Vai Chính Công Thụ Sao Lại Đánh Nhau Vì Mình?!

Chương 14



Chương 14: Cậu là chim trong lồng, Tạ Như Hành là phượng hoàng bay trên chín tầng mây.

Văn kiện của luật sư được ký bởi viện Gold Medal Law Firm và các luật sư chủ chốt của họ, lời lẽ quy phạm, cấu trúc rõ ràng và đầy tính răn đe. Nếu là người nhát gan sợ phiền phức vừa nhìn thấy, trong lòng hơn phân nửa là sợ hãi.  

Nhưng Tần Tuấn là ai? Nếu gã sợ phiền phức, gã đã bị chuyện bản thân từng làm dọa sợ vỡ mật, sao có thể ở chỗ này làm mưa làm gió tới bây giờ?  

Tần Tuấn cười nhạo một tiếng, xem ra lời nói trong ngoài chẳng qua là “cậu đã xúc phạm thiếu gia nhà họ Đường, nếu cậu không cúi đầu nhận sai và xin lỗi, chúng tôi sẽ kiện cậu.”, nói hậu quả phải chịu trước pháp luật rất nghiêm trọng, nhưng bằng chứng đâu?  

Dựa vào đâu nói gã xúc phạm Đường Bạch?  


Tối hôm qua gã mang theo video trích xuất từ máy giám sát bất lợi cho mình tìm người tiêu hủy, Đường Bạch có gây sức ép thế nào đi nữa cũng chỉ có thể tìm được vài nhân chứng.  

Chỉ có nhân chứng căn bản không thể bắt được gã.  

Trong mắt Tần Tuấn lộ vẻ lạnh băng châm chọc, gã lười chơi trò chơi mà nhà nào cũng từng chơi qua với một omega yếu ớt như Đường Bạch, thuận tay tắt tin nhắn đi, Tần Tuấn nheo mắt tiếp tục nghĩ xem nên làm thế nào để phế Tạ Như Hành.  

Quét dọn nhà vệ sinh chỉ là món khai vị, thằng dân đen này dám làm tổn hại uy nghiêm của hắn, phải dùng tính mạng để chuộc tội.  

(ghê gứm z xaooooo?)

*  

Đường Bạch đang dùng làm nũng đại pháp xin ông nội Đường cử một "đội dọn vệ sinh" đến ký hợp đồng công việc dọn dẹp của Học viện Quân sự Liên bang trong học kỳ này.  


”Đội dọn vệ sinh" đợt này không phải là người quét dọn lao động chân tay trình độ thấp, mà là đội người máy "người nhặt rác" của Viện nghiên cứu vũ khí!  

Có hai lý do phải làm to chuyện như vậy, một là cho dù đội dọn vệ sinh bình thường có vào cuộc, Tần Tuấn cũng sẽ tìm mọi cách điều đi sai sử Tạ Như Hành làm việc.

  

Thứ hai, Đường Bạch không muốn Tạ Như Hành luôn nằm ở thế bị động.

Bởi vì hiệu ứng cánh bướm*, cốt truyện hơi lệch một chút so với nguyên tác. Trong nguyên tác, Tần Tuấn và Tạ Như Hành kết thù là ở lớp học lễ nghi. Đường Bạch lo lắng nếu trong khóa huấn luyện lần này mâu thuẫn, Tần Tuấn sẽ lén lút làm chuyện mờ ám không có trong sách với Tạ Như Hành.

(*Hiệu ứng cánh bướm là phép ẩn dụ với ý nghĩa: trong cuộc sống, một hành động hoặc quyết định nhỏ tưởng chừng vô nghĩa nhưng có thể sẽ đem tới kết quả bất ngờ)


  

Chỉ cần có sự bảo vệ của đội người máy "người nhặt rác" này, mức độ an toàn của Tạ Như Hành sẽ khác.

  

Nếu ở trường Tần Tuấn dám làm Tạ Như Hành bị thương, thì Đường Bạch cũng dám cho nổ Tần Tuấn.  

”Nổ” là nghĩa trên mặt chữ.  

Nghĩ đến đây, con ngươi màu hổ phách lạnh lùng giống như một loại trang sức đắt giá.  

Phương pháp chế tạo người máy tự sát bảo vệ là do Đường Bạch trong lúc vô tình làm xáo trộn trình tự nghiên cứu làm ra, ngay cả ông nội Đường cũng không biết đứa cháu bé bỏng có vẻ yếu ớt không thể tự chăm sóc bản thân lại làm ra chuyện như vậy.  

Trên thực tế, Đường Bạch nhiều năm sống trong khuôn phép cũ, an phận làm một omega nhỏ bé ngoan ngoãn trong lòng ông nội, kìm nén sở thích và tài năng chế tạo cơ giáp thiên phú của mình, thuyết phục bản thân chấp nhận số phận bị alpha nuôi dưỡng cả đời.  
Sau bao nhiêu năm tự thuyết phục, Đường Bạch gần như từ bỏ đấu tranh.  

Tuy rằng có thể chấp nhận số phận như vậy, nhưng Đường Bạch sẽ không để cho Tạ Như Hành phải chịu đựng tất cả những chuyện này.  

Cậu là chim trong lồng, Tạ Như Hành là phượng hoàng bay trên chín tầng mây. Trước khi gặp Tạ Như Hành, cậu chưa bao giờ biết sống hết mình lại phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt như thế.  

Vẻ ngoài rực rỡ chói mắt đó là sự tồn tại mà cậu nguyện ý dùng hết thẩy để theo đuổi.

Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, sự an toàn của Tạ Như Hành là bãi mìn* của Đường Bạch, giẫm một cái liền nổ.

(*bãi mìn: ám chỉ những điều cấm kỵ của một người nào đó)

  

Nhìn thấy vẻ mặt không vui của cháu trai bảo bối, ông nội Đường bất đắc dĩ thở dài.
"Ài, con đó, con đó, con có biết mấy ông già khoa cơ khí của Học viện Quân sự Liên bang khóc lóc trước mặt ta, ta cũng không chịu đem ‘người nhặt rác' cho mượn không?" Ông nội Đường với vẻ mặt “thật sự hết cách với con", vuốt râu nói:" Một tháng, chỉ có thể mượn một tháng thôi, thêm một ngày cũng không được!"  

Đường Bạch chớp chớp mắt, trịnh trọng dùng hai tay nhỏ đè lên ngực mình, làm tư thế ngâm thơ, thâm tình nói: "Trời ạ, con thật hạnh phúc! Bởi vì con có một người ông tốt nhất thế giới~"

Một cái rắm cầu vồng* sử dụng ba âm sắc, âm thanh ngọt ngào như dính mật, bất cứ khi nào Đường Bạch muốn lấy lòng người khác sẽ theo bản năng dùng tới giọng điệu dễ thương, lần này còn kết hợp với vẻ mặt đáng yêu, thật sự là rất khó.  

(*rắm cầu vồng: thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, thần tượng có đánh rắm cũng thành cầu vồng)
Không phải ai cũng thích omega nhỏ xinh hành động như một đứa trẻ hư trên mạng, nhưng ông nội Đường lại thích. Vẻ mặt của ông từ “thật sự hết cách với con" chuyển sang cưng chiều "Ôi trời, thật sự hết cách với con”.  

Ông nội Đường mặt mày hồng hào vuốt râu nói: “Được rồi, là con nói ngọt. Nói đi, còn muốn tìm ông già này xin cái gì?”  

Với hiểu biết của ông nội Đường về đứa cháu bảo bối của mình, ông biết chỉ một chuyện sẽ không thể khiến Đường Bạch ra sức làm nũng như thế.  

Quả nhiên, Đường Bạch đột nhiên ủy khuất đứng lên, cậu dụi dụi mắt, đầu ngón tay xẹt qua hàng mi dày, cuối mắt để lại một vết đỏ, hai mắt đỏ bừng, giống như đang khóc. 

Công tác chuẩn bị cảm xúc đã xong, Đường Bạch gửi bản ghi chép đoạn Tần Tuấn mắng mình mà luật sư ghi lại cho ông nội Đường, bản thân cậu ngồi bên cạnh ông nội không nói một lời, là bộ dáng nhỏ bé đáng thương và bất lực.  
Ông nội Đường mập mạp ló đầu nhìn dòng chữ trên màn hình quang não, nhất thời không để ý, không khống chế lực mạnh yếu trên tay, suýt chút nữa tự nhổ mất bộ râu.  

—— “Đĩ điếm”

  

—— “Omega chơi qua”  

Khuôn mặt luôn cười ha hả thoạt nhìn có chút không tốt, sau khi mờ đi vẻ hiền từ, khí thế toàn thân giống như đường đao ra khỏi vỏ, cho dù người khác không biết thân phận của ông, cũng sẽ không ai nghĩ đây là một ông già bình thường.  

“Chỉ có bản ghi chép, không có video giám sát?” Ông nội Đường chậm rãi hỏi.

Đường Bạch nhanh chóng mách lẻo: “Con nghi ngờ Tần Tuấn đã xóa video giám sát gây bất lợi cho hắn!”  

Nội dung giám sát bị Tần Tuấn tiêu hủy có thể khó đối với người bình thường, nhưng hệ thống giám sát của tất cả trường quân đội liên bang đều mua từ Viện nghiên cứu vũ khí Liên bang. Với tư cách là viện trưởng viện nghiên cứu, muốn khôi phục nội dung giám sát đối với ông nội Đường chỉ là chuyện dễ như ăn bánh.
  

Ông nội Đường lấy ra một cặp kính lão, mở quang não ra, những ngón tay mũm mĩm uyển chuyển lướt trên bàn phím, đôi mắt Đường Bạch sáng ngời, chăm chú theo dõi quá trình thao tác của ông nội Đường.  

Khi ông nội Đường làm những việc này, ông không bao giờ tránh Đường Bạch, có thể là do ông cảm thấy Đường Bạch dù có đọc cũng không hiểu được, hoặc cũng có thể là thói quen từ lúc Đường Bạch còn nhỏ của ông.  

Trước sáu tuổi, khi Đường Bạch còn chưa phân hóa, ông nội lúc nào cũng dạy Đường Bạch rất nhiều kiến thức cơ giới học, Đường Bạch nghe nói một chút đã hiểu, khiến cho ông nội Đường cảm thấy rất an ủi.  

Con trai của ông nội Đường, cha của Đường Bạch không có thiên phú chế tạo vũ khí, ngược lại lớn lên lại có sự nhạy bén trong kinh doanh, mặc dù công ty của cha Đường ngày càng lớn mạnh nhưng nhà họ Đường cũng không thiếu tiền, điều mà ông nội Đường muốn là một người có thể kế thừa y bát* của ông.
(*y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng...truyền lại cho đời sau)  

Ông nội Đường rất thích Đường Bạch.  

Lúc Đường Bạch tròn một tuổi bốc thăm trúng mô hình cơ giáp thì không chịu buông tay. Tất cả đồ chơi của Đường Bạch khi còn nhỏ đều do ông nội Đường tự làm, giống như phiên bản thu gọn của chiến hạm tinh tế, chính là phương tiện đi lại thuở nhỏ của Đường Bạch.  

Quy mô chiến hạm bình thường có 673 phím thao tác, phiên bản thu gọn của chiến hạm cũng có 300 phím thao tác. Ngay cả người trưởng thành bình thường cũng phải dành một tháng để ghi nhớ vị trí phím và các chức năng tương ứng của mỗi phím, lần đầu điều khiển chiến hạm cũng lúng túng tay chân, xác xuất lật xe trên đường cực cao.  
Nhưng Đường Bạch bốn tuổi chỉ mất một ngày để lái chiến hạm nhỏ an toàn trên đường.  

Cậu lái chiến hạm nhỏ đi mua sắm cùng ông nội. Khi ông nội Đường dạy cậu một điểm kiến thức cơ giới học, lúc trở về có thể nghe Đường Bạch dùng giọng nói còn mùi sữa đọc thuộc lòng.

Nhưng mà sau khi Đường Bạch bị phân hóa thành omega, ông nội Đường không dạy Đường Bạch nữa, thậm chí còn niêm phong tất cả những món đồ chơi không phù hợp với omega.  

“Khôi phục được rồi.” Giọng nói của ông nội Đường kéo suy nghĩ của Đường Bạch ra khỏi hồi ức, nhìn vào quang não của ông nội, lại phát hai đoạn video được lưu trong đó.  

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Đường Bạch, ông nội Đường giống như nhìn thấy đứa bé luôn hỏi đông hỏi tây, hỏi tại sao vòng bi cơ giáp lại không phải hình trái tim, hỏi tại sao chiến hạm tinh tế không thể phun ra bánh bao sữa màu hồng phấn.  
(nó chỉ phun ra đựt ốc quế sầu giêng hoyyyy)

Ông cho rằng đó là cháu trai alpha, kết quả là ông trời trêu đùa ông.

  

Nhiều năm như vậy, ông đã từ bỏ việc dạy dỗ Đường Bạch, hết mực cưng chiều, thế nhưng...  

Omega cũng cần được dạy dỗ.  

Cũng phải học cách trang bị, bảo vệ bản thân, để ngày nào đó ông ra đi, Đường Đường của ông sẽ không bị người khác bắt nạt.  

Mặc dù ông không thể dạy cháu trai omega của mình chế tạo máy móc, nhưng ông có thể dạy Đường Bạch những thứ khác.  

Đôi mắt có chút vẩn đục của ông nội Đường trở nên rất dịu dàng, đưa tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu Đường Bạch, "Ta phát hiện Tần Tuấn không chỉ xóa một video giám sát, trong đó còn một video khác gã cường bạo omega."  

"Đường Đường, ông nội đưa hai video này cho con, con biết phải làm gì tiếp theo đúng không? ”  
*  

Học viện Quân sự Liên bang, Văn phòng Chính trị và Giáo dục.  

"Thầy Triệu, không phải chuyện giữa Tần Tuấn và Tạ Như Hành đã được giải quyết vào hôm qua rồi sao? Sao hôm nay anh lại muốn gọi Tần Tuấn đến đây?" Một giáo viên hỏi.  

“Hôm nay một omega từ học viện bên cạnh đã gửi cho tôi một thứ, là đoạn video ghi lại cảnh Tần Tuấn xúc phạm omega.” Alpha được gọi là thầy Triệu phát đoạn video ghi hình đã khôi phục.

  

Trong video, tiếng mắng chửi của Tần Tuấn rõ ràng đến mức khiến nhiều giáo viên trong văn phòng không khỏi nhíu mày.

“Bạn học Tần Tuấn chửi bới một học sinh omega vô tội bằng những lời lẽ cực đoan, cụ thể hóa omega, ảnh hưởng vô cùng xấu.” Thầy Triệu bình tĩnh nói.   

"Này, thầy Triệu nói như vậy không đúng. Tôi thấy từ đầu đến cuối Tần Tuấn không có nói tên của omega kia, có phải là omega gửi video đó tự nhảy ra chịu mấy lời mắng chửi không tên đó không?"Thầy Vương lắc đầu, tiếp tục nói: "Một số omega sống cuộc sống phóng túng. Tần Tuấn đang nhắm vào những omega không biết quý trọng bản thân mình, hy vọng omega đó biết xấu hổ, học cách nhìn lại chính mình. Tôi nghĩ lời nói của bạn học Tần Tuấn có hơi cực đoan, nhưng cậu ấy không có ác ý.“ 
 

”Ồ, phải không?” Thầy Triệu bình tĩnh nói: “Nhưng Tạ Như Hành, Cừu Ngôn và Cố Đồ Nam đều có thể làm chứng người mà Tần Tuấn chửi bới là omega vô tội. "  

"Thầy Vương biết omega sống cuộc sống phóng túng, không biết quý trọng bản thân mình trong miệng của ông là ai không? "  

"Cậu ấy là thiếu gia nhà họ Đường, là đứa cháu yêu quý nhất của viện trưởng Đường, bạn học Đường - Đường Bạch."  

Hô hấp thầy Vương cứng lại, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hắn cười khan, "Thầy Triệu không nên ngậm máu phun người. Tôi chưa bao giờ nói Đường thiếu gia là loại omega này. Tôi chỉ đang phân tích ý nghĩ của Tần Tuấn.”

  

Thầy Triệu gật đầu, mở video tiếp theo, chỉ có mở đầu và kết thúc nhưng mọi người ở đây vừa xem đã biết xảy ra chuyện gì.
    

Vẻ mặt của thầy Vương hơi thay đổi, tính chất giữa xúc phạm omega bằng lời nói và cường bạo omega hoàn toàn khác nhau.  

Và tồi tệ hơn nữa là người tuôn chuyện này ra không phải là một omega không quyền không thế mà chính là con trai nhỏ muôn vàn sủng ái của Đường gia.

  

Nếu biết Tần Tuấn trêu chọc Đường Bạch, cho dù Tần gia có cho hắn nhiều tiền hơn, hắn cũng không thể bảo vệ Tần Tuấn.  

Tiếng gõ cửa của Tần Tuấn đã phá vỡ bầu không khí nghiêm trọng, vừa mở cửa đã cảm thấy bầu không khí hoàn toàn khác với hôm qua. Hầu như tất cả các giáo viên có mặt đều không hài lòng nhìn gã, mà thầy Vương, người đã giúp gã xử lý đoạn video giám sát cũng tránh tầm mắt gã.  

Các giáo viên của Học viện Quân sự Liên bang ít nhất đều là alpha cấp A. Áp lực của việc một số alpha trưởng thành cấp A tụ tập với nhau vượt xa khả năng chịu đựng của Tần Tuấn. Hắn thu lại vẻ mặt vốn không chút để ý ban đầu, do dự nói: “Thầy Triệu, tìm em có việc gì sao?”
Thầy Triệu nghiêm mặt lạnh lùng đem nội dung trong quang não mở lên.

Ảnh chụp màn hình video đã xử lý đang lơ lửng trong không trung, Tần Tuấn trợn mắt há hốc mồm. Hắn rõ ràng đã tìm người tiêu hủy hoàn toàn đoạn video giám sát đó rồi, sao lại có người tìm ra chứ?!  

"Bạn học Tần, nếu cậu đã nghe kỹ trong lớp học luật chung thì cậu nên biết Điều 3 của Luật Liên bang về Bảo vệ Quyền và Lợi ích của Omega: Bất cứ ai dùng bạo lực để cưỡng bức hoặc các hành vi cưỡиɠ ɠiαи omega khác sẽ bị kết án có thời hạn không dưới mười năm, tù chung thân hoặc tử hình.”  

"Trong số các hình phạt tử hình cho tội cưỡиɠ ɠiαи là treo cổ. Nghe nói có một số tử tù chứng kiến cảnh hành quyết treo cổ đã bị thực tế dọa chết khiếp."  

Vết bầm trên cổ ẩn ẩn đau nhức, giống như có sợi dây vô hình siết cổ gã, khiến mắt Tần Tuấn tối sầm, cơ hồ không thể đứng vững.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.