Vân Dưỡng Tiểu Hoàng Tử

Chương 14: Nhóc con muốn trỗi dậy



“Đừng cười! Tiểu Ninh đệ đệ thẹn thùng, không thể cười!” Úc Bắc Chinh từ hàng phía sau hấp tấp chạy tới, kéo Úc Ninh, giấu ở phía sau bản thân.

Buổi sáng Thái Học có hai tiết, một tiết nửa canh giờ cũng chính là một giờ, giữa hai tiết có thời gian nửa nén hương* nghỉ ngơi.

* 1 nén hương khoảng 10-15 phút. Một nén nhang khoảng 45-60 phút tùy độ to nhỏ của nén nhang. (Lão nhị: cái này tui tra trên mạng là vậy ai biết chính xác thì commen. Giống thời gian nghỉ giữa các tiết ở chỗ mình)

Nửa nén hương ngắn ngủi này, Úc Bắc Chinh một giây cũng không muốn lãng phí, “Tiểu Ninh đệ đệ, chúng ta đi.”

Úc Ninh được Úc Bắc Chinh giải cứu, được mang theo đi nhà xí.

Tiểu bá vương hiếm khi cẩn thận, nghĩ Úc Ninh mới vào Thái Học, có thể ngay cả nhà xí ở đâu cũng không biết.

Dọc theo đường đi cẩn thận giới thiệu Thái Học Viện cho Úc Ninh, bọn họ giữa trưa ăn cơm ở đâu, nghỉ ngơi ở chỗ nào, thư các vào như thế đều nói rất rõ ràng, giống bà mẹ lo lắng cho nhóc con, thậm chí còn muốn giúp Úc Ninh cởi quần.

Đương nhiên bị chặn lại rồi.

Hai người trên đường chậm rãi nói chuyện, ở bên trong lại xô đẩy một phen, lúc đi ra ngoài học đường không có mấy người, phía trước chỉ có một người ngồi ở trên xe lăn, thong thả đi về phía trước.

Là đại hoàng tử.

Trước giờ học Úc Ninh bị ngũ hoàng tử nhằm vào, đại hoàng tử đã giúp cậu nói chuyện.

Tiên sinh trên lớp đặc biệt khen ngợi đại hoàng tử.

Đại hoàng tử Úc Phỉ ở trong hoàng tử công chúa có niên kỷ lớn nhất, khi còn nhỏ bị thương, đi đứng không tốt, không thích nói chuyện cùng người khác, cũng là công tử nổi danh trong kinh thành này.

Người này văn học cao tuyệt, thơ từ ở ngoài cung lưu truyền rộng rãi, là thần tượng đồng đảo trong lòng học sinh Thái Học và Quốc Tử Giám, tuổi còn nhỏ đã có danh hiệu Quyết Phỉ công tử*.

* 玦 [jué]: ngọc quyết, vòng khuyết

斐 [fěi]: hoa mĩ, văn vẻ, văn nhã

(Lão nhị: đọc xong phần giải thích này mọi người hiểu rõ tại sao đại hoàng tử đc gọi là vậy)

Thậm chí truyền sang các quốc gia khác.

Có thể nói danh tiếng ở hai nước khác mức độ nổi tiếng không thấp hơn Thái Tử.

Khi đương kim thiên hạ tôn nho thủ lễ, mặc dù nhà ngoại của đại hoàng tử cũng không hiển hách, làm người điệu thấp, ở trong ngoài hoàng cung này cũng rất có cảm giác tồn tại.

Úc Ninh nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, muốn đi qua giúp hắn tiến vào, bị Úc Bắc Chinh giữ chặt cánh tay.

Úc Bắc Chinh cười nói: “Đại hoàng huynh.”

Đại hoàng tử “Ừ” một tiếng, đẩy xe lăn lên sườn dốc nhỏ, đi qua bên cạnh bọn họ.

Úc Bắc Chinh lôi kéo Úc Ninh đi về phía học đường, vừa đi vừa dặn dò cậu, “Đại hoàng huynh không thích người khác bởi vì hắn ngồi xe lăn mà giúp hắn, tiểu Ninh đệ đệ về sau phải chú ý.”

Tiết học sắp bắt đầu rồi, bước chân của Úc Bắc Chinh có hơi lớn, cánh tay Úc Ninh bị hắn kéo thành thẳng tắp, dưới ánh mặt trời chói mắt quay đầu lại nhìn.

Đụng vào đôi mắt nâu sẫm lạnh lẽo của đại hoàng tử.

Đại hoàng tử cũng đang nhìn cậu.

Úc Ninh bị lôi kéo cùng đi càng chạy càng xa, có chút không thấy rõ khuôn mặt hắn, không xác định vừa rồi hắn có phải cười hay không.

Úc Ninh đối với hắn lộ ra một nụ cười cong cả mi mắt.

“Tiểu Ninh đệ đệ, đệ thế mà mới vừa gặp mặt liền đối với đại hoàng huynh cười, đệ nói xem, đệ có phải đối với người có tài học trời sinh có thiện cảm hay không!” Úc Bắc Chinh vừa vặn quay đầu lại bắt được nụ cười mềm mại đáng yêu của đệ đệ bảo bối, ghen tị rồi.

Truyện chỉ đăng ở Wattpad: @Trungle581

Úc ninh sờ sờ chóp mũi, “Bắc Chinh ca ca, đệ có ý tưởng mới về cái nỏ nhỏ, buổi chiều lúc võ khóa sẽ nói với huynh.”

“Thật sao? Đệ đệ bảo bối! Đệ đệ ruột của ta!”

Khi Úc Ninh và Úc Bắc Chinh trở về học đường, ngũ hoàng tử Úc Siêu đang lớn tiếng nói chuyện với mấy đứa con trai.

Lúc bọn họ đi vào, vừa vặn nghe được gã nói: “Biết chữ có gì mà đặc biệt hơn người, chờ xem buổi chiều võ khóa thời điểm hắn mất mặt xấu hổ đi, cái bộ dạng yếu đuối mong manh kia, một bước ho ba lần a!”

Mấy đứa con trai xung quanh ha ha ha cười lớn, bao gồm cả tướng quân phủ và Hầu phủ tiểu công tử chơi tương đối khá thân với Úc Bắc Chinh.

Trong học đường có mấy hoàng tử, nghe gã nói như vậy, mặc kệ trong lòng tán đồng hay không tán đồng, mặt ngoài không có bất kỳ phản ứng hay hành động nào.

“Úc Siêu, ngươi nói cái gì!” Úc Bắc Chinh vén tay áo tiến lên, “Ngươi có phải lại muốn ăn đòn hay không!”

Úc Siêu rụt cổ về phía sau, “ Ngoại trừ sân luyện tập ở Thái Học bên ngoài cấm đánh nhau.”

Úc Bắc Chinh cười lạnh một tiếng, quay sang hai đứa khác.

Phía trước có chỗ trống không ai ngồi, bọn họ cùng nhau ngồi ở rìa hàng phía sau, vừa nhìn đã biết là không thích đọc sách, đầu nhọn* giống như Úc Bắc Chinh.

*Lão nhị: đầu nhọn thì giống hình gì mọi người tất nhiên là hình △ rồi đỉnh của △ rất nhỏ á:))

“Sao các ngươi có thể cùng hắn cười!”

Đích thứ tử phủ Trấn Quốc tướng quân, cũng chính là nhị biểu ca của Úc Bắc Chinh, Hạ Thủ Việt, lười nhác kéo khóe miệng xuống, đối với Úc Bắc Chinh giơ nắm đấm, “Ta xem cái này.”

“Biết chữ hay giả bộ đáng thương cũng vô dụng.”

Hầu phủ thiếu gia Lê thế tử bên cạnh gật đầu, “Đúng!”

Trong lời nói của bọn họ đã mang theo thành kiến, Úc Bắc Chinh đối với chuyện này vô cùng tức giận, “Tiểu Ninh đệ đệ là bảo bối!”

“À.” Hạ Thủ Việt không quan tâm, thậm chí ánh mắt nhìn hắn còn có chút đồng tình.

Úc Bắc Chinh bị hai tên hồ bằng cẩu hữu* làm cho tức chết, liếc đến thân ảnh tiên sinh vào cửa, bất đắc dĩ buông tay giơ lên, “Các ngươi sẽ hối hận!”

* 狐朋狗友: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa

Hắn lo lắng nhìn về phía Úc Ninh, thấy cậu đã ngồi ở vị trí mới thở phào nhẹ nhõm.

Những lời phía sau hẳn là không nghe được đi.

Kỳ thực Úc Ninh nghe được.

Cậu thậm chí còn biết nhiều hơn cả Úc Bắc Chinh, thiên thư nói kỹ càng tỉ mỉ cho cậu, trong thời gian cậu rời khỏi học đường, mỗi một sự kiện phát sinh trong học đường này.

Úc Siêu đang trắng trợn truyền bá cậu giả bộ đáng thương chơi xấu, cùng với thân thể cậu cực kém không thể cùng hắn chơi đùa.

Thêm mắm dặm muối kể lại lần trước ở cửa Khê Hạ cung, Úc Ninh giả bộ đáng thương làm cho tứ hoàng tử túm lại mắng gã.

【 Nhóc con, các hoàng tử khác đối với Úc Siêu có vẻ rất tốt, cũng không giống Úc Bắc Chinh. 】

【 Đúng, Thái Tử đối hắn rất hiền lành. 】

Bây giờ Úc Ninh không có cách nào nói với bọn họ, ngoại tổ phụ của Úc Siêu là Thái sử lệnh của Tư Thiên Giám, Tư Thiên Giám ở Đại Thịnh có địa vị rất cao, không phải bởi vì có thực quyền, mà là bởi vì Tư Thiên Giám dính dáng tới “Trời” và “Thần”.

Bọn họ thờ phụng các vị thần, nhất là người muốn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, trở thành thiên tử.

Trên thiên thư cũng chậm rãi suy nghĩ ra ý tứ hàm xúc trong đó.

【 Bích Sa công chúa: ông ngoại của tên Úc Siêu khốn nạn là dựa vào trời ăn cơm, thời kỳ viễn cổ không phải nói cái gì mà quân quyền thần thụ sao? Đại khái là hoàng tử muốn đạt được sự duy trì ông ngoại của tên khốn kia, ít nhất không thể bị phản đối? 】

【 Vậy có có thể từ giữa nhìn ra ai đáng ngờ muốn làm Hoàng Thượng không? Giống như Úc Bắc Chinh và hoàng tử ngồi ở trên xe lăn kia, không lưu tình chút nào mắng tên khốn kia, là không muốn làm hoàng đế hả, mà Thái Tử với hoàng tử mắy hồ ly kia, thoạt nhìn đều rất lợi hại, đối với đồ khốn kia lại rất hiền lành, là muốn làm hoàng đế hả? 】

【 Tiểu lục: Hửm? Còn ta? 】

【 Huynh khống không có tư cách, lại nói bạn ngốc tiểu lục trên mặt có thể biểu hiện ra hiền lành hoặc không thích hả? 】

【 Ha ha ha ha ha ha ha! 】

【 Không thể đơn giản nhìn dã tâm như vậy chứ. 】

【 Dừng dừng dừng! Chúng ta đây không phải kịch bản cung đấu! 】

Úc Ninh nhìn trong lúc bọn họ thảo luận xuất hiện một hoàng tử lúc trước không chú ý, quay đầu lại tìm kiếm hoàng tử mắt hồ ly theo như lời bọn họ nói.

Vài vị hoàng tử cậu đều gặp qua, chỉ còn lại có một người, tam hoàng tử.

Úc Bắc Chinh được công nhận là tiểu bá vương hoàng cung khiến người ta đau đầu, ngoài ra, trong hoàng cung còn có ba tiểu ma vương không thể trêu chọc, tứ hoàng tử, đại công chúa và tam hoàng tử.

Lúc cậu vào học đường, tam hoàng tử đang nằm ở giữa vị trí gần cửa sổ ngủ, vì thế bọn họ không gặp mặt.

Lúc này, hắn tỉnh ngủ đang lười nhác dựa vào bên cửa sổ.

Giữa trưa, ánh mặt trời đang gắt.

Ánh mặt trời ngày hè trút xuống gò má phải trút của hắn, nửa khuôn mặt tắm mình trong ánh mặt trời, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, một sáng một tối giống như ngay cả hai con mắt cũng không giống nhau, giống như hai mắt hai người.

Đồng tử Úc Ninh hơi to ra.

Khi nhìn kỹ lại, tam hoàng tử quay đầu, hai con mắt tồn tại giống hệt nhau ở chỗ phản ánh quang.

Là đôi mắt hồ ly như trên thiên thư nói, trong khóe mắt hướng xuống dưới, khóe mắt ngoài nhếch lên, mắt phượng giữa mắt liễu, thiên tính thiên mị, loại mị lực này bị quý khí cùng tính trẻ con trên người hắn áp xuống, chỉ làm cho người ta cảm thấy có loại đẹp mắt khác thường.

Hắn cười với Úc Ninh.

Chẳng biết vì sao tim Úc Ninh đập có chút nhanh, ngay cả một cái cười lại đều không có, lập tức xoay người ngồi thẳng, thân thể có chút cứng ngắc.

【 Đứa nhỏ này lớn lên thích hợp làm ngôi sao lưu lượng. 】

【 A về sau có thể là một nam nhân mị hoặc chúng sinh. 】

Trước khi lên lớp chính thức, hầu đọc đưa cho mỗi người một phần thực đơn hôm nay.

Thái Học Viện có phòng ăn, các hoàng nữ quý nữ không cần lên võ khóa, giữa trưa trực tiếp hồi cung, mà các hoàng tử giữa trưa không quay về, có thể ăn cơm trưa mà các cung đưa tới, cũng có thể ăn ở phòng ăn.

Nếu như ăn ở phòng ăn, trước tiết học cuối chọn xong, phòng ăn sẽ bắt đầu chuẩn bị, chờ học một chút, bọn họ liền có thể ăn cơm khi đồ ăn mới vừa làm xong.

Úc Ninh đặt tay lên ngực để giảm bớt sức lực, khoanh hai món, đưa cho hầu đọc.

Vừa ngẩng đầu, lục hoàng tử mặt than đối diện cậu.

Úc Ninh: “?”

Lục hoàng tử: “Hửm?”

Hai người giống như nắm giữ kỹ xảo câu thông gì đó, Úc Ninh nhìn về phía thực đơn của lục hoàng tử, đánh mắt nhìn qua ít nhất hẳn là có mười món ăn.

Úc Ninh: “……”

Công chúa ở bên phải gọi lại hầu đọc, bỏ thêm cho Úc Ninh sáu món ăn.

Úc Ninh sờ sờ đầu, “Cảm ơn hoàng tỷ.”

Nếu đã thêm vào rồi, cậu cũng không nói cậu ăn hai món ăn là đủ rồi, lại lần nữa thổi phồng mở ra.

“Hoàng tỷ săn sóc chu đáo, người đẹp lòng tốt.”

Công chúa khụ một tiếng, nhìn về tiên sinh phía trước.

Lục hoàng tử: “Hoàng huynh suy nghĩ chu toàn, anh tuấn tiêu sái.”

Úc Ninh: “……”

Úc Bắc Chinh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội cùng ăn cơm với đệ đệ bảo bối của hắn.

Một chút học hắn liền chiếm trước vị trí bên cạnh Úc Ninh, vừa ăn cơm vừa tức giận châm chọc Úc Siêu, cùng với hai tên hồ bằng cẩu hữu Hạ Thủ Việt cùng Lê thế tử của hắn.

Mà lúc hai người này đang cùng Úc Siêu ăn cơm, nhìn qua tầm mắt mơ hồ mang theo chút đắc ý cùng khinh thường.

Úc Bắc Chinh dùng sức buông đũa xuống.

“Bắc Chinh ca ca, đừng tức giận.” Úc Ninh vươn bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ tay Úc Bắc Chinh.

Cậu giống như chưa từng tức giận, chưa bao giờ cảm giác quá phẫn nộ, lần đầu tiên đối với chuyện gì đó có xúc động là ngày đó từ Nội khố trở về trên thiên thư nói, các nàng vì cậu mà phẫn nộ khổ sở.

Úc Bắc Chinh cũng giống như vậy.

Trong lòng Úc Ninh sẽ có loại cảm giác chua xót lại ấm áp.

“Quả thật thân thể đệ kém, nhưng võ khóa cũng không phải toàn đua sức trâu, đệ sẽ tận lực.”

Trên mu bàn tay rơi xuống một bàn tay nhỏ bé mềm mại, đệ đệ mảnh khảnh tái nhợt cười dùng lời nói mềm mại an ủi hắn, nghiêm túc cam đoan với hắn sẽ nỗ lực, Úc Bắc Chinh làm gì còn có một chút tức giận nào, trái tim đều bủn rủn.

Tiểu Ninh đệ đệ của hắn một chút sai cũng không có, chẳng lẽ hắn không nghĩ muốn một thân thể khỏe mạnh sao, như thế nào ngược lại muốn bị cười nhạo.

Trái lại Úc Bắc Chinh nắm lấy tay Úc Ninh, “Tiểu Ninh không cần vất vả như vậy, ca ca sẽ bảo vệ đệ.”

“Cả đời bảo vệ đệ luôn.” Úc Bắc Chinh nói vô cùng nghiêm túc.

Úc Ninh ôm lấy ngón tay hắn, khóe miệng cười ra một lúm đồng tiền, “Đệ cũng sẽ bảo vệ ca ca.”

【 A ~】

【 Thật tốt a, Úc Bắc Chinh vẫn là có chút đáng tin cậy. 】

【 Tui cũng muốn được nhóc con bảo vệ ~】

【 Tui nhỏ yếu đáng thương yêu cầu lồng ngực mềm mại ấm áp của nhóc con QAQ. 】

【 Tránh ra! Đang ngồi ai mà không phải là người Bích Sa tinh tay xé trùng tộc, đập cơ giáp, cũng đừng giả bộ đáng thương nữa. 】

Trong lòng Úc Bắc Chinh tất cả đều là cảm giác ấm áp cùng thoả mãn hướng về phía trước, hướng về phía ba người kia hừ lạnh một tiếng, hừ đến ba người kia cơm cũng không thơm, hắn ngược lại ăn đến ngon lành, sữa bò uống đến hai bình luôn.

Hai người này cơm cũng không muốn ăn, đứng dậy rời đi, cố ý đi qua một bàn Úc Ninh và Úc Bắc Chinh, động tĩnh cực lớn, còn đụng vào bàn bọn họ.

“Hừ! Ăn một bữa cơm còn lề mề!”

Úc Bắc Chinh nhấc chân đạp một cái, “Cút ra xa một chút, đừng ảnh hưởng đến khẩu vị của tiểu Ninh đệ đệ, thô lỗ!”

Hạ Thủ Việt cạn lời: “Ngươi có ngốc không?”

Úc Bắc Chinh: “Các ngươi mới ngốc, đến lúc đó đừng hối hận!”

“Hả? Ha ha ha!”

Võ khoá của Đại Thịnh là vì để cường thân kiện thể và bồi dưỡng ý thứ quân sự cơ bản cho các hoàng tử, cho nên mỗi tháng cũng sẽ có vài lần võ khóa là do tiên sinh giảng binh pháp, ngoài ra, hình thức võ khoá tăng cường thân thể đa dạng, trong đó chủ yếu nhất là "Bắn cung" và "Cưỡi ngựa" trong quân tử lục nghệ*.

* Lục nghệ bao gồm lễ, nhạc, bắn cung, toán học, cưỡi ngựa và thư pháp.

Quân tử lục nghệ xem như là khoá học bắt buộc của quý tộc khắp thiên hạ, Đại Thịnh cũng không ngoại lệ.

Chỉ có điều “Cưỡi ngựa” này về sau hình thức đa dạng hóa, không chỉ là cưỡi ngựa và đánh xe, còn có các loại huấn luyện tốc độ đấu trí đấu dũng.

Hôm nay võ khóa là “Bắn cung”.

Hai giáo đầu của khóa bắn cung chính là ma quỷ nổi danh.

Từ khi Úc Ninh tới Thái Học, Úc Bắc Chinh liền một lòng đặt trên người Úc Ninh, đối với bọn họ một chút cũng không để ý, Hạ Thủ Việt và Lê thế tử không vui, cùng Úc Siêu, chờ xem trò hay giả bộ đáng thương đùa giỡn tâm cơ nghèo túng thất hoàng tử kia.

Võ khóa cũng không tin nước mắt!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.