Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 201





Chương 202

Quả nhiên manh mối để xuống tầng tiếp theo nằm trong hai linh thể màu vàng này. Vậy thì nửa còn lại chính là……

Mắt tam hoàng tử đưa về phía linh thể màu vàng còn lại kia. May mà trước đó bọn họ chưa phong ấn nó lại. Nếu phong ấn nó thì cả đời này bọn họ đừng hòng đến được tầng còn lại.

Người thiếu niên trước mặt này đúng là phúc tinh của bọn họ.

“Tam hoàng tử điện hạ, còn một linh thể nữa, còn cần giết không?” Lâm Tiêu suy yếu hỏi.

“Giết, nhất định phải giết!” Tam hoàng tử chắc chắn.

Lần này hắn không hề do dự, ngay lập tức lấy ra 18 viên linh thạch cực phẩm đưa qua.

Đúng là cái gì cũng có giá.

Vậy mà Lâm Tiêu không nhận linh thạch, thần tình của hắn có chút do dự. Một lúc sau hắn nói.

“Tam hoàng tử điện hạ, lúc nãy vận chuyển huyễn trận để giết linh thể, huyễn trận có chút vấn đề.” Lâm Tiêu than thở.

“Cái gì!!!” Tam hoàng tử sợ hãi, nhíu mày.

Linh thể này hắn không có cách nào để giết được. Nhưng nó lại chính là nửa chiếc chìa khoá còn lại, chỉ có thể dựa vào trận pháp sư. Tại sao huyễn trận lại có vấn đề được cơ chứ.

“Vậy, vậy không có cách nào để giải quyết sao?” Tam hoàng tử vội vã hỏi.

“Có, ta cần phải tháo rời một bộ giáp linh thạch cực phẩm, sau đó thế nó vào phần trung tâm của trận pháp.” Lâm Tiêu rất ngại ngùng lên tiếng.

Tam hoàng tử nhíu mày suy nghĩ, cần phải tháo rời một bộ giáp linh thạch cực phẩm?

Hắn nhìn những kẻ đứng xung quanh, bộ giáp tốt nhất cũng chỉ là linh thạch thượng phẩm. Sau đó hắn lại nhìn bản thân mình.

Được lắm.

Trong tất cả những người có mặt ở đây chỉ có mình hắn là mặc giáp linh thạc cực phẩm. Tên trận pháp sư này mở mồm ra cũng thật biết cách làm tiền. Bộ giáp linh thạch mặc trên người hắn mà có lấy ra đem bán thì giá trị cũng phải một trăm linh thạch cực phẩm.

Lại nhìn tên kia dáng vẻ ngại ngùng, ngữ khí ổn định không loạn, chắc cũng không thể giả vờ được. Sau vài phút do dự tam hoàng tử quyết đoán cởi bộ giáp linh thạch cực phẩm xuống, quyết tâm cắt đứt quan hệ với bảo bối đáng giá này.

Sau đó đưa qua cho Lâm Tiêu.

“Xin các hạ hãy giải quyết nốt linh thể kia.” Tam hoàng tử rất chân thành nói.

Lâm Tiêu nhìn tình hình cũng “cảm động vô cùng”.

“Tam hoàng tử đành phí thêm chút sức, cầm chân linh thể thêm một lúc để ta vào chuẩn bị, sau đó có thể giết nó rồi.” Lâm Tiêu nói.

“Các hạ vất vả rồi.” Tam hoàng tử cũng khách sáo nói.

Cửa huyễn trận lại tạm thời đóng vào, tam hoàng tử đứng ngoài nhíu mày. Không biết có phải đang nghi ngờ chính bản thân mình không, hắn cứ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm.

Nhưng lại nhìn nửa cái chìa khóa vàng trong tay, lại nghĩ tới lúc mình có được truyền thừa trong mộ kiếm. Nên đành áp chế mối nghi ngờ trong lòng.

Trong huyễn trận.

Sau khi đóng lại cửa huyễn trận, sự mệt mỏi trên mặt Lâm Tiêu lập tức biến mất hoàn toàn.

“Huyễn cảnh này thú vị thật, có thể mô phỏng ra trạng thái yếu ớt làm cho người khác không nhìn thấy sơ hở.” Lâm Tiêu cười.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.