Vân Dưỡng Tiểu Hoàng Tử

Chương 1: Nhóc con thăm dò



Trời tháng sáu mùa dầm khó đoán.

Khi Úc Ninh từ trong đau đớn tỉnh lại, bầu trời bên ngoài phủ kín mây đen, đen nghìn nghịt biểu thị một hồi mưa to sắp đến.

Cậu vội ấn bụng rời giường, chạy vào trong sân nhỏ cất sách đi.

Liên tiếp mấy ngày mưa dầm, hôm nay thật vất vả mới hiện ra mặt trời, cậu liền đem có chút hơi ẩm bách thư toàn bộ dọn ra ngoài phơi nắng, hiện tại muốn cất lại toàn bộ.

Đây là một cái sân ở bên cạnh hoàng cung Đại Thịnh, tuy không phải lãnh cung, nhưng tuyệt không thể nói là náo nhiệt và xa hoa.

Mấy cây hoa Nhài cùng hoa Sơn Chi không quá quý giá ở góc tường không được chăm sóc cũng đang dần nở rộ, mấy luống cây rau muống cùng cây Linh Lăng hợp với cây Lựu xanh tươi ướt át, từng cụm hoa bao trùm ngôi sao xanh thẳm trên bầu trời, khoảng sân xa xưa trần ngập sự yên lặng cùng sức sống.

* Hoa Nhài



* Hoa Sơn Chi tên gọi khác như hoa Thuỷ Hoàng Chi, Dành Dành, Sơn Chi Tử hay Mác Làng Cương



* Hoa Linh Lăng lá khía răng cưa



- --

Lão nhị: Hoa này có nhiều loại thì phải chứ tui tra tên lúc dịch ra nó ra hoa khác tui phải lấy chữ gốc ra tra thì nó ra hoa này

- --

Gió trước cơn mưa mùa hè mang theo một tia cảm giác mát mẻ, bao bọc hơi thở hoa cỏ tươi mát, thổi tan sự ngột ngạt trong ngực Úc Ninh, thổi bay mái tóc dài trên gương mặt cậu, da thịt tái nhợt non nớt cùng khuôn mặt thanh triệt của nam hài rõ ràng có thể thấy được.

Khi khom lưng nhặt sách, quần áo đơn bạc phác họa ra sống lưng và vòng eo càng thêm thon gầy.

Một con chó nhỏ vui vẻ đi loanh quanh bên chân cậu, Úc Ninh không kịp nói gì với nó, nhanh chóng xếp sách đem trải ra trên mặt đất thành một chồng.

"Thất hoàng tử?" Một người đàn bà hai bên tóc mai trắng bệch bước ra từ căn phòng cách vách, nhìn bầu trời bắt đầu tối dần, muốn đi về hướng này.

"Ma Ma mau trở về, ta lập tức liền cất kỹ."

Úc Ninh ngăn cản nàng, "Bằng không chân của người lại đau."

Người già mỗi khi trời mưa, khớp xương liền sẽ đau lên từng đợt, mấy năm nay càng thêm nghiêm trọng, có đôi khi ngay cả đi đường cũng khó khăn.

Bà đứng ở dưới mái hiên, nhìn tiểu thiếu niên nhặt sách chuyển sách, bôn tẩu qua lại, quần áo và tóc bị gió thổi đến hỗn độn, trong lòng chua xót, ảm đạm thở dài.

Trên đời này, nhà ai hoàng tử lại là bộ dạng này a.

Khi nước mưa rơi lộp bộp, Úc Ninh đang ôm chồng sách cuối cùng bên ngoài chạy về phía phòng, cậu dùng thân thể che khuất sách bước chân nhanh hơn, đem sách đặt ở trên bàn, thấy sách ngoại trừ không bị nước mưa làm ướt, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Truyện chỉ đăng ở Wattpad:Trungle581

Bóng tối cùng cảm giác choáng váng đánh úp lại.

Úc Ninh lấy tay chống đỡ lên bàn, há mồm thở dốc.

Cậu từ nhỏ thân thể không tốt, ma ma nói từ bụng mẹ liền đã mang bệnh, vừa rồi cố thức dậy rời giường, đầu liền có chút choáng váng, lại chạy tới chạy lui vài chuyến, cảm giác choáng váng như hồng thủy mãnh liệt.

Trong miệng chua xót, cảm giác ghê tởm nôn mửa cũng tràn lên.

Úc Ninh giữa mày nhíu lại, một bàn tay dùng sức chống đỡ lên bàn, một tay mở cửa sổ đón gió thấm lạnh, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống trên ghế.

Chờ sau khi cảm giác choáng váng mãnh liệt kia qua đi, Úc Ninh xắn tay áo ướt đẫm lên, lấy ra khăn tay sạch sẽ, nhẹ nhàng lau chùi mấy giọt nước mưa bắn tung tóe trên quyển sách phía trên cùng.

Những quyển sách này là đồ vật duy nhất mẫu phi để lại cho cậu, mỗi một quyển cậu đều lật xem nhiều lần, mỗi một quyển đều quý trọng vô cùng.

Lá cây ngô đồng* trên mái hiên ngoài cửa sổ ào ào rung động, một trận gió lạnh dồn dập thổi tới, Úc Ninh ho khan một tiếng.

* Hình ảnh



Sợ ma ma nghe được lo lắng, cậu lấy tay áo che miệng, cố nén ho khan muốn tiếp tục lau sách, rũ xuống lông mi thon dài, chớp mắt.

Cậu nhìn thấy một trang sách sáng loáng, chữ viết từng chút một hiện ra trên trang sách.

Úc Ninh cho rằng cảm giác choáng váng vẫn còn, duỗi tay xoa nhẹ đôi mắt, ấn lên huyệt Thái Dương.

Một trang vuông vắn kia vẫn còn, hơn nữa đã có ba hàng chữ.

【 ah~】

【 A a a a a a! 】

【 cứu mạng! Tôi chết rồi! 】

Úc Ninh nhìn thấy hàng chữ cuối cùng, khiếp sợ bị khẩn trương thay thế, mi tâm hơi nhíu, "Ngươi, làm sao vậy? Làm sao cứu ngươi?"

Sư Manh là tiểu công chúa của Bích Sa tinh cầu, cũng là một người yêu thích trò chơi, nhưng khi cô bắt được danh ngạch thử nghiệm đầu tiên của trò chơi《 Lam Sắc tinh cầu 》, một chút cũng không vui, bởi vì đây là trò chơi phổ cập khoa học mà chính phủ Bích Sa tinh cầu cưỡng chế mở rộng.

Mặc dù đây là hoàng thất của cô cực lực đẩy ra, được xưng là một trò chơi hao tổn của cải mấy tỷ tinh tệ, mời không ít đại lão, kỹ thuật trâu bò, nhưng chỉ "Phía chính phủ phổ cập khoa học hướng trò chơi" điểm này, Sư Manh liền héo.

Là cái gì phổ cập khoa học, trong lòng Sư Manh nghĩ kém không sai biệt lắm.

Sau khi trải qua tận thế chiến tranh cùng Tinh Tế đại chiến hủy diệt, Tinh Tế di lưu lại rất nhiều vấn đề, trong đó tương đối nghiêm trọng chính là văn hóa đứt gãy cùng thực vật tuyệt chủng.

Toàn bộ Tinh Tế đều đang truy tìm lịch sử, phục hưng văn hóa, phục cổ trở thành trào lưu, lịch sử học, văn học cùng thực vật học trở thành chuyên ngành hot nhất Tinh Tế.

Bích Sa tinh cầu của bọn họ, tinh cầu có sức chiến đấu mạnh nhất Tinh tế, được xưng là "Tất Sát" tinh cầu, lại cũng là dã man tinh cầu trong mắt rất nhiều tinh dân khác.

Quốc vương Bích Sa tinh, cũng chính là cha già của cô từ trước đến nay sĩ diện, hoàng thất phí sức nghiên cứu ra một trò chơi phổ cập khoa học như vậy, mục đích không cần nói cũng biết.

Cô tin tưởng những người bắt được danh ngạch thử nghiệm đều giống như cô vậy, đều giống nhau héo, bằng không, trên Tinh Võng* tại sao không có một chút tin tức về trò chơi này?

* Tương tự mạng xã hội

Chẳng qua, cô cần thiết phải kiểm tra một phen, bởi vì hoàng thất của cô thích nhất chơi trò chơi thành viên, cô kiểm tra xong còn phải viết một phần kiểm tra báo cáo...... Đại biểu hoàng thất học thuộc lòng trò chơi này.

Chết tiệt, quảng cáo cứng nhắc.

Sư Manh một bên châm chọc, một bên buồn bực mà mở trò chơi.

Không giống với sự trơn tru trong tưởng tượng của cô, trò chơi được xưng hao của tốn kém mấy tỷ tinh tệ, lúc tiến vào đã bị kẹt.

Lúc kẹt, vẫn là một mảng bông tuyết trắng đen.

Sư Manh: "???"

Mấy tỷ tinh tệ? Các nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu? Công nghệ mới nhất?

Chẳng lẽ trò chơi bị kẹt cũng là lịch sử văn hóa? Cũng muốn hướng bọn họ phổ cập khoa học? Bông tuyết trắng đen cũng vậy?

Sư Manh nắm chặt bút điện tử trong tay, vẻ mặt lạnh nhạt mà chờ trò chơi bắt đầu.

Sau khi bông tuyết trắng đen "rè rè rè" kết thúc, Sư Manh không có một chút chờ mong cùng hưng phấn mà nhìn về phía giao diện trò chơi.

Vừa thấy, hai mắt không khỏi mở to.

Điều này so với bất kì một trò chơi nào cô từng chơi đều phải tinh xảo chân thật hơn, cảm giác trong nháy mắt, cô giống như thật sự thấy được một cái sân chân thật tồn tại trong dòng sông dài lịch sử Lam Tinh, muốn đi theo nhân vật chính bên trong dạo bước một đoạn lịch sử lãng mạn.

Trong tiểu viện cổ kính lịch sự tao nhã, tràn đầy hoa cỏ tuyệt đối không thể tồn tại ở Tinh tế, hoa cỏ không phải nuôi ở trong phòng thí nghiệm bộ dáng yếu ớt, hiện trường dạy cô nguyên lai thực sự có từ ngữ "Xanh um tươi tốt" không thể giải thích được này.

Chương trình khuyến mãi này có thể!

Sư Manh nhìn không chớp mắt mà tham lam nhìn những hoa cỏ cảnh đẹp ý vui, đôi mắt hoàn toàn không rời khỏi màn hình.

Ngay sau đó, đôi mắt của cô mở lớn hơn nữa, che lại ngực.

Có một tiểu thiếu niên chạy hướng về phía cô.

Cậu ăn mặc một thân tay áo rộng trường bào thanh y, quần áo bị nước mưa làm ướt một tầng, bọc một tầng đầu tóc hơi ẩm vừa đen vừa thuận, da thịt tái nhợt, lông mày như lông vũ nhíu nhẹ, lông mi bất an mà run rẩy, đôi mắt tốt đẹp bọc hai tròng mắt trong suốt.

Hai tay cậu vịn lấy cái bàn, tựa hồ rất khó chịu, ngón tay trắng mịn như ngọc gắt gao nắm chặt thanh y trắng nõn, đầu ngón tay ẩn ở trong nếp uốn thanh y, xương ngón tay dùng sức, mạch máu màu xanh tím nhô lên, khớp xương từ trắng đến xanh, như là băng nhuận mỹ ngọc, nhẫn nhụi trong suốt, ngầm hàm chứa hoa văn phiêu hoa.

Sư Manh ngơ ngác mà nhìn, trong miệng vô thức bay ra một chữ: "A ~"

Trước nay Sư Manh chỉ mê chơi loại trò chơi thể thao, bị một cái hẳn là loại trò chơi dưỡng thành câu lấy toàn bộ tâm thần.

Qua một hồi lâu, cô nhiệt huyết sôi trào đứng lên, "A a a a a a!"

Cô điều chỉnh chiếc mặt nạ mã hạt vi lượng mới nhất trong Quang Não*, được công nhận là chiếc mặt nạ kiểm tra người Lam Tinh đẹp nhất Tinh Tế, quét qua tiểu thiếu niên trong trò chơi.

* Quang Não: có thể hiểu đơn giản là bản nâng level và tích hợp của máy tính, điện thoại, hệ thống của thời nay. Mỗi người đều có một "quang não". Có quãng não xịn, quang não bình thường. Quang não xịn có nhiều chức năng hơn, ví dụ như kiểm tra sức khỏe, điều tra kho tư liệu; nó cũng có nhiều quyền hạn hơn, có thể thâm nhập vào những nơi có độ bảo mật cao. ( Nguồn:https://crossingcat.wordpress.com/2016/04/03/ngon-ngu-dam/)

100 điểm!

Quả nhiên là điểm tối đa!

Cô thậm chí cảm thấy không nên chỉ là điểm tối đa, loại này tinh tế đến tỉ lệ chấm điểm, cũng không thể hoàn toàn biểu hiện ra nhóc con nhà cô toàn thân khí chất cùng hương vị a!

Thì ra thật sự có sinh vật nhỏ mỹ lệ như vậy!

Cô phát hiện ra kho báu trong ngôi sao mẹ trong mơ!

Trong trò chơi tiểu thiếu niên lại ho khan, trên mặt vẫn như cũ tái nhợt như tuyết, đuôi mắt lại ho ra một vệt đỏ nhẹ, phản chiếu thủy quang run rẩy.

Sư Manh không chịu được, "Cứu mạng! Ta chết rồi!"

Tiểu thiếu niên nhìn về phía cô, trên lông mi có một tia ướt át.

Sư Manh che lại ngực.

Tiểu thiếu niên kinh ngạc qua đi là khẩn trương, "Ngươi, ngươi làm sao vậy? Làm sao cứu ngươi?"

Sư Manh ôm lòng ngã xuống đất.

Vì sao ngay cả giọng nói cũng dễ nghe như vậy, mau nói cho cô biết là giọng nói của mấy diễn viên lồng tiếng nào hợp thành, cô lần lượt đi fan còn không được sao!

Làm sao có thể hỏi ra vấn đề đáng yêu như vậy, làm sao cứu cô?

Sư Manh hấp hối bệnh sắp chết từ bàng hoàng ngồi dậy, ngón tay ở trên Quang Não tung bay, "Hôn hôn ma ma, là có thể cứu mẹ rồi!"

Cô nhìn chằm chằm vào nhóc con đáng yêu trong trò chơi, thấy cậu kinh ngạc một chút, mím môi, trên mặt sinh ra vẻ tức giận ửng đỏ, cau nhăn mày tinh tế quay đầu đi.

Một lát sau, tò mò hoặc là khẩn trương, lại nhịn không được nhìn qua.

Sư Manh lại không được.

"Nếu không, nhóc con nói yêu ma ma cũng có thể ~"

Tiểu thiếu niên lần này thật sự quay đầu đi không thèm nhìn bên này.

Được, cô biết cô biết, trò chơi dưỡng thành muốn trước hết phải dưỡng thiện cảm, có thiện cảm mới có lời nói thân mật cùng tương tác.

Sư Manh không hề trêu chọc nhóc con đáng yêu thẹn thùng, lòng tràn đầy sung sướng mà nghĩ làm sao đề cao độ thiện cảm.

Cô cười hi hi một tiếng, vươn ra ngón tay, muốn chọc một chút đầu nhóc con.

Ngón tay từng chút một tới gần màn hình ánh sáng, khi sắp chạm vào đầu nhỏ của nhóc con, trái tim mềm mại của Sư Manh một lần nữa bắt đầu đập thình thịch.

【 Bíp! Bíp! Bíp! Cảnh cáo! Cấm đụng chạm nhân vật trò chơi! 】

Sư Manh: "?"

Ngươi đây là nói loại hệ thống trò chơi rác rưởi nào vậy? Không phải bình thường chọc đầu một cái, sẽ nổi bong bóng, nổi tình yêu, thích lắc đầu có dễ thương không?

Sư Manh tức giận, sau khi nhìn thấy sườn mặt mềm mại an tĩnh nghiêng sang của nhóc con, thoáng tức giận liền tan đi.

Nhóc con tuyệt mỹ như vậy, không cho chạm thì không cho chạm, nuôi một bông hoa kiều quý cao lãnh cũng có thể.

Không thể thông qua tương tác để tăng độ thiện cảm, điều tiếp theo Sư Manh nghĩ đến chính chính là chữa bệnh.

Nhóc con nhà cô cái vừa nhìn liền biết thân thể đã không tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lại vừa ho khan vừa thở hổn hển, ho khan tuy rằng đẹp đến không chịu được, cũng làm cho lòng người thắt đến không chịu được.

Nhưng mà, Sư Manh thế nhưng lại không tìm được khu mua sắm hoặc bệnh viện, một trò chơi lớn như vậy thế nhưng lại không khai thông khu mua sắm, liền đạp ngựa* thái quá!

*đạp mã: [踏马]= tha mụ [他妈], con mẹ nó, mẹ nó---->[hài âm, internet dùng từ]

Sư Manh phẫn nộ viết xuống tờ báo cáo đánh giá này một cái.

Không thể đụng vào, không thể chữa bệnh, hiện tại xem ra ngay cả ném uy cũng không thể, Sư Manh tạm thời không có biện pháp, chỉ có thể hút nhóc con kéo dài mạng sống.

Nhóc con đang an tĩnh sửa sang lại sách vở, một con chó nhỏ ghé vào bên chân cậu vẫy đuôi, cảnh tượng này thấy thế nào cũng tốt đẹp, Sư Manh vui vẻ thưởng thức trong chốc lát, phát hiện trong trò chơi mưa đã tạnh rồi.

Vì kiểm tra đánh giá báo cáo, cô nhịn đau đem tầm mắt khỏi trên người nhóc con dời đi, bắt đầu thăm dò những cảnh tượng khác trong trò chơi.

Truyện chỉ đăng ở Wattpad:Trungle581

Không biết có phải hay không trò chơi cấp bậc hạn chế, cô hiện tại có thể nhìn thấy cảnh tượng có hạn, ngay tại nhóc con cái sân phụ cận này, lại xa hơn nữa nhìn không tới.

Phải về khi lại bên người nhóc con, cô nhìn đến nơi xa lại có ba cái bóng người nhỏ đi tới, cầm đầu là một người mặc áo bào màu vàng nhạt, là một đứa nhóc khoảng tầm tám tuổi, phía sau là hai người mặc màu xanh biển cúi đầu thấy không rõ.

Sư Manh cảm khái, nhân vật trong trò chơi này thật sự rất không tệ, ngay cả nhóc con không biết nhà ai này, đều lớn lên rất không tồi.

Cô mới vừa cảm khái xong, liền nghe đứa nhóc con này nói: "Chờ lát nữa chúng ta vào viện Úc Ninh, con chó đất hộ chủ của nó, nhất định lại sẽ sủa về phía ta, đến lúc đó các ngươi trực tiếp đánh chết con chó kia, dám cắn hoàng tử đánh chết cũng không bất luận kẻ nào có thể nói gì."

Hai tên người hầu vội vàng gật đầu.

Sư Manh: "?"

Sư Manh nghĩ đến con chó bên chân nhóc con.

Đứa nhỏ mặc quần áo màu vàng này lại hung tợn mà nói: "Ra sức đánh chó của hắn, Tang Môn tinh Úc Ninh kia nhất định sẽ cứu, đến lúc đó hắn va chạm bổn điện hạ, các ngươi cũng có lý do đánh hắn một trận, đánh hung hăng cho ta, chỉ cần không đánh chết là được."

Sư Manh: "???"

Mẹ nó a!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.