*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Kogi
Thời quan trôi qua rất mau, cuối cùng cũng đến lúc chương trình tự sửa chữa của Viện Prometheus vận hành hoàn tất, bốn tháng nay người của viện nghiên cứu đều vô cùng bí bách, dù sao cũng đang trong giai đoạn tận thế, chẳng có ai thích cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài lâu như vậy.
Chuyện như thế này đáng lẽ không thể xảy ra, bởi vì hệ thống AI trung tâm của viện nghiên cứu là hệ thống tiên tiến nhất mà con người nghiên cứu chế tạo ra trước khi tận thế giáng xuống, nếu không nó đã chẳng được người kén chọn như Alois công nhận. Thời điểm chế tạo thành công, Viện Promotheus còn trở thành AI xử lý trung tâm tiệm cận mức độ hoàn hảo được cả giới AI công nhận. Vì vậy việc xuất hiện bug nhốt tất cả mọi người trong viện nghiên cứu những bốn tháng là điều gần như không thể.
Người duy nhất có quyền hạn hủy trạng thái niêm phong Viện Prometheus là Alois, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa được nhận định là đã chết hay mất năng lực quyết định, cũng chưa tiến hành chuyển giao quyền hạn cho bất cứ ai, về lý hắn vẫn là người nắm quyền hạn tối cao thế nên mới dẫn đến tình huống tiến thoái lưỡng nan này.
Ngay cả phòng thí nghiệm trước đây của Alois cũng có cách vào vì không đủ quyền hạn, dù biết rằng có thể bên trong cất chứa rất nhiều tài liệu nghiên cứu quan trọng, thậm chí là bán thành phẩm, thế nhưng không ai có thể vào kiểm tra được.
"Ba giờ nữa quá trình sửa chữa sẽ kết thúc, nói thế thôi chứ chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta." An Minh Hối ngồi bên giường Alois tán gẫu với hắn, "Mất liên lạc bốn tháng, có khi người ở ngoài tưởng chúng ta xảy ra sự cố nghiên cứu gì đó chết hết rồi cũng nên."
Alois nghiêng đầu suy tư chốc lát rồi đưa ra một kết luận: "Không quan trọng."
"Vâng vâng, tôi biết trong mắt anh chẳng có ai quan trọng rồi, anh có quan tâm đến ai đâu đúng không?"
"Không phải." Alois lập tức phủ nhận, "Anh rất quan trọng."
An Minh Hối bật cười như đã quá quen với tình huống này: "Tiếp theo anh sẽ nói anh yêu tôi, đúng không?"
"Đúng, tôi yêu anh." Alois gật gật đầu.
Rõ ràng chỉ là một câu do ba từ đơn ghép lại, đơn giản đến nghèo nàn, vậy mà thiên tài tầm cỡ thế giới này cứ lặp đi lặp lại không biết chán, biểu cảm đơ cứng, giọng điệu bình bình, thế nhưng lại nghiêm túc đến mức không ai có thể chế giễu hắn.
An Minh Hối cười khẽ, đang định nói gì thì trong phòng vang lên âm thanh như thứ gì đó được bật lên, ngay sau đó một luồng sáng chói mắt trông rất quen thuộc chiếu thẳng về phía họ.
An Minh Hối cúi đầu né tránh tia sáng theo phản xạ, vài giây sau anh mới nhận ra tia sáng này giống ánh sáng từ máy chiếu. Anh quay sang nhìn Alois bên cạnh mình, phát hiện ra đối phương đang nhìn không chớp mắt vào bức tường vốn dĩ phải trắng tinh ở đằng sau.
Anh cũng ngoảnh lại nhìn theo thì kinh ngạc phát hiện ra bức tường chi chít những ký hiệu, số liệu và công thức không rõ ý nghĩa, sắp xếp thì vô cùng hỗn loạn, trông như trẻ con nghịch ngợm vẽ nghuệch ngoạc không theo logic nào vậy. Đó là lượng thông tin đủ để khiến bất cứ một người bình thường nào cũng phải đau đầu nhức óc, ít nhất là đối với kiến thức của An Minh Hối hiện tại, ngoại trừ những ký hiệu hoàn toàn xa lạ, anh đã nhìn thấy ký hiệu ngôn ngữ của ít nhất bốn lĩnh vực nghiên cứu và năm thuật toán máy tính, mà đây mới chỉ là một phần nhỏ trong số đó.
Nhưng hiển nhiên Alois không phải "người bình thường", hắn đứng dậy để không chắn chùm ánh sáng chiếu lên tường, đồng thời ngón tay cũng lướt nhanh trên mặt bàn như đang giải mã thông tin trên tường với một tốc độ đáng kinh ngạc.
An Minh Hối không hiểu mô tê gì, mặc dù anh không biết tại sao tự nhiên lại xảy ra chuyện này nhưng vẫn biết ý đứng sang một bên không lên tiếng làm phiền, chờ hắn giải xong bài toán kinh khủng khiếp này.
Khoảng mười phút sau, Alois cầm cây bút An Minh Hối để sẵn bên cạnh, chậm rãi viết một hàng chữ ngắn gọn ra giấy:
FOR THE MIRACLE
Sau khi giải mã lượng thông tin khổng lồ vừa rồi, kết quả nhận được chỉ là một câu đọc lên không biết có nghĩa là gì này đây.
Nhưng làm sao nó có thể vô nghĩa được chứ? Ít nhất thì với mức độ phức tạp trong quá trình giải mã, anh có lý do để tin rằng đây chắc chắn là bút tích của bản thân Alois, mà khi ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo thiên tài này sao có thể lãng phí thời gian làm chuyện vô ích được.
Lúc Alois đưa tờ giấy đó cho An Minh Hối, điều đầu tiên anh nghĩ đến là phòng thí nghiệm phủ bụi đã lâu của hắn.
Anh hỏi Alois có biết ý nghĩa cụ thể của câu này không, nhưng vì vẫn chưa lấy lại phần ký ức này nên hắn chỉ biết lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm.
"Alois, tôi ra ngoài một lát, anh ở đây chờ tôi nhé." Dứt lời anh định đi tìm phó viện trưởng Zendra để bàn về chuyện này, không ngờ đống dây leo đang che phủ tường cách ly và camera nghe anh nói vậy lập tức bò tới. Đúng lúc tường cách ly và camera sắp sửa lộ ra, hình chiếu trên bức tường cũng biến mất trong chớp mắt.
Ý đồ không muốn để người ngoài nhìn thấy quá rõ ràng, An Minh Hối cũng không thể vờ như không biết.
Sau chút do dự, anh vỗ vỗ dây leo đang quấn trên người mình, nhẹ nhàng khuyên nhủ Alois: "Tôi sẽ trở lại nhanh thôi, chỉ đi xem một cái rồi về ngay."
Mãi sau mấy sợi dây leo mới chịu buông anh ra.
Cuối cùng An Minh Hối cũng không nói cho bất cứ ai biết chuyện này, một mình đi tới trước cửa phòng thí nghiệm của Alois. Anh nghe thấy giọng nam máy móc của hệ thống AI Viện Prometheus vang lên: "Xin hãy nhập mật khẩu thông hành."
Anh bèn nhập hàng chữ mà Alois viết trên giấy vào bàn phim ảo trên màn hình cảm ứng cạnh cửa.
FOR THE MIRACLE
Khoảng một giây sau khi ấn nút enter, tường cách ly phía sau anh đóng sập xuống không hề có dấu hiệu báo trước, hoàn toàn chặt đứt đường đến của anh, đồng thời giọng nam điện tử bình bình lại vang lên: "Xác nhận thông tin sinh học thành công, xin hãy nhập khẩu lệnh thông hành."
Bàn phím ảo biến mất, thay vào đó là giao diện trò chơi sudoku dạng ô chữ tiếng Anh. Tuy trông khá phức tạp nhưng An Minh Hối từng đọc về trò chơi mật mã này ở một trong số những cuốn sách trong phòng Alois rồi, sau khi nắm rõ quy tắc thì cũng không khó lắm, vì vậy suy luận một lát cũng ra.+
Anh thở phào nhẹ nhõm, nếu thứ hiện ra là bài toán với độ khó như ban nãy máy chiếu chiếu lên tường thì anh chỉ có bó tay chịu chết.