Mặc Lăng Vũ không hiểu mấy người này hôm nay bị làm sao, cái gì mà không tìm được? Chị ta trốn sang nước ngoài rồi hay sao mà lại nói vậy?
Khả Hân không khỏi run sợ với những thứ mình đã nhìn và chứng kiến, trên tay cô là một tờ giấy không sạch sẽ, nó đã bị máu và cả những giọt nước mắt vô dụng của cô tắm ướt đẫm. Trước đó cô lại vô chủ lực dùng tay vò nát nó, thế nên tờ giấy kia cũng chẳng nguyên vẹn, chữ vẫn còn, nhưng không quá phân nửa.
Mặc Lăng Vũ cũng bắt đầu tò mò tới tờ giấy trong tay cô. Nhưng anh ta còn chưa kịp động, Khả Hân đã dùng đôi tay mình, run rẩy đưa lên trước mặt anh. Sau đó khuôn miệng xinh đẹp bắt đầu mếu máo, không kìm được cảm xúc mà để tiếng khóc tràn ra khỏi cuống họng.
Anh mặt không chút lay chuyển bởi cái tin lớn như thế, mà chỉ nhẹ nhàng đọc hết những dòng chữ còn sót lại trên tờ giấy rách nát. Ngoài vài chữ như có như không xuất hiện trên tờ giấy thì vẫn còn vài chữ vẫn còn nguyên vẹn. Bên trên đó những chữ dễ thấy và đập vào mặt anh ngay từ giây đầu tiên chính là cụm từ “Nguyệt Chân” và “Chẩn đoán đã mắc bệnh ung thư não giai đoạn cuối”. Nhưng anh ta lại làm như không có gì, chỉ nhẹ vứt xuống đất thứ giả mạo rác rưởi.
Sau đó lại nhanh chóng áp sát cô, đưa tay nhẹ nhàng sờ vào mái tóc mượt mà, lại bất ngờ mạnh bạo mà giật ngược về sau.
“Tôi không đánh phụ nữ, chưa từng đánh. Thế nên cô tốt nhất là bỏ cái mặt nạ ra. Hết giờ diễn rồi.”
Mặc Lăng Vũ không tin một lời nào của Khả Hân nữa, bởi đã có quá nhiều thứ xảy ra khiến anh không còn chút niềm tin nào. Vả lại, nếu Nguyệt Chân bị bệnh, anh chắc chắn sẽ biết, từ trước tới giờ Nguyệt Chân chưa bao giờ giấu diếm anh một chuyện gì cả.
Khả Hân bị giật tóc về sau thì nhăn mặt lại khổ sở, sau đó lại giương mắt nhìn anh, nhìn thẳng vào hình ảnh của mình trong con ngươi của anh. Có lẽ cú giật tóc ấy đã khiến cô tỉnh táo ra vài phần.
“Tôi không diễn, anh tin không?”
Tin không? Đương nhiên anh không tin.
“Biết câu trả lời rồi còn hỏi?”
“Tôi thật sự không hề nói dối.”
“Câm miệng.”
Mặc Lăng Vũ không chịu tin, lại dùng bạo lực khiến cô im miệng. Anh hất đầu cô sang một bên, vì không thể kiềm chế mà quá tay khiến đầu cô đập thẳng xuống đất, pha tương tác với mặt đất này không hề nhẹ, một tiếng bộp khiến tất cả mọi thứ chìm vào im lặng.
Một hồi sau, Khả Hân ngồi dậy với sự choáng váng từ vết đau trên đầu. Cô không náo nữa, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Mặc Lăng Vũ, anh nếu đã đánh tôi rồi, thì tiếp tục đánh cho hả giận đi. Tôi cũng giận tôi lắm!”
Anh hồi đầu bị lửa giận khống chế lên mới lỡ tay làm cô bị thương. Cô nói anh tiếp tục đánh, khác nào nói anh là tên rác rưởi đâu…
“Bẩn tay, cô cứ yên tâm ngồi đó diễn tuồng Nguyệt Chân chết tiếp đi, tôi sẽ đi gọi chị ta tới đây và cho cô một trận như cô muốn.”
Sau đó Mặc Lăng Vũ rời đi vì không muốn tiếp tục nhìn xem cô diễn trò nữa. Nhưng đi chưa được hai bước, một tiếng vỡ đồ lại vang lên, Khả Hân lại tiếp tục dập thêm mấy cái bình phong nữa.
Mặc Lăng Vũ nổi gân xanh quay đầu: “Cô điên…”
Chữ à còn chưa thoát khỏi cổ họng, Mặc Lăng Vũ đã lao tới bên chỗ Khả Hân, một cước đã bay mảnh sành sắc nhọn trong tay cô.
“Cô điên rồi à? Muốn tìm chết?”
Anh ta phải nói là quá bất ngờ với hành động của cô, bình thường Khả Hân đánh yêu quái còn không hết, hôm nay lại nhu nhược muốn chết? Cô uống nhầm thuốc rồi chăng?
“Tôi không muốn chết, nhưng tôi là một người công bằng. Tôi cho mình cái quyền trừng phạt người khác, tôi cũng nên tự trừng phạt bản thân chứ?”
Khả Hân không khóc nữa, mà thay vào đó là một nụ cười khổ tâm tới bất lực. Đến cuối cùng mục đích ngay từ ban đầu của cô là gì, muốn làm một ngôi sao sáng ư? Rồi sau đó thì sao? Những viên ngọc trân quý một mảnh thiên thạch đáng vứt đi như cô bây giờ cũng biến mất rồi.
Lúc trước cô vì hận thù mà muốn nổi tiếng để nhấn chìm sự kiêu ngạo của Huyền Giai Mẫn. Sau đó cô ta chết, Khả Hân bấn loạn lại chỉ có Nguyệt Chân bên cạnh, sự xuất hiện của chị ta giống như một tia nắng an ủi tâm hồn kẻ lạnh, nhưng ấm áp lại biến mất mỗi khi đêm đến.Lại bỗng một ngày nắng chậm lên, người lại không biết đêm ấy lại vĩnh cửu, nắng không thể sưởi ấm tâm hồn kẻ lạnh kia. Chuyện đó không khiến tâm người lạnh tới chết, nhưng lại khiến một chút hy vọng lẻ loi vốn khó bắt lửa kia lại bị dập tắt hoàn toàn.
Kể cả một mảnh tình thân cuối cùng sót lại cũng vì cô mà biến mất, cô độc như vậy, cô nào còn tâm trạng lo tới miếng sành cứa da sẽ chảy máu, sẽ tổn thương? Cô không muốn chết, cũng không muốn đau khổ tiếp tục sống. Chỉ là muốn chuyển sự nhu nhược của bản thân qua những hành động ngu xuẩn.
“Cô muốn bị trừng phạt sao? Được, tôi thành toàn cho cô.”
Mặc Lăng Vũ không chút nhẹ nhàng, mạnh bạo kéo cô đi ra khỏi phòng của Nguyệt Chân. Sau đó lại vứt cô lên giường của mình không chút tiếc thương.
“Anh muốn đánh tôi trên giường à?”
Khả Hân sau khi bị kéo vào đây đã lý trí lên vài phần, dù thật sự muốn trả giá, nhưng cái giá này cô không thể trả.
“Đừng có lại đây. Tôi không muốn anh làm vậy.”
“Chuyện này không tới lượt cô quyết định.”
Sau đó anh không để cô nói gì thêm mà nhanh chóng sáp lại gần cô, xắn tay áo, nới lỏng cúc áo nơi cổ áo, ánh mắt ám muội nhìn cô chằm chằm.
Khả Hân đương nhiên không chịu ngồi yên, anh muốn tới gần cô, cô lại dùng chân mình để chặn lại.
“Mau bỏ chân ra.”
Mặc Lăng Vũ hơi khó chịu, tới bố anh còn chưa dùng chân đạp anh thế này bao giờ. Nếu nói không giận chính là nói dối.
Anh có ý gạt chân cô ra, nhưng ý định không thành, lại bị cô đẩy mạnh hơn nữa.
“Đừng có tới, tôi không muốn gây hấn với anh.”
Lời nói của cô đối với anh là vô dụng, khí thế anh ta quá lớn, chỉ một hai lời vô giá trị thì sao có thể khiến anh dừng hành động được…
Khả Hân vì biết nói không sẽ chẳng khiến anh dừng lại, vì thế định đánh trả lại anh, nhưng trên người cô đâu đâu cũng có vết thương, đến bây giờ cô mới thấy chúng thật sự ảnh hưởng tới mình.
Vì cử động khó khăn nên cô đã chậm hành động, nhường cho Mặc Lăng Vũ chiếm thế thượng phong.
Anh nhanh chóng chế ngự được cô, sau đó vắt cô lên đùi mình bắt đầu màn hành quyết…
“A.”
Một cảm giác đau từ dưới mông truyền tới khiến Khả Hân bất giác kêu lên. Mặt cô nhanh chóng trở nên nhăn nhó, lại tủi hổ ngại ngùng.
“Chừa chưa?”
Mặc Lăng Vũ vẫn dùng giọng điềm tĩnh mà nói, không một chút ngại ngùng nào đối với chuyện mình đang làm.
“Khốn nạn! Anh lại dám dùng cách này để hạ nhục tôi?”
Càng nói, Mặc Lăng Vũ càng hành quyết nặng hơn.
“Trả lời câu hỏi.”
Khả Hân chịu đau được, nhưng không chịu nhục. Thấy anh ta vẫn còn tiếp tục, liền vừa giãy vừa hét ung tai:
“Tên khốn nạn, tôi lớn từng này rồi còn dám đánh mông! Anh… anh không thể làm cách nào khác à?”
Khả Hân có hơi đỏ mặt, cô hồi đầu còn tưởng anh định làm gì mình, ai dè lại chỉ đánh mông. Đã thế lại coi cô là con nít mà đánh nữa. Hừ, đúng là đáng hận!