phải cầm lấy cắn. Mạng sống con người đôi khi thực tiện. Từ nơi cao như vậy ngã xuống, trôi trên con sông rét lạnh chảy xiết một thời gian dài, ngoại trừ việc thiếu chút nữa bị phế một chân, những chỗ khác không có trở ngại. Uống một ngụm nước lạnh, đem chiếc bánh cứng rắn như đá ăn vào bụng, lúc này A Thủy mới đứng dậy thay y phục ẩm ướt trên người. Thực tiện! Khi nàng nhìn thấy chiếc vòng bấc cỏ vẫn đeo trên cổ tay đã bị nước làm thay đổi hình dạng, không khỏi tự chửi chính mình. Nếu không có người đem nàng vớt lên, có lẽ nàng đã chết. Tiến vào chiếc chăn lạnh như băng, trong tai nghe thấy tiếng hít thở ngủ say của những người khác nằm chung trên chiếc giường lớn, hai mắt nàng trừng trừng nhìn nóc nhà tối như mực, nàng nghĩ. A Quế ngốc. Trong đầu hiện lên tiếng gọi to khinh miệt của một nữ nhân, trong lòng nàng như bị chặn lại, ánh mắt mờ mờ, không có cách nào dùng nước mắt xóa tan đi cảm giác này. Nàng thật là một kẻ ngốc. Ngốc cũng tốt. Sống được một ngày thì một ngày, cái gì cũng đừng suy nghĩ. Trước khi trong đầu hiện lên một gương mặt khác, nàng nhanh chóng ngăn cản chính mình. Đừng nghĩ , đừng nghĩ đến ánh trăng trên bầu trời, cũng đừng suy nghĩ đến cây liễu Giang Nam.