Hà Tấn nghĩ nghĩ, hay đám người vây quanh Lạc Hoa Y Y kia cũng là bạn của Cửu Điện Hạ và Thương Hỏa?
Song, thoạt nhìn có vẻ không giống lắm, bởi vì những người đó hình như không phát hiện bọn họ đang đứng ở chỗ này, ngoại trừ gã trai mặc áo giáp đen ra. Mà người đó còn ném một nụ cười đầy khiêu khích về phía bọn họ.
Cửa thành là lối vào duy nhất của thành Lâm Uyên, hai đoàn người nhất định không thể tránh mặt nhau, mắt thấy đám kia người chậm rãi tới gần, Hà Tấn còn cho rằng Lạc Hoa Y Y sẽ chào hỏi với bọn họ, nhưng không, mà trừ Cửu Điện Hạ ra thì người trong đội của cậu cũng chẳng một ai lên tiếng chào Lạc Hoa.
Không khí xấu hổ cực kỳ, ngay cả Hầu Đông Ngạn chẳng rõ đầu cua tai nheo cũng phát hiện được, cậu ta lén kéo A Tấn, hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”
Hà Tấn không thể phân tâm để trả lời câu hỏi của Hầu Đông Ngạn, bởi vì thời điểm Lạc Hoa Y Y đi tới, cô đã dùng một ánh mắt có thể gọi là ‘hung tợn’ để liếc nhìn cậu, sau đó lại vô cùng u oán mà nhìn về phía Thương Hỏa, cuối cùng mới nhè nhẹ lướt qua…
Cái nhìn kia khiến cho lông tơ Hà Tấn dựng ngược, mãi đến khi Dã Hạc buồn bực nói “Sặc, người vừa đi qua là Lạc Hoa à?”, cậu mới hoàn hồn.
Nhàn Vân: “Phản ứng của em quá trì độn…”
Dã Hạc: “Cô ấy thế nào rồi?”
— Xem ra Nhàn Vân và Dã Hạc cũng không quá chú ý tới mấy chuyện linh tinh ngoài rìa.
Cửu Điện Hạ: “Tôi cũng đang muốn hỏi, sao em ấy lại đi cùng với Kem Ly? Vô Tình, mày cãi nhau với Y Y à?”
Thương Hỏa: “Không.”
Dã Hạc: “Thế xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên cô ấy lại không để ý tới chúng ta?”
Kỳ thực ngoại trừ mấy người bọn hắn, lúc trước Lạc Hoa cũng qua lại với những cao thủ cùng khu khác nữa, cho nên Nhàn Vân Dã Hạc cũng không để tâm chuyện cô nàng đi cùng với ai, chẳng qua cảm giác bị phớt lờ cũng tương đối không dễ chịu.
Một đám người lộ ra vẻ mặt mờ mịt khiến cho Hà Tấn cũng nảy sinh vài phần mâu thuẫn trong lòng: “Có phải hiểu lầm cái gì hay không vậy?” Vừa rồi, ánh mắt của cô gái kia khiến cho Hà Tấn cảm thấy mình bị đối phương chán ghét cực kỳ, nhưng hình như cậu không làm chuyện gì có lỗi với em gái ấy mà nhỉ? (=_=)
Hà Tấn nhìn về phía Thương Hỏa, thấy vẻ mặt người kia nghiêm nghị, từ đầu đến cuối đều không thay đổi, đoán chừng hắn biết điều gì đó. Mà Cửu Điện Hạ thì lại gửi tin nhắn cho Lạc Hoa, nhưng không hỏi được nguyên nhân, nhất thời có chút không yên trong lòng: “Kỳ quái, Y Y không định vào đội của chúng ta sao?”
Hai giây sau, góc dưới bên trái tầm mắt đột nhiên hiện lên thông báo bằng Loa nhỏ —
〖 Loa 〗〖 Copenhagen Darth 〗: “Tám giờ tối nay bản nhân sẽ cùng 『 Lạc Hoa Y Y 』tổ chức hôn lễ tại『 thành Lâm Uyên 』trên Tiên giới, hoan nghênh bạn bè cũng như những người không phải bạn bè ở khắp mọi nơi tới tham gia, ai đến dự hôn lễ cũng có quà!
Loa nhỏ trong game Thần Ma sẽ bao trùm lên kênh thế giới, đây cũng là loại phương thức thông báo duy nhất người chơi không thể chủ động chọn xem hay là không xem ngoại trừ thông báo của hệ thống. Nó không cần người chơi liên tưởng cũng tự động nhảy ra, duy trì liên tục trong mấy giây, nhưng cần phải mất tiền mới phát loa được.
Nhìn thấy tin tức này, không chỉ mấy người trong đội của Hà Tấn mà tất cả game thủ đang online đều sợ đến ngây người. Và sau đó kênh thế giới rơi vào trạng thái sôi trào —
〖 Thế giới 〗『 Bồ Công Anh 』: “Vở kịch hàng năm lại được diễn đây! Ha ha ha!”
〖 Thế giới 〗『 Lương Đông 』: “Đệt mợ! Lạc Hoa Y Y đi theo phe địch! Sư đồ hoàn toàn trở mặt rồi sao??”
〖 Thế giới 〗『 Tú Sơn 』: “Càng ngày càng phấn khích, chờ mong trận đối chiến hai tháng nữa! Hãy trở mặt đi! Hãy vặt ‘trứng’ nhau đi!”
〖 Thế giới 〗『 Xin Tý Sóng Điện 』: “Kem Ly ngu xuẩn lại đi nhặt đôi giày hỏng của của Vô Tình?”
〖 Thế giới 〗『 Ám Ảnh 』: “Hôn lễ tám giờ tối nay, ai xem náo nhiệt thì tổ đội!”
〖 Thế giới 〗『 Tartarus 』: “Tổ đội thêm mị nớ!”
…
Bởi vì cái loa kia, Hà Tấn hiếm thấy mà chủ động nhìn lướt qua kênh thế giới, khi đọc được những lời này, cậu bất chợt ngẩn người, ngay sau đó nắm bắt được hai cụm từ mấu chốt — sư đồ trở mặt, giày hỏng của Vô Tình.
Sặc (=_=)…
Nghĩ tới ánh mắt Lạc Hoa Y Y vừa ném cho mình cùng Thương Hỏa, Hà Tấn mới giật mình, chẳng lẽ trước kia Thương Hỏa và Lạc Hoa thực sự có quan hệ ái muội, mà sự xuất hiện của mình đã phá hủy tình cảm giữa hai người? Nếu không Lạc Hoa Y Y sao lại dùng ánh mắt này để nhìn bọn họ chứ…
Mười giây qua đi, tin tức trên loa bị ẩn, Hagen Darth lại phát thêm ba cái nữa. Lúc này, Ly Lạc mới lững thững tới cổng thành, cậu ta cưỡi một con kỳ lân màu xanh, vừa dừng ở trước mặt mọi người đã lên tiếng: “Ối giời, tôi tìm đường mất bao nhiêu thời gian, vừa rồi còn đi lạc một lần nữa chứ…”
Cửu Điện Hạ chưa vơi buồn bực vì chuyện Lạc Hoa Y Y bỗng chốc đi lập gia đình, đã nhìn thấy tên đầu sỏ gây buồn bực đợt hai vừa mới đến, định chế nhạo vài câu theo bản năng, lại nghe Ly Lạc nói: “Thằng ngu nào phát loa vậy? Phiền chết đi được mà!”
Cửu Điện Hạ: “…” (=_=)
Tuy không quá muốn thừa nhận, nhưng hiện tại hình như hắn đã cảm thấy thằng nhóc trước mặt thuận mắt hơn rất nhiều…
“Ớ, nhìn có chút quen mắt nha,” Ly Lạc vừa xem bảng xếp hạng cách đây không lâu, cho nên lập tức nhớ ra, kinh ngạc nói, “Ôi đệt, thì ra cũng là một đại thần, tối nay kết hôn à? Có ai đi xem náo nhiệt không?”
Cửu Điện Hạ: “…” (=皿=) Quả nhiên thằng nhóc kia vẫn thực là đáng ghét!
Mấy người bọn họ tới đây để đánh phó bản, không phải để thảo luận chuyện linh tinh, do đó Ly Lạc vừa xuất hiện, Thương Hỏa liền dẫn đội tới vách núi ở vùng phụ cận thành Lâm Uyên.
Phó bản “Tầm bảo”, tên sao ý vậy, chính là tìm kiếm bảo tàng. Nó không coi hoạt động giết quái là chính như ở phó bản Trừ ma trong Sí ngục Diễm sơn, mà lấy thám hiểm cùng đấu trí làm nội dung chủ chốt. Hơn nữa phó bản mới cấp bảy mươi, cho dù có quái cũng tương đối dễ tiêu diệt.
Về phần bảo tàng, tất nhiên là những “bảo thạch” cùng với các loại “sách kỹ năng” có thể nâng cấp trang bị hoặc nâng cao năng lực, cho nên, phó bản này cực kỳ được người chơi ở cấp 70-90 hoan nghênh. Cấp bậc của Hầu Đông Ngạn và Hà Tấn đều nằm trong khoảng này, cho nên đi đánh là vô cùng thích hợp.
Đến cạnh vách núi, Thương Hỏa rõ ràng mà sảng khoái ra chỉ thị: “Nhảy.”
“… Nhảy? Nhảy xuống vực sao?” Ly Lạc hét to.
Hà Tấn cũng buồn bực: “Không dùng tọa kỵ được à?”
Thương Hỏa: “Không dùng, trực tiếp nhảy.”
Chỉ thấy hai người Nhàn Vân – Dã Hạc không nói lời nào, thu đôi cánh sau lưng lại rồi nhảy xuống. Mà Hầu Đông Ngạn, bởi vì đã từng đánh phó bản này cũng nhảy theo không chút nghi ngờ. Cửu Điện Hạ thì nâng chân, hung hăng đạp vào mông Ly Lạc còn đang bồi hồi đứng bên vách núi một cái, kế tiếp, giữa tiếng kêu gào thảm thiết của người kia, nở một nụ cười xấu xa mà bám gót đối phương.
Trong lúc nhất thời, bên cạnh vực sâu chỉ còn lại Thương Hỏa và A Tấn, Thương Hỏa hỏi: “Sợ à?”
Đương nhiên, nếu là game bàn phím thì chỉ phải ấn nút một phát là xong, nhưng dưới hình thức thực tế ảo, cảnh tượng thoạt nhìn chân thật vô cùng, bao gồm cả cái vực không thấy đáy ở trước mặt này.
Hà Tấn không sợ độ cao, cho nên cũng không phải quá kinh hãi, chỉ là từ trước tới nay cậu chưa từng nhảy núi, cũng không chơi mấy trò chơi mạo hiểm, cho nên vẫn phải dành thời chuẩn bị tâm lý một chút mới được. (=_=)
Vào lúc Hà tấn còn đang do dự, Thương Hỏa đột nhiên tiến đến ôm lấy cậu, nghiêng mình một cái… Trong nháy mắt rơi xuống, Hà Tấn bị bất ngờ mà kêu lên một tiếng, đồng thời ôm chặt lấy Thương Hỏa theo bản năng.
Thương Hỏa ghé sát vào lỗ tai cậu cười khẽ, còn nhân cơ hội hôn hôn vành tai A Tấn một chút.
Hà Tấn: “…”
Trong đầu nổi lên từng hồi chấn động, Hà Tấn nóng bừng hai má, rúc vào lồng ngực Thương Hỏa, hoàn toàn không dám ngẩng đầu.
Năm sáu giây sau, hai người rơi vào một đống sương mù, Thương Hỏa lại ghé vào tai Hà Tấn, giải thích: “Dùng tọa kỵ không bay xuống được, sương mù sẽ trực tiếp đẩy thần thú bay lên…” Tốc độ rơi xuống càng ngày càng chậm, đợi khi sương mù tan đi, bọn họ đã đáp xuống đáy vực rồi.
Ly Lạc thấy A Tấn bị Thương Hỏa ôm xuống, giật mình kinh hãi nói: “Các người… Các người…”
Cửu Điện Hạ ngắm nghía cung tiễn trong tay, dùng đuôi cung nhẹ nhàng gõ lên Ly Lạc: “Bọn họ là hai vợ chồng.” – Ầy, thật sự là đi đến chỗ nào thằng cha Vô Tình kia cũng không quên show ân show ái.
Ly Lạc ôm đầu, trừng mắt nhìn Cửu Điện Hạ, sau lại nhìn sang gương mặt đỏ ửng của A Tấn… Wait, A Tấn, A Tấn thế mà lại là con gái!? (=口=)
Tề Thiên Đại Thặng quay người sang chỗ khác, tiếp tục không đành lòng đối diện với thẳng nam bạn cùng phòng. (=_=)
Đáy vực là một khe núi hẹp vừa sâu vừa dài, hun hút tựa hồ nhìn không thấy đầu ra, Thương Hỏa dắt theo đội ngũ đi vào bên trong. Không được bao lâu bọn họ liền nhìn thấy một ông cụ áo quần rách rưới yếu ớt nằm trên mặt đất, hữu khí vô lực mà hô: “Cứu mạng… Cứu với…”
“Có người!” Ly Lạc vội vàng chạy tới, hóa thân thành một đứa nhỏ hiếu kỳ, “Đây là người chơi à, ông ơi, ông cũng chơi game hả? Ông bị ngã khi nhảy xuống vực sao?”