Vẫn Có Một Người Đợi Em Nơi Cuối Con Đường

Chương 22: ⊹⊱ Có anh bên em ⊰⊹



- “ Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Ngày hôm đó là sinh nhật em, cũng là ngày em chỉ còn lại một mình trên đời. Em lang thang trên con đường mẹ hay dẫn em qua. Anh biết không? Ngày đó, đã hơn một lần em muốn đi theo mẹ, nhưng cuối cùng định mệnh lại cho em gặp anh. Và cuộc gặp gỡ đó đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của em sau này.”

Thiên Phong cười cười

- “ Xem ra sức ảnh hưởng của anh cũng lớn quá nhỉ?”

- “ Lớn thật đấy! Nhưng anh có biết lần đầu tiên nhìn thấy anh, em có ấn tượng như thế nào không?”

- “ Thế nào? Không phải là thấy anh đẹp trai quá đấy chứ?”

- “ Đẹp cái gì mà đẹp! Ấn tượng đầu tiên của em về anh là có phải đầu óc anh có vấn đề hay không, sao lại đi giữa trời mưa như thế.”

- “ Em... không thể có ấn tượng tốt về anh một chút à?”

Nhìn mặt anh, Thiên Nhi bật cười, nụ cười hòa vào làn gió nhẹ.

- “ Nhưng sau khi nói chuyện với anh rồi, em mới biết anh rất tốt. Những lời anh nói ngày hôm đó đã giúp em hiểu ra rất nhiều. Anh còn nhớ không? Ngày hôm đó, trước khi chia tay, anh nói sau này chúng ta sẽ gặp lại nhau. Chỉ vì câu nói đó thôi mà em kiên trì đến tận bây giờ. Những lúc mệt mỏi nhất, khó khăn nhất, em lại nhớ đến anh. Và nó giúp em đứng lên, anh luôn là tia sáng trong cuộc đời em.”

- “ Anh cũng giống như em, khi mệt mỏi nhất, muốn buông xuôi nhất, anh lại nhớ về cô bé có nụ cười trong sáng ngày đó”

- “ Lần thứ hai gặp lại em, em thay đổi hoàn toàn, nói cho anh biết, trong 5 năm đó, em đã trải qua những gì? Tại sao em thay đổi nhiều đến thế?”

- “ Em thay đổi từ sau ngày mẹ em mất, không còn là một cô bé hay cười như ngày xưa nữa. Em ít nói, trầm mặc hơn nhiều. Sau khi bác quản gia mất, thì đúng là em chỉ còn một mình trên đời. Không người thân, không nơi nương tựa. Bọn trẻ con xung quanh ai cũng gọi em là trẻ mồ côi. Em sống chỉ bằng tình thương lay lắt của những người hàng xóm xung quanh. Em trải qua cuộc sống như thế gần một năm trời. Đến năm em 7 tuổi, tình cờ em gặp được một người phụ nữ rất tốt bụng, bà ấy không có chồng con gì nên nhận em làm con nuôi. Bà ấy cũng làm trong ngành thời trang giống như mẹ em. Vì được mẹ dạy từ nhỏ nên em rất có năng khiếu về thời trang và giúp đỡ bà ấy rất nhiều.”

- “ Mẹ nuôi em là một người rất tốt, bà ấy cho em học vẽ, học thiết kế, thậm chí bà ấy còn dạy em kinh doanh nữa. Năm em 11 tuổi, bà ấy mất. Toàn bộ tài sản của bà ấy được quyên góp cho trại trẻ mồ côi, nhưng bà ấy cũng để lại cho em căn nhà và một số vốn rất lớn với mong muốn em sẽ thực hiện được ước mơ của mình. Bà ấy có lẽ là người mà em mang ơn nhất trong cuộc đời này.”

- “ Năm 11 tuổi, em gặp được anh Lâm và Thiên Vy, và bắt đầu từ lúc đó chúng em nương tựa vào nhau, là một gia đình thực sự. Không biết có phải là do duyên số hay không, hai người họ cũng rất có năng khiếu về thiết kế. 3 đứa tụi em cùng nhau học về kinh doanh, và bằng những kiến thức thực tế em có suốt bao năm cùng số vốn của mẹ nuôi để lại, chúng em xây dựng nên một công ty, rất nhỏ thôi. Vì ngày đó, chúng em còn quá nhỏ, kinh doanh gặp rất nhiều khó khăn, đã có những lúc em muốn buông xuôi tất cả nhưng hai người đó luôn ở bên động viên em. Và cuối cùng chúng em cũng cùng nhau xây dựng nên một Hoàng Thiên như bây giờ.”

- “ Hoàng Thiên?”

Thiên Nhi gật đầu

- “ Hoàng Thiên, đó là tên tập đoàn của mẹ này xưa. Em muốn xây dựng lên một nơi giống như mẹ từng làm.”

- “ Vậy còn Rose thì sao? Nhãn hiệu thời trang đó hình như cũng thuộc Hoàng Thiên.”

- “ Anh có biết hình ảnh đại diện của Rose là gì không?”

- “ Là hoa hồng.”

- “ Đúng vậy, hoa hồng. Đó là loài hoa mẹ thích và cũng là loài hoa tụi em rất thích.”

Thiên Nhi nở nụ cười nhẹ

- “ Hoa hồng trắng là của Thiên Vy, anh Lâm thì phá cách hơn một chút với hoa hồng đen, còn hoa hồng xanh thuộc về em. 3 màu đó là phổ biến nhất trong thời trang của Rose, còn lại số ít màu khác là của các nhà thiết kế khác.”

- “ Em rất giỏi, Thiên Nhi, Hoàng Thiên và Rose bây giờ đang có một chỗ đứng rất quan trọng trong ngành thời trang. Chắc chắn mẹ sẽ rất tự hào về em.”

- “ Mẹ sẽ tự hào về cả 3 đứa tụi em chứ.”

- “ Anh biết không? Lần này em về đây thực ra là có mục đích đấy. Nhưng cũng không ngờ, em lại gặp được anh.”

- “ Mục đích sao?”

- “ Em muốn lấy lại một thứ thuộc về em. Đó là công ty của mẹ.”

- “ Công ty của mẹ?”

- “ Đúng vậy, theo như em biết, Hoàng Thiên ngày đó có một chi nhánh ở đây. Sau khi lấy được cổ phần của mẹ, hình như cũng không được bao lâu, công ty xuống dốc, ông ta bán lại 1 số cổ phần cùng căn nhà của mẹ em và cùng vợ con về đây.”

- “ Nói cho anh biết... bọn họ là ai.”

Thiên Nhi nhìn anh, trong đôi mắt anh ánh lên tia lạnh lẽo của thường ngày. Cô mỉm cười, nép sâu vào lòng anh.

- “ Bọn họ là... vợ chồng Nguyễn Hoàng Dương, Trần Minh Ngọc và con gái của họ - Nguyễn Ngọc Minh Châu.”

Nghe đến đây, khóe môi Thiên Phong cong lên thành một nụ cười rất nhẹ, ánh mắt anh băng lãnh hơn đến vài phần. Nhưng tiếc là Thiên Nhi không nhìn thấy cảnh này.

- “ Có muốn anh giúp em lấy lại những gì thuộc về em hay không?”

- “ Nhưng đây là mối thù của em, phải để em tự giải quyết chứ.”

- “ Ngốc quá, nghe này, từ bây giờ đã có anh bên em, khó khăn của em, mối thù của em cũng là của anh. Từ bây giờ trở đi, nỗi đau anh sẽ cùng em vượt qua, khó khăn anh sẽ cùng em vứt bỏ, đau đớn hãy để anh thay em gánh vác, chỉ cần em bước bên anh thế là đủ, được không?”

- “ Anh đúng là đồ ngốc. Có ai lại muốn tự chuốc đau khổ về mình đâu.”

Thiên Phong nở nụ cười, vòng tay ôm chặt lấy cô

- “ Ừ, anh ngốc thế đấy, vì chỉ có đồ ngốc mới yêu được em.”

- “ Hứa nhé, để anh giúp em.”

- “ Được rồi, em hứa.”

.............................................................
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.