Những tia nắng ban mai của buổi bình minh mờ ảo dừng lại trên tường thành cung điện nguy nga, những lan can bằng cẩm thạch trắng trước điện Thái Hòa cũng giống như cơn gió mát buổi sáng sớm dường như không nhiễm bụi trần ai, văn võ bá quan nối đuôi nhau tiến vào đại điện thượng triều.
Trên chiếc vương miện cao chót vót, chuỗi ngọc bảo thạch trên đó nhẹ nhàng đong đưa, che khuất nửa khuôn mặt của hoàng đế, mày kiếm của hắn như bay xéo vào huyệt thái dương cùng đôi mắt đen tuyền như mực lúc ẩn lúc hiện, môi mỏng mím chặt, lẳng lặng mà nhìn văn võ bá quan tung hô vạn tuế, thân ảnh đĩnh đạc như tùng mà ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế, nhưng đó lại là một nam tử vô cùng trẻ tuổi và anh tuấn.
"Có việc khởi tấu, không có việc gì bãi triều!"
Tiếng hô kéo dài của Thái giám chấp sự vẫn còn quanh quẩn trong kim loan điện, đám quan lại đủ loại cúi đầu đứng thẳng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Tuy rằng không nhìn thấy ánh mắt của vị ngồi trên kia, nhưng các đại thần ở dưới cũng có thể cảm giác được, hôm nay vị hoàng đế trẻ tuổi này tâm tình không tốt. Cho dù thực sự có chuyện gì muốn tấu, bọn họ cũng không muốn vào hôm nay đi tìm xúi quẩy.
"Nếu các khanh không có gì để nói, vậy thì trẫm có chuyện muốn nói."
Vị hoàng đế trẻ tuổi dùng hai ngón tay mảnh khảnh rút một tờ giấy trên khay ném xuống, "Đây là mật báo mà trẫm nhận được, nghe nói hiện giờ có một số người trong dân gian đang nghị luận, nói Trẫm đức hạnh không ra gì, bị trời cao khiển trách, cho nên cưới hoàng hậu liên tục không thành, năm vị hôn thê chờ làm tân nương đều chết oan chết uổng."
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, tuy rằng những lời đồn đãi này đều là sự thật, nhưng mà cái tên ngu ngốc nào có mắt mà không có tròng, lại đem chuyện này báo lên trước mặt hoàng thượng vậy chứ.
Tờ giấy nhẹ nhàng bay ra, lơ lửng trong không trung một lúc, mọi người đều vội vàng né tránh, cuối cùng rơi xuống trước mặt Kiềm vương Dung Thiên Tung.
Hắn thầm kêu một tiếng xui xẻo, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải nhặt lên, quỳ xuống khấu đầu nói: "Bệ hạ chính là trung hưng chi thánh chủ, đây đều là những kẻ vô tri lỗ mãng nói hươu nói vượn, vô cùng vớ vẩn, bệ hạ không cần để ý tới. Bệ hạ thân là thiên tử, vâng mệnh trời, sống lâu muôn tuổi. Thần có thể gặp được bậc minh quân thiên cổ như bệ hạ, đều là phúc phận khó có được trong đời."
Hoàng đế Địch Dương tuổi còn rất trẻ, hắn mười lăm tuổi đăng cơ, năm nay cũng bất quá mới 22 tuổi, khó tránh khỏi bảo thủ, nghe những lời ca ngợi này, rất là êm tai, tâm tình quả nhiên thay đổi tốt hơn nhiều: "Đã là vô tri lỗ mãng, thì sao lại có thể bịa ra lời đồn có đầu có đuôi như thế, Kiềm vương lập tức đi tra xét cho rõ, rốt cuộc là những kẻ nào đang gây sóng gió!"
Dung Thiên Tung nhanh chóng nhìn lướt qua mật báo trên danh sách, lập tức tha thiết nói: "Tuân chỉ, vi thần liền sai người đem toàn bộ bọn họ bắt lại, nghiêm hình tra tấn hỏi ra đồng bọn, toàn bộ xử tử, còn phải chém đầu trước công chúng, răn đe cảnh cáo, làm bọn điêu dân kia biết được hậu quả đáng sợ, nhất định sẽ không còn tên cuồng đồ nào dám vọng nghị Thánh Thượng nữa."
Địch Dương nở một nụ cười cười thật tươi: "Lời của Kiềm vương nói rất hay, rất hợp ý trẫm, chư vị ái khanh nghĩ như thế nào?"
Hắn vốn không phải là một người tốt tính gì, bên ngoài những tên hỗn đản kia cư nhiên dám nghị luận việc hắn giết cha thí mẫu, bất quá chỉ là chết năm người chưa chính thức sắc phong hoàng hậu, liền nói hắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn, không giết thật sự khó tiêu mối hận trong lòng!
Các đại thần hai mặt nhìn nhau, trong lòng mọi người đều biết rất rõ việc này không ổn, thầm mắng Dung Thiên Tung cũng giống như người cha đã bị hoàng đế chém đầu của hắn, đều là kẻ tiểu nhân gian nịnh.
Mà cũng thật là trùng hợp, hôm nay ông ngoại của hoàng thượng, Lương Quốc công Tống Hoài Phong bị nhiễm phong hàn, dượng nhỏ của hoàng đế Kỳ thủ phụ xin nghỉ túc trực bên giường của nhạc phụ cố gắng làm tròn đạo hiếu, hai người đều không có ở đây, còn lại bọn họ đều nói không nên lời, ai cũng không dám làm chim đầu đàn, chỉ trách hoàng đế tính nết quá bạo ngược, đúng là gần vua như gần cọp mà.
Kiềm vương Dung Thiên Tung nhận thấy được ánh mắt khinh thường xung quanh, nhưng mà hắn cũng không thèm để ý.
Hắn ta vì bảo toàn bản thân, luôn luôn vô điều kiện làm theo ý của hoàng đế, qua ngần ấy năm như vậy, hắn nhờ vào hiểu rõ thánh ý mới có thể tung hoành ngang dọc hô mưa gọi gió, tuy rằng biết rõ như vậy sẽ làm cho dân chúng oán hận phẫn nộ, nhưng Dung Thiên Tung vẫn cứ làm theo ý mình.
Sống lại một đời, Dung Thiên Tung sớm đã biết, hắn mới là chân mệnh thiên tử được trời cao chiếu cố, tất cả những điều này đều là con đường quân lâm thiên hạ nhất định phải đi qua, những kẻ sau lưng luôn mắng hắn là tiểu nhân, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày phải phủ phục trên mặt đất cầu xin hắn tha thứ.
Sau khoảng thời gian im lặng khó khăn, cuối cùng vẫn có người không khỏi bị lương tâm cắn rứt, lớn tiếng nói: "Thần cho rằng không ổn."
Địch Dương ngồi ở trên long ỷ nhìn chăm chú, bước ra khỏi hàng chính là Ngự Sử Đài Tả Đô Ngự Sử Tưởng Thành Nghiệp.
Tưởng Thành Nghiệp khom người nói: "Hoàng Thượng, thần cho rằng, bịt miệng của dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ, không phải dễ dàng có thể chặn lại được, không phân xanh đỏ đen trắng xử tử chỉ sợ sẽ khơi dậy lòng oán hận của dân chúng, kính xin bệ hạ nhẹ tay, việc này cần phải xử lý đúng cách mới tốt ạ."
Tên ngôn quan này bất quá mới hơn bốn mươi tuổi, theo lý thuyết còn chưa tới tuổi xuống mồ, không hiểu sao lại nhiều lần đối nghịch cùng mình, e rằng không phải nghĩ như vậy có thể có chuyện để mọi người ca tụng đó chứ, thật đúng là một kẻ thích mua danh chuộc tiếng.
Địch Dương từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: "Tưởng đại nhân nói có lý."
Quần thần đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng tiếp theo, Địch Dương lại lạnh lùng nói: "Đem những người này toàn bộ rút đầu lưỡi nhốt vào thiên lao, chờ đến ngày đại hôn của Trẫm, thỉnh bọn họ uống rượu mừng. Trẫm muốn cho bọn họ mở mắt chó mà nhìn cho rõ, xem Trẫm rốt cuộc có thể cưới được lão bà hay không!"
Quần thần đem khẩu khí mới phun ra vừa rồi lại hút trở vào.
Mọi người đều đau đầu mà nghĩ, sự thật thắng với hùng biện, muốn chặn miệng thiên hạ, đây quả thật là một biện pháp rút củi dưới đáy nồi, vấn đề là hoàng đế lão tử muốn cưới lão bà, nhưng hoàng hậu đào đâu ra bây giờ.
Xử lý đại hôn của Hoàng đế là việc của Lễ Bộ, Lễ Bộ thượng thư Lưu Đức Lý không còn cách nào khác, đành phải căng da đầu nói: "Nhưng trước mắt bệ hạ vẫn chưa đính hôn, người được chọn làm hoàng hậu vẫn chưa định, việc này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn ạ."
Địch Dương nắm bàn tay lại nâng nâng cái trán, thay đổi một tư thế thoải mái mà ngồi ở trên long ỷ, lãnh đạm mà nói với quần thần: "Đó là việc của các ngươi, các ngươi không phải suốt ngày luôn mồm hô hào phải vì trẫm phân ưu sao, hôm nay sau khi hạ triều, mỗi người đều phải đem sinh thần bát tự của nữ nhi chưa gả trong nhà báo cho Lễ Bộ."
Lời vừa nói ra, quần thần đều thay đổi sắc mặt.
Địch Dương hờ hững nói với Lễ Bộ thượng thư Lưu Đức Lý: "Xấu đẹp gì đối với Trẫm đều không quan trọng, để cho đám mọt sách ra vẽ nho nhã kia trong bộ của ngươi đem bản lĩnh quản gia ra, tính toán bát tự cho thật tốt, chọn một người thân thể khoẻ mạnh, không bệnh tật, không tai ương, phúc lớn mạng lớn là được."
Lễ Bộ thượng thư Lưu Đức Lý được đảm đương công việc khổ sai là đắc tội với người, giống như ăn phải khổ qua (mướp đắng), nhưng trên mặt lại không thể nào thể hiện ra được, chỉ phải đành có khổ không nói nên lời mà tiếp chỉ, bảo đảm nhất định sẽ làm tốt.
Văn võ bá quan đều mặt ủ mày ê hạ triều.
Nói đến Địch Dương khi ban đầu vừa mới đăng cơ, các đại thần đều muốn đem nữ nhi của mình gả cho hắn, dù sao hoàng đế trẻ tuổi lại anh tuấn như vậy, hậu cung lại trống không, ngay cả khi không trở thành hoàng hậu, tiến cung sinh hạ một đứa con cũng có thể đứng vững gót chân.
Từ góc độ của các văn võ bá quan mà nhìn, tuy rằng ngôi vị hoàng đế của Địch Dương có chút bất chính, nhưng những việc này trong hoàng thất ai có thể nói được đúng sai, vốn chính là ai có năng lực thì lấy được thôi.
Nhìn chung trong lịch sử, hoàng đế có được ngôi vị hoàng đế một cách bất chính cũng không ít, hơn nữa khiến người ngoài ý muốn chính là, phần lớn những vị hoàng đế này đều có quyết đoán, chức nghiệp kiếp sống họ làm được cũng đều không tệ lắm.
Nhưng mà làm người ta không ngờ đến chính là, hoàng đế định ra nữ tử nào thì tiếp theo người đó liền chết oan chết uổng, vậy mà không có một ai có thể hoàn thành đủ trình tự tam thư lục lễ* đến hết, dần dần liền có chút đồn đãi nổi lên, nói hoàng đế thất đức bị trời phạt, hơn nữa mệnh ngạnh khắc thê.
*Tam thư lục lễ: Ba thiệp sáu lễ
Quần thần vốn dĩ bán tín bán nghi, nhưng là chính mắt nhìn thấy Địch Dương trong vòng ba năm một hơi khắc chết năm người, việc này khiến bọn họ không thể không tin.
Mọi người đều nghĩ rằng, nếu như đem khuê nữ gả cho một gia đình bình thường, ngày lễ ngày tết nữ nhi cùng con rể còn có thể đem chút rượu thịt trở về, cho kết thân với hoàng đế, khuê nữ còn chưa về nhà chồng thì đã bị khắc chết. Đây rõ ràng thua lỗ tiền mua bán, ai mà có thể nguyện ý làm chứ?
Lễ Bộ tuyển tới tuyển lui, cuối cùng tuyển khuê nữ của Tả Đô Ngự Sử Tưởng Thành Nghiệp là Tưởng Như Lan.
Muốn trách thì trách vị Tưởng đại nhân này cương trực dám nói, đã đắc tội các đồng liêu lớn nhỏ trong triều gần hết. (Cũng giống như vào thập niên 90 có một số đơn vị bị bỏ phiếu bình chọn sa thải, nhân duyên kém nhất, khẳng định bị quăng xuống dưới).
Địch Dương quỳ xuống và sau đó ngồi xuống chiếc bồ đoàn (miếng đệm) trong Thanh Tâm Điện, trong điện đốt hương an thần, sương khói nghi ngút, có tăng nhân đang nhỏ giọng tụng kinh, bầu không khí thấy thế nào cũng muốn làm cho người ta mơ màng buồn ngủ. Có điều Địch Dương lại trợn mắt tròn xoe, một chút buồn ngủ cũng không có miếng nào.
Tổng quản thái giám Phúc Lai thấy mặt hoàng thượng còn đen hơn đáy nồi, liền biết hoàng thượng chỉ sợ lại sẽ một đêm không ngủ, trong lòng liền phiền muộn.
Hắn đổ mồ hôi bước vào, quỳ xuống thật cẩn thận mà đem bức họa của tiểu thư Tưởng Như Lan mở ra trước mặt hoàng thượng.
"Thánh Thượng, đây là người được chọn làm hoàng hậu mà Lễ Bộ tuyển ra, thỉnh ngài xem qua, nếu như Thánh Thượng cảm thấy được, nô tài liền kêu người đi truyền chỉ."
Địch Dương cũng không thèm liếc mắt nhìn xem một cái, liền thô bạo mà đem quyển trục kia ném sang một bên, chỉ hỏi: "Bát tự được chứ?"
Lại thêm một đêm không ngủ, không biết đến bao giờ chứng mất ngủ tra tấn người này mới có thể thuyên giảm, bây giờ Địch Dương đang rất nôn nóng hận không thể gõ thật mạnh đầu chó của mỗi người bên cạnh, làm sao có tâm trạng mà nhìn bức họa của một cô nương nào.
Phúc Lai vội nói: "Bát tự của nàng vô cùng tốt, mệnh cách đại phú đại quý." Nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu: "Lưu thượng thư nói, ngài ấy còn đặc biệt tìm kỳ nhân dị sĩ từ dân gian, cho vị tiểu thư này nhìn tướng bàn tay, thầy tướng nói, nàng này trường thọ, có thể thọ đến 99 tuổi."
"Được, vậy thì nàng, tuyển đi."
Chỉ cần một câu "Có thể thọ đến 99 tuổi" này, Địch Dương liền rất vừa lòng, hắn nghẹn một cổ khí, nên cũng không để bụng việc nữ tử này xấu hay đẹp, chỉ cần có thể cưới được một tức phụ còn sống vào cửa, chứng minh bản thân hắn không phải bạo quân, không bị trời phạt thì sao cũng được.
Sau nửa canh giờ, cả nhà Tưởng đại nhân nhận được thánh chỉ, Tưởng phu nhân cùng Tưởng tiểu thư ôm đầu khóc rồng, chỉ kém là không khóc đến ngất đi thôi, sợ truyền ra ngoài không hay cho lắm, cho nên chỉ nói với bên ngoài là rất cao hứng, quá vui mừng mà khóc.
Địch Dương đứng dậy, đang lúc hạ triều trở về, Phúc Lai dò xét sắc mặt của hoàng đế, bèn nhỏ giọng nói: "Thánh Thượng, mới vừa rồi Kiềm vương tiến cử vị Lý cao nhân kia đã đưa tới một hộp thuần nguyên đan, ngài ấy nói hương liệu này có thể giải quyết được việc khó đi vào giấc ngủ mà Thánh Thượng sầu lo ạ."
"Thái y đã kiểm tra qua chưa?"
"Đã kiểm tra qua ạ, vô hại, không có độc."
Địch Dương lập tức vội vàng nói: "Nhanh, thử xem!". ngôn tình hay
Hắn quả thực như người sắp chết đuối tìm được cọng rơm cứu mạng, chứng mất ngủ này đã làm hắn khổ sở suốt thời gian dài, các thái y chỉ biết có kê những loại thuốc tĩnh khí an thần cho hắn uống, nhưng tất cả đều vô dụng, cái loại cảm giác buồn ngủ mà lại ngủ không được quả thật quá khó tiếp thu rồi.
Phúc Lai cho một viên thuần nguyên đan vào lư hương, hương thơm ngọt dịu từ từ lan tỏa, tâm trạng nôn nóng của Địch Dương vậy mà thật sự đã dịu xuống, đầu tiên hắn ngáp một cái, sau đó chậm rãi mà chìm vào mộng đẹp.
Ở trong mộng, hắn đang nằm dang rộng hai chân ra, một cái tư thế không thể nào tả nổi, mùi hương thảo dược quanh quẩn nơi chóp mũi, còn có một đôi tay ấm áp, mềm mại đang vuốt ve cái bụng của hắn.
Địch Dương muốn mở to mắt ra nhìn thử, nhưng mà hắn ở trong mộng có vẽ cũng giống như thực vậy, mí mắt nặng trĩu, như dính chặt vào nhau.
Đôi bàn tay mềm mại kia dần dần trượt xuống, cuối cùng che lên chỗ khó tả của hắn.
Địch Dương cả kinh, muốn né tránh nhưng lại không thể động đậy, ngoài ý muốn chính là, chỗ mẫn cảm bị người xoa nắn, cảm giác thế nhưng không phải sướng, mà là.. Rất đau!
Con mẹ nó đau quá, cơn đau dữ dội làm Địch Dương không thể chịu đựng được, hắn vặn người quát lớn: "Cút! Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi người Trẫm!"
"Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu.."
Rất kỳ quái là hắn lại không nghe thấy tiếng của mình, chỉ nghe thấy một trận chó sủa không biết ở đâu truyền đến, tiếng con chó kia nghe ra rất yếu ớt và bất lực.
Lúc này, bàn tay vẫn luôn sờ loạn hắn bèn lên tiếng, hóa ra là một nữ tử, giọng nói còn rất êm tai.
Nàng dịu dàng nói: "Chó ngoan, nhịn một chút, phải đắp thuốc lên mới có thể mau lành. Chờ một chút, ta đi lấy canh thịt chó cho mày bồi bổ thân thể."
Địch Dương tức giận đến bật cười, nghe một chút, đây là tiếng người nói sao, cho chó uống canh thịt chó để bồi bổ cơ thể, có một con chó không nhận ra thịt đồng loại như vậy sao.
Hắn cười, tỉnh.
Sau khi tỉnh lại chính là mừng như điên, hóa ra vừa rồi hắn ngủ thiếp đi, thuốc này thật hữu dụng!
Địch Dương cực kỳ cao hứng, lập tức đem cái giấc mộng cổ quái vừa rồi ném ra sau đầu, phong cho cao nhân Lý Đán Nhất được Kiềm vương Dung Thiên Tung tiến cử làm quốc sư.