Vai Chính Lại Muốn Cướp Kịch Bản Của Tôi

Chương 134: Kẻ ác sau màn (6)



"Một, hai, một, hai... Tốt lắm, đó, học nhanh thế còn gì?"

Vì bình thường Lair có thói quen gù lưng nên trông cậu hơi lùn, nhưng khi đứng thẳng lên mới biết cậu không lùn chút nào, nhảy bước nam cùng cậu cũng không hề có cảm giác không cân xứng. Hơn nữa Lair còn học rất nhanh, chưa mất đến một nửa thời gian An Minh Hối nghĩ đã thuộc hết các động tác và yêu cầu cơ bản. Tuy vẫn còn dè dặt nhưng so với lúc mới tập đã thuần thục hơn rất nhiều rồi, ít nhất cậu cũng không lộ ra biểu cảm lo lắng vì sợ giẫm lên chân anh nữa.

Sau khi dẫn Lair nhảy thêm vài điệu để chắc chắn cậu đã nắm rõ, An Minh Hối bèn đề nghị: "Vậy bây giờ cậu dẫn tôi nhảy đi, tôi sẽ đóng vai bạn nhảy nữ tương lai của cậu, dù sao đến lúc đó cũng không thể để phụ nữ chủ động được."

Thấy Lair hiện rõ vẻ do dự, An Minh Hối lại cổ vũ: "Không sao, nhảy sai chỗ nào tôi sẽ nhắc mà, chỉ là luyện tập thôi, đừng lo lắng quá."

"...Tôi biết rồi."

Chùm sáng trên đỉnh đầu sẽ di chuyển theo bọn họ, ánh đèn không phải quá sáng, không đến mức làm người ta cảm thấy chói mắt nhưng lại có thể tạo ra bầu không khí khó diễn tả bằng lời.

Ngoài vị trí chùm sáng chiếu tới, những nơi khác đều mờ tối, dường như khoảnh đất dưới chân họ là nơi duy nhất trên thế giới có ánh sáng. Ngoài âm nhạc ra cũng chỉ có tiếng An Minh Hối đếm nhịp khe khẽ, dường như trên thế giới chỉ còn hai người họ.

Lair nắm tay An Minh Hối chậm rãi di chuyển theo điệu nhạc du dương, bản thân cậu cũng không nhận ra động tác của mình càng ngày càng trôi chảy thuần thục, dần dần không thể nhìn ra đây là người lần đầu tiên học khiêu vũ nữa.

Thời gian dần trôi đi, sự chú ý của cậu không còn nằm ở âm nhạc và động tác khiêu vũ mà bị người trước mắt thu hút từ bao giờ không hay.

Ngay từ đầu khi chế tạo cậu đã dùng những nguyên vật liệu mô phỏng thực tế loại tốt nhất, vì vậy từ bàn tay cậu đang cầm cho đến vòng eo cậu đang đỡ đều ấm áp mềm mại đến mức khiến người ta không thể ngờ rằng đây lại là một người máy không có sinh mệnh. Không đúng, sao lại không có sinh mệnh chứ, An Minh Hối có một trái tim tươi trẻ đang đập trong lồng ngực mà.

Dường như vô tình, khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn lại, từ khoảng cách lịch sự an toàn ban đầu cho đến mập mờ như muốn dính vào nhau như lúc này, ngay cả giai điệu chậm rãi của bản nhạc cũng bắt đầu trở nên mập mờ theo.

Đường nhìn của cậu lướt qua mí mắt hơi cụp xuống và làn da trắng mịn của An Minh Hối, lướt qua vòng eo thon gọn, lại lướt qua ngón tay với những khớp xương rõ ràng của anh, cuối cùng dừng lại ở khóe miệng lúc nào cũng hơi cong lên dịu dàng, tất cả những điểm này đều hấp dẫn hơn dưới ánh đèn sáng đủ độ, thực sự khiến người ta khó có thể cầm lòng.

— Đẹp quá đi.

Giống như chiếc giày thủy tinh trong truyện cổ tích, như nàng công chúa bị giấu sâu trong cung điện, hay như quả dâu tây điểm xuyết ở chính giữa chiếc bánh kem, thuần khiết và đẹp đẽ đến nỗi đủ làm tất cả mọi người khao khát, đồng thời cũng chính vì quá đẹp nên không ai dám tùy tiện chạm vào.

Sự đối lập giữa khung nền mờ tối và vùng sáng nơi họ đang đứng như tách biệt họ khỏi phần còn lại của thế giới, dường như tất cả những gì diễn ra trong khoảnh khắc này đều là hoàn mỹ nhất, dù tăng thêm hay bớt đi một chút cũng đều không thích hợp.

Lair nhìn thẳng về phía trước bằng ánh mắt gần như mê muội, cậu vô thức siết chặt vòng tay đang ôm eo An Minh Hối như muốn ôm báu vật quý giá vào lòng và ngăn cản tất cả những ai thèm muốn nó.

Khi An Minh Hối ngước mắt lên nhìn bạn nhảy của mình, anh thấy thiếu niên trước mặt đã thu lại biểu cảm dè dặt từ lúc nào, thay vào đó là ánh mắt sáng quắc ẩn chứa ham muốn chiếm hữu và vẻ lạnh lùng khó tả cứ nhìn xoáy vào anh, khuôn mặt quen thuộc giờ đây bỗng trở nên có phần xa lạ.

Nhưng thần thái ấy biến mất chỉ trong chớp mắt, nhanh đến mức dường như tất cả chỉ là ảo giác của anh vậy, có điều anh vẫn nghi hoặc hỏi: "Sao vậy Lair?"

Lair nhìn chằm chằm vào cánh môi đỏ hồng liên tục hé mở, trông thấy đầu lưỡi thỉnh thoảng lại hơi lộ ra, nghe thấy giọng nói dịu dàng ấm áp truyền vào tai khiến màng nhĩ rung lên nhè nhẹ. Sự rung động khẽ khàng ấy vốn đã khiến người ta cảm thấy lỗ tai như đang bị ai mơn trớn, giây phút này cảm giác ấy còn bị phóng đại lên vô hạn, nó vừa làm người ta mê đắm, vừa thoải mái đến mức muốn thở hắt ra thành tiếng. Lair gần như không thể tiếp thu bất cứ nội dung trong câu chữ mà An minh Hối nói ra.

— Quyến rũ quá đi mất.

Giày thủy tinh sẽ rơi trên bậc thang bụi bặm, công chúa sẽ bị chúa rồng cướp đi, dâu tây cuối cùng cũng bị ăn vào bụng, những thứ đẹp đẽ lúc nào cũng vô cùng yếu đuối.

Lair không dừng bước nhảy, cũng không trả lời câu hỏi của An Minh Hối, cậu vẫn ôm anh chậm rãi lắc lư trên sàn nhảy, bất chợt hỏi: "An, anh sẽ luôn ở bên tôi chứ? Mãi mãi ở bên tôi chứ?"

"Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy? Tôi nghĩ ít nhất là trước khi mình chết máy chắc chắn sẽ không rời xa cậu."

"Sẽ không chết máy đâu, tôi sẽ làm hộ lý của An, những linh kiện hao mòn cũng sẽ được thay mới định kỳ, nếu vậy An sẽ mãi mãi ở bên tôi chứ?"

Thấy Lair nói đến đây thì cúi thấp đầu, An Minh Hối liền mỉm cười an ủi thiếu niên đang lo lắng bất an: "Vậy à, thế thì trừ trường hợp chết máy ra, tôi nghĩ không còn lý do gì khác khiến tôi rời khỏi đây hết."

"Nhưng mãi mãi sẽ rất lâu đó, An thực sự sẽ không hối hận ư?"

"Không."

"Không chán ghét tôi?"

"Không."

"Cũng không muốn đến với người khác?"

"Không mà."

"Thế còn..." "Lair."

Trước khi Lair kịp nói hết, An Minh Hối đã cắt ngang lời cậu, khi nhìn thấy ánh mắt tủi thân xen lẫn lo lắng của thiếu niên, anh bèn mỉm cười nói tiếp: "Ở trên sàn nhảy liên tục hỏi dồn bạn nhảy là rất không lịch sự. Nếu cậu thật lòng muốn biết người mình thích có ý với mình không thì không nên hỏi những câu đó."

"Một quý ông sẽ hỏi là: Tôi có thể hôn má em được không?" An Minh Hối cười nói.

Được ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn chăm chú, lại còn nghe giọng nói quyến rũ đến thế nói một câu bóng gió kiểu này, Lair cảm thấy trái tim của mình sắp chết đứng đến nơi rồi, thậm chí nó còn tự ý ngừng vận hành trong một khoảnh khắc. Cảm giác này rõ ràng là rất nguy hiểm, vậy mà nó lại khiến cậu không thể dứt ra được, ngay cả mạng sống cũng có thể tạm thời quên đi.

Chỉ mới nửa tháng thôi mà, rốt cuộc là sự tồn tại đáng sợ đến mức nào mà lại làm người ta giống như bị nghiện thế này, mới nghĩ đến chuyện phải chia ly đã thấy bồn chồn phẫn nộ rồi.

Thế là cậu dừng bước nhảy, ôm hông An Minh Hối bằng cả hai tay, vùi đầu vào cổ anh khẽ hỏi: "An, anh không được đổi ý đâu đấy, ngoài anh ra em không có gì cả. Vì vậy sau này anh đừng hối hận được không?"

Không cho phép anh đổi ý, sao anh lại có cơ hội để đổi ý cơ chứ, làm gì có ai trả lại quả dâu tây mình đã ăn đâu?

"Anh sẽ không đổi ý mà. So với chuyện này thì..." An Minh Hối vuốt tóc Lair như trấn an, cười tủm tỉm hỏi, "Anh tưởng lúc này kỵ sĩ sẽ nóng lòng muốn hôn bạn nhảy của mình hơn chứ, là anh hiểu nhầm rồi sao?"

Lair do dự một lát rồi lí nhí hỏi: "Chỉ được hôn má thôi à?"

Trước khi An Minh Hối trả lời, chàng kỵ sĩ đang ôm anh đột nhiên ngẩng đầu hôn chóc một cái lên môi anh, sau đó vội vàng tắt ngóm hiệu ứng sàn nhảy mô phỏng, chạy như bay về phòng mình như một đứa trẻ mắc lỗi, dáng vẻ trông như thể chỉ cần chậm một bước thôi là sẽ bị phụ huynh tóm được tét mông vậy.

An Minh Hối bất lực nhìn theo cậu nhóc có tật giật mình, chỉ biết gọi với theo: "Chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã."

Đến khi cửa phòng đóng lại, anh mới giơ tay lên chạm vào nơi vừa bị hôn, khi nhận ra mặt mình cũng hơi nong nóng bèn dùng mu bàn tay áp lên để hạ bớt nhiệt độ, miệng lẩm bẩm: "Nhóc con lừa đảo."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.