Uông Xưởng Công

Chương 974: Chương </span></span>974SỢ BÓNG SỢ GIÓ?



Ngay khi hắn đang định nói chuyện thì nghe được vài tiếng “răng rắc”. Tiếng động này cực kỳ nhỏ, xen lẫn giữa tiếng mưa, gần như không thể nghe thấy.

Nhưng chỉ là gần như mà thôi, trong khoảnh khắc đó, hắn quả thật đã nghe được tiếng động như vậy.

Tiếng động này khác với tiếng mưa rơi và tiếng bước chân, lại xuất hiện vào thời điểm này một cách quái dị như vậy, Uông Ấn chắc chắn sẽ không bỏ qua!

Hắn nhanh chóng ra lệnh dừng lại, lập tức đưa ra một lời cảnh báo ngắn gọn, lời nhắc nhở vừa dứt, sắc mặt Phong bá cũng khẽ biến đổi, nhanh chóng nhảy tới trước xe ngựa, các đề kỵ dưới mưa cũng lập tức biến hóa trận hình, bảo vệ xe ngựa vào chính giữa.

“Đường Ngọc! Cung nỏ! Lập tức kiểm tra!” Trong xe ngựa, Uông Ấn trầm giọng hạ lệnh, đã đoán được âm thanh kia là gì.

Đó là âm thanh máy nỏ khởi động!

Có điều tiếng động này chỉ phát ra đúng một lần, tiếng mưa đã che lấp rất nhiều thứ, cũng quấy nhiễu phán đoán của hắn, hắn thể nào phán đoán ra được những máy nỏ này được giấu ở đâu.

Quan trọng hơn là máy nỏ chỉ được cất giữ trong các Vệ lớn và Vệ Úy Tự, không có chiến tranh thì không được sử dụng, binh khí nặng và sắc bén như vậy, tại sao lại ở chỗ này?

Tình huống trước mắt không cho Uông Ấn cơ hội suy tính, hắn chỉ kịp nói với Diệp Tuy một câu: “A Ninh, nàng ở lại trong xe ngựa!” sau đó lập tức xoay người nhảy lên nóc xe, quan sát tình hình xung quanh.

Khi hắn vừa dứt lời, đám người Đường Ngọc và Chu Li lập tức dẫn đề kỵ đi thăm dò khắp bốn phương tám hướng. Lúc Uông Ấn đi ra thì chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của bọn họ.

Biết trước chuyến này nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cho nên các đề kỵ không mặc minh xà phục màu đỏ, chỉ mặc thường phục toàn màu đen, trong mưa gió mịt mùng, chỉ có thể thấy từng chấm đen nổi bật rõ ràng.

Nước mưa ngăn cản tầm nhìn, không thể nhìn thấy rõ ràng cảnh vật xung quanh, thế nhưng hình dáng tổng thể thì vẫn có thể quan sát được.

Bọn họ vừa ra khỏi Bành thành không lâu, hiện tại đang ở đường lớn ngoại ô Bành thành. Đường lớn trống trải, hai bên là ruộng đồng mênh mông, bên cạnh ruộng đồng mới là núi non trùng điệp.

Uông Ấn đã xem kĩ địa đồ từ trước, cứ đi được một canh giờ Đường Ngọc sẽ bẩm báo tình trạng địa hình, hắn hết sức tường tận về vùng ngoại ô Bành thành.

Nhập gia tùy tục, đây là nhận định cơ bản nhất mà mỗi một người trong quân đội đều có. Địa hình trước mắt này, tuyệt đối không thích hợp cho việc mai phục!

Mặc dù bị nước mưa quấy nhiễu, mặc dù lúa mọc đầy đồng, nhưng một nơi trũng thấp, quang đãng như ở đây tuyệt đối không thích hợp để ẩn nấp, rất dễ bị phát hiện.

Nếu thật sự có người muốn làm gì đó, đặc biệt lợi dụng máy nỏ trong quân đội thì cũng tuyệt đối sẽ không chọn một nơi như vậy! Thẩm Túc càng không thể làm thế.

Thời tiên đế còn tại vị, Thẩm Túc đã từng lên chiến trường. Ông ta nổi danh là kẻ anh dũng thiện chiến, cho dù đã qua mấy chục năm nhưng Thẩm Túc vẫn luôn ở trong quân đội, sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy chứ?

Thế nhưng những âm thanh kia, hắn tuyệt đối không nghe lầm!

Nhìn màn mưa mịt mù trước mắt, sắc mặt Uông Ấn trở nên nghiêm túc.

Có khác thường ắt có bẫy, tình hình trước mắt ngoài dự liệu của hắn, cũng khiến hắn càng thêm cảnh giác.

Đường Ngọc, Chu Li đã đi thăm dò, bây giờ còn chưa có hồi âm... Với khoảng cách mà hắn có thể nghe được, nếu Đường Ngọc và Chu Li có phát hiện gì thì tin tức đã truyền đến từ lâu.

Lẽ nào đám Đường Ngọc không phát hiện được gì?

Không lâu sau, Đường Ngọc và Chu Li đã quay về, trong tay các đề kỵ đều cầm một cây gậy trúc, bên trên có dấu vết mới vừa bẻ gãy, Đường Ngọc bẩm báo: “Đốc chủ, thuộc hạ chỉ phát hiện mấy tiếng răng rắc kia là phát ra từ thứ này.”

Cây gậy trúc này ghép thành hình người, là thứ bách tính làm ra để xua đuổi chim tước, rất phổ biến ở vùng Giang Nam.

Nay đã sắp tháng bảy, đúng thời điểm sắp thu hoạch thóc lúa, tại Bành thành cũng có nhiều nơi được bố trí như thế.

Uông Ấn cau mày, nhìn vật trong tay đề kỵ, lạnh nhạt hỏi: “Quả thật như vậy?”

Đường Ngọc, Chu Li gật đầu, trả lời: “Đốc chủ, thuộc hạ không phát hiện được gì khác.”

Chẳng lẽ chỉ là sợ bóng sợ gió?

Trong lòng Uông Ấn thầm nghĩ, âm thanh của máy nỏ, tiếng động răng rắc đó, sao hắn có thể nghe lầm?

Hắn suy tư giây lát, sau đó ra lệnh: “Lập tức lui về Bành thành, đợi mưa ngừng rồi hẵng đi. Sau khi mưa tạnh thì các ngươi đi kiểm tra lại một lần nữa!”

Có điều khác thường, hắn không thế cứ thế dẫn theo A Ninh đi tiếp. Trước tiên quay về Bành thành xác nhận an toàn rồi lại xuất phát cũng không muộn.

Lúc này, Uông Ấn không biết sau khi lui về Bành thành, thứ đang chờ đợi hắn là gì.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.