Vạn Cổ

Chương 1: Hữu Vô



Chương 1: Hữu Vô

“Đạo khả đạo phi thường đạo, danh khả danh phi thường danh.”

“Vô, danh thiên địa chi thủy, hữu, danh vạn vật chi mẫu.”

Xung quanh đây cây cối mọc um tùm nào hoa nào cây mỗi loài mỗi vẻ, đẹp mắt, trên là lão già đang ngồi trên tảng đá nhỏ giảng đạo, dưới là một cậu nhóc khoảng chừng năm sáu tuổi đang chăm chú lắng nghe.

“Vậy đạo nó là gì vậy thưa sư phụ?”

Một bàn tay già nua gõ nhẹ lên đầu cậu bé.

“Hài tử, ta chẳng phải là sư phụ của ngươi cũng chẳng phải là cha ngươi, ngươi với ta cũng chỉ là đi cùng một đoạn, thuận đường giúp đỡ mà thôi.”

Lão già từ từ nói tiếp:

“Đạo mà có thể diễn tả được thì không phải là đạo vĩnh khả bất biến, còn cái tên là đạo thì cũng chẳng bền lâu.”

“Không là bản thủy của trời đất, còn có là mẹ của muôn loài.”

Quay lại thực tế một nam tử già nua mái tóc bạc phơ đang bị một đám đông vây công quyền đấm, cước đá, thần thông liên tục hiển lộ, mái tóc dài bạc phơ đã bị biến mất, toàn bộ cơ thể thì đầy rẫy những v·ết t·hương, máu tươi ào ào chảy ra.

Hai bàn tay đỡ lấy cú đá thẳng vào bụng, từ đằng sau cự chưởng đánh thẳng vào người, máu tươi như mưa phun, xương trên người đã gãy đi rất nhiều, tốc độ hồi phục thì vô cùng chậm phải nhờ vào pháp lực cùng thần thông để che đi các miệng viết thương.

“Bằng hữu đừng cố chấp nữa Âm Dương Kinh giao ra chúng ta sẽ cho ngươi được toàn thây nếu cứ khư khư cố chấp thì bọn ta sẽ phải dùng biện pháp mạnh.”

“Đúng vậy bằng hữu, nhanh giao ra, giữ làm chi có ích gì.”

“Đúng đấy, đúng đấy.”

“…”

“Ầm”

“Ầm”

Không gian quanh đây cũng không chịu được mà sụp đổ, một mảnh hư vô cũng từ đó mà hiện ra.

“Vậy đạo nó ở đâu vậy ạ?”

“Nó có hình tướng như nào?”

Cậu bé ngơ ngác hỏi lão già đang ngồi ở trên tảng đá.

“Đạo bản thể của nó là hư không.”



“Nhìn không thấy nghe chẳng được sờ chẳng có, ấy vậy mà lại ở khắp muôn nơi làm chúa tể vạn vật.”

“VỤT”



Tiếng đao xé gió bay đến, lão già đang chìm vào tưởng một cánh tay bất cẩn b·ị c·hém bay đi máu ồ oạt chảy ra.

“Rốt cuộc là vẫn chưa được.”

Lão già thở dài lẩm bẩm nói.

Từ thửa khai thiên lập địa đến nay, mọi kiến thức đều được các vị tiên hiền ghi chép cẩn thận để cho đời sau, trong đó được chia làm tam đại cảnh giới chính là phàm, tiên, thánh mỗi đại cảnh giới chia làm cửu giai.

Mỗi nơi thì có một cách gọi khác nhau về cảnh giới, đứng đầu kim tự tháp là một vị thánh giả cửu giai, mỗi một vị thánh giả cửu giai đều là vua thiên hạ là chúa của muôn dân.

Theo như các vị tiên hiền ghi chép cứ cách một trăm triệu triệu năm sẽ xuất hiện một vị thánh giả cửu giai có thể nhiều hơn nhưng không thể nào quá mười vị đó là quy tắc bất thành văn của thiên địa này rồi.

Mỗi một vị thánh giả cửu giai khi sinh ra hoặc bắt đầu tu hành đều có một món vô thượng chí bảo, vô thượng chí bảo chẳng ai giống ai, mỗi món có một hình thù riêng biệt.

Đám đông đang điên cuồng gào thét kẻ đấm người đá cũng là vì Âm Dương Kinh là vô thượng chí bảo.

Nhưng điều ấy có là thật hay là không?

Một làn sóng năng lượng từ lão già tỏa ra bức hết đám đông ra ngoài các thế công tạm được cản lại, nhưng đám đông này chẳng một ai được xưng tụng là kẻ tầm thường, làn sóng năng lượng dù mạnh nhưng cũng chẳng bức được đi xa.

Đám đông ở đây ai cũng hiểu nhau dù lão già kia c·hết cũng được nhưng Âm Dương Kinh thì không được có vấn đề.

Mỗi đòn đánh chiêu thức đều được lưu thủ để bảo toàn tính mạng cho lão già kia.

“MINH TRIẾT”

“Giao Âm Dương Kinh ra đây, ngươi đã đến đường cùng rồi cố chấp như vậy có được gì đâu chỉ cần ngươi giao nộp Âm Dương Kinh ra đây ta lấy danh dự xin thề sẽ thả ngươi đi.”

“GIAO RA.”

“GIAO RA.”

“GIAO RA.”

“…”

Từng lời nói từ đám đông xung quanh gào thét lên người này nói người kia cũng nói kẻ tung người hứng lúc nóng lúc lạnh hòng dụ được Minh Triết giao nộp Âm Dương Kinh.

Đám lửa lớn đang cháy bừng bừng trong hư không, chẳng có cây mà lửa vẫn cháy nhưng vẫn không cản được khí thế của đám đông.



Hắn vẫn đứng yên bất động như vậy cả nửa ngày trời mà chẳng ai dám tiến lên, thương thế đầy mình, thọ nguyên cạn kiệt một thân tu vi vẫn còn, ai, dám tiến lên.

Thỏ đến đường cùng còn cắn người động vật còn như vậy huống chi là con người, vì những người ở đây đều vì một chữ lợi mà đến, thế nên chẳng ai dám tiến lên làm dê thế mạng để kẻ khác được lợi đâu.

Sau khi hắn c·hết chắc chắn nơi này sẽ loạn nhưng hắn cũng chẳng quan tâm tới điều đấy.

“HA, HA, HA, HA, HA, HA, HA …”

Minh Triết bỗng nhiên cười lớn, tiếng cười át cả tiếng đám đông đang hò hét xung quanh, tưởng trừng như hắn đã dùng hết hơi thở của mình để cười một tiếng dài như vậy.

Trong tiếng cười tràn ngập sự đắng chát mệt mỏi nhưng sâu hơn hết là sự không cam lòng.

Đám đông cũng không vì tiếng cười của hắn mà mất đi cảnh giác.

“Lão phu từ khi xuất đạo tu hành đến nay thời gian bao nhiêu lâu đến cả ta cũng không thể nào nhớ nổi.”

“Được người đời xưng tụng là thiên tài, là kẻ điên, là, … chẳng quan trọng nữa.”

Thân run cầm cập, khí tức chuyển đỏ, đám đông xung quanh ai cũng nhận ra điều điều gì đó, thân lưng xoay hết bỏ chạy.

“Nhanh ai tu vi thấp thì chạy mau đi tên điên kia lại bắt đầu nổi điên lên rồi.”

“Nhanh thoát nhanh.”

“Nhanh.”

Người người gào thét, vạn người sợ hãi.

“CÁC NGƯƠI MUỐN ÂM DƯƠNG KINH CỦA TA.”

“CÁC NGƯƠI MUỐN MẠNG CỦA TA.”

“VẬY THÌ TẤT CẢ CÙNG CHẾT ĐI.”

“BÙM.”

Không gian xung quanh vốn đã không chịu được mà một vài chỗ sụp đổ nay đã hoàn toàn sụp đổ, khu vực gần đây đã chẳng còn thứ gì có thể sống cho dù có là tiên nhân đi chăng nữa sau v·ụ n·ổ cũng chỉ có một hai người may mắn thoát c·hết mà thôi, những người đứng từ xa quan sát thấy vậy thở dài nuối tiếc cất lời bàn luận nói:

“Hoa nở rồi lại tàn, vương triều thịnh rồi lại suy, sóng biển cao rồi lại thấp, kiêu hùng đến rồi lại đi.”

“Người đ·ã c·hết Âm Dương Kinh cũng mất nên đi về thôi.”



Tuế nguyệt t·ang t·hương, thời không thay đổi.

Ngự Thú đại lục, nơi đây gọi là ngự thú đại lục vì lấy ngự thú làm chủ, đại lục chia ra làm tứ đại châu, Đông Ngọc Thanh Hải, Nam Hỏa Địa Sơn, Bắc Hàn Tuyết Vực, Tây Mộc Phong Châu.

Phân biệt được thống trị bởi Tây tam gia, Nam Bắc nhị tông, Đông nhất triều.

Góc nhỏ sát rìa của Tây Mộc Phong Châu có một thế lực gọi là Ngự Lang tông nằm sát nó là Đại Phàm Lang triều, nơi đây lấy ngự lang làm chủ, lấy rừng làm bạn lấy gió làm bằng hữu, lấy cây đao trong tay là chiến hữu tin cậy nhất.

Cách xa đại bản doanh của Ngự Lang tông khoảng mười dặm có một cánh rừng nhỏ nơi đây là tông môn mộ địa chuyên dùng để chôn cất những đệ tử những chiến hữu đã hi sinh vì tông môn.

Bầu trời xung quanh đây đổ cơn mưa ào ào rơi xuống có một đám đông nhỏ vây quanh một vị thiếu niên đang quỳ khó giữa hai tấm mộ, ở đây ai cũng đeo một tấm vải trắng ở trên đầu để đi tang.

Dù cơn mưa ào ào rơi xuống làm ướt hết khan tang cùng y phục của cậu thiếu niên và mọi người xung quanh, dù cho bên tai tiếng sấm chớp đó ầm ầm những cũng không thể cản được cậu bé đó khóc, tiếng khóc sót xa mà đau lòng nghe như xé cả tim gan khiến cho người đàn ông kiên định nhất nghe được cũng phải mủi lòng.

Người đến thì cũng đã đến người đi thì cũng đã đi có những người không kìm được lòng mình thương thay cho số phận của cậu bé mà tiến tới kéo cậu thiếu niên ấy về nhưng nhận lấy là sự thất vọng mà lắc đầu trở về.

“Hài khổ hài tử tuổi còn nhỏ mà mất cả cha lẫn mẹ.”

“Thôi nó cũng là cái số, chúng ta cũng nên về thôi.”

“Người đến người đi thế gian này đúng là vô thường mà.”

Người đã đi hết nơi này chỉ còn lại một cậu thiếu niên y phục của cậu đã bẩn hết vì cố bám vào mảnh đất nơi này khi bị kéo đi, đôi bàn tay cùng với quần áo cũng vì thế mà dính đầy bùn đất.

Khi người đã đi hết lúc này cậu mới cất lên lời âm thanh như nghẹn ngào ở nơi cổ họng vài lời muốn nói nhưng lại chẳng thể nói ra, nói:

“Phụ thân, nương nương hài nhi nhớ hai người, Tuấn Hào nhớ hai người.”

Khi cậu nói xong câu đấy bầu trời như vỡ vụn trong đầu cậu, bầu trời ấy đã vốn vỡ đôi khi mà cậu hay tin phụ mẫu q·ua đ·ời vì t·ai n·ạn, vì nhiệm vụ của tông môn, vì nhiệm vụ của tông môn, vì …

Khi nhìn thấy xác hai người cái hồn của cậu thiếu niên như đã bị ai đoạt mất, trái tim cậu lúc ấy như muốn ngừng lại để có thể c·hết đi, cho đến khi nói được câu này thì bầu trời trong cậu đã vỡ vụn hoàn toàn.

Người c·hết, trời thương.

Mưa cứ rơi, rơi mãi, mưa tầm mưa tã chẳng biết bao giờ mới có dấu hiệu ngừng.

Nhưng cho dù cậu có khóc hết nước mắt thì cơn mưa trên trời vẫn ào ào đổ xuống, cho dù cậu có gào khản cả cổ đến nỗi không thể hét thành tiếng nữa thì cũng chẳng thể nghe lại tiếng đáp lại của cha mẹ.

Nhìn lên bầu trời, mưa cũng giống như mọi hôm sao hôm nay cơn mưa lại đau lòng đến thế.

Nước mưa trên trời như khóc thay cho cậu, sấm sét ầm ầm như gào thét cho của cậu.

Ôi cảnh trời sao thật bi ai.

********

Lời tác giả: Chào các bạn cảm ơn các bạn đã đến đây, đây cũng là một số lời tâm tình của tác giả mong các bạn sẽ lắng nghe, trước hết Vạn Cổ Truyện cuốn tiểu thuyết này nó là lời hứa của tôi thế nên tôi sẽ viết xong mà không từ bỏ nó, thứ hai là Vạn Cổ Truyện nó sẽ là cuốn tiểu thuyết đầu tiên và cũng là cuối cùng của tôi viết trong kiếp này, có lẽ vậy.

Điều cuối cùng Vạn Cổ Truyện là một cuốn tiểu thuyết kể về, kể về, kể về, …………………………………………. KỂ VỀ, … tâm tình đến đây thôi cảm ơn các bạn đã dành thời gian để đọc những lời này.

*********
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.