Uông Xưởng Công

Chương 904: Chương </span></span>904KHÔNG GẶP



Sáng sớm, nội thị trong cung đã đến phủ nhà họ Uông, truyền khẩu dụ của Vĩnh Chiêu Đế, tuyên Diệp Tuy lập tức tiến cung.

“Thần phụ lĩnh dụ, sẽ lập tức tiến cung.” Diệp Tuy tiếp nhận lệnh truyền, đáp lời.

Nội thị âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Phiến Đốc chủ phu nhân theo nô tài vào cung một chuyến.”

Uống Ấn đứng bên lạnh nhạt lên tiếng: “Bổn tọa vào cung với nàng.”

Sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như thường ngày, ánh mắt cũng không biểu hiện gì, sát khi mơ hồ trên người cũng hoàn toàn biến mất. Rõ ràng nội thị không cảm thấy áp lực nhưng không biết vì sao, trong lòng vẫn thấy kinh hoảng.

“Đốc chủ muốn vào cung, đương nhiên có thể.” Tuy ngoài miệng nội thị nói vậy nhưng trong đầu lại nghĩ, Cầu phó thủ lĩnh thật giỏi, đoán được là đốc chủ sẽ vào cung cùng phu nhân nên đã hỏi ý hoàng thượng từ trước.

Chiếc xe ngựa đen nhánh của phủ nhà họ Uông chậm rãi lăn bánh, đi về phía hoàng cung. Uông Ấn nắm tay Diệp Tuy, dịu dàng an ủi nàng: “Cô gái nhỏ đừng lo lắng, không có việc gì đâu. Bổn tọa nhất định sẽ tìm ra chân tướng.”

Diệp Tuy gật đầu, mỉm cười, nói với hắn: “Đại nhân, thiếp không lo lắng. Chuyện thiếp không làm thì người khác đừng mong gán tội.”

Đúng là nàng không hề cảm thấy lo lắng, trong mắt nàng, mấy mánh khóe trong cung này chỉ là trò vặt vãnh. Điều nàng muốn biết là chuyện này có phải do Hiền phi gây ra hay không mà thôi.

Nếu đúng là vậy thì thủ đoạn của Hiền phi thật quá vụng về...

“Cầu Ân đang điều tra nội thị và thị vệ trong cung. Nếu có tôi tớ làm chuyện này, hẳn sẽ để lại dấu vết.” Uống Ấn siết chặt tay nàng, trong lòng lại bừng bừng lửa giận.

Chuyện này nhắm vào việc hôm qua cô gái nhỏ tiến cung. Nàng đột nhiên muốn vào cung, kẻ đứng đằng sau cũng chỉ có thể vội vàng ra tay, chắc chắn sẽ có sơ hở.

Hắn nhất định sẽ tìm ra sơ hở này!

Khi Uông Ấn và Diệp Tuy đến điện Tử Thần thì đã có không ít người ở đó. Có mấy nội thị, thị vệ, Hiền phi nương nương và cả Thập Cửu hoàng tử - người đáng chú ý nhất nữa.

Lúc này, Trịnh Thụy đang nằm trên cáng, mặt mũi sưng vù, gần như không nhìn ra được ngũ quan vốn có. Chân trái của cậu ta còn cuốn vải, một tay buông thõng xuống đất.

Có thể thấy Trịnh Thụy bị thương khá nặng, trông vô cùng thê thảm.

Uông Ấn và Diệp Tuy vừa đi vào, không khí trong điện bỗng như bị đóng băng, mọi người đều vô thức đứng hình trong chớp mắt.

Cuối cùng là Trịnh Thụy phá vỡ không khí tĩnh lặng này. Cậu ta nhìn Diệp Tuy, trên mặt là vẻ căm phẫn tột cùng xen lẫn sợ hãi, cao giọng tố cáo: “Đốc chủ phu nhân, bổn điện tưởng nhớ mẫu phi mới nhất thời không kìm được nỗi bi thương, nói ngươi mấy câu, vì sao ngươi lại ra tay độc ác với bổn điện như vậy? Ngươi...”

“Hoàng nhi, không được nói bậy. Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, chưa chắc là do Đốc chủ phu nhân gây ra. Nói chuyện cẩn thận!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mang theo sự lạnh nhạt của người ngoài cuộc, ngăn cản Trịnh Thụy.

Trịnh Thụy dừng lại một chút, nhưng vẫn không nhịn được mà nhỏ giọng phản bác: “Nhưng con nghe người kia nói muốn trừng trị con vì tội bất kính. Con chỉ có thái độ không tốt với Đốc chủ phu nhân mà thôi...”

Diệp Tuy đứng yên trong điện, vẻ mặt bình thản, giống như không nghe được những lời này, càng không lo lắng việc chủ đích của những lời này là nhắm đến nàng.

Dáng vẻ như thế giống hệt với Uông Ấn lúc bình thường. Đôi vợ chồng này hầu như chẳng để ý đến cái gì hết.

Vĩnh Chiêu Đế hơi híp mắt đánh giá Diệp Tuy, lại không thấy trên mặt nàng chút hoảng loạn nào liền lên tiếng: “Diệp thị, đối với chuyện này, ngươi có gì muốn nói không?”

Diệp Tuy cung kính khom người, nói: “Bẩm hoàng thượng, thần phụ không biết nói như thế nào. Hôm qua, đúng là thần phụ có gặp Thập Cửu hoàng tử, điện hạ nói với thần phụ mấy câu rồi bỏ đi, sau đó, thần phụ liền xuất cung. Thực tế thì đến giờ thần phụ vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, sao điện hạ lại thành như vậy?”

Đương nhiên là nàng biết đã xảy ra chuyện gì, trước khi nội thị đến truyền lệnh thì đại nhân đã nhận được tin tức từ trong cung rồi.

Hôm qua, khi đến giờ ăn tối, nội thị trong cung Hiền phi phát hiện không thấy Trịnh Thụy đâu, tìm khắp cung Thọ Khang cũng chẳng thấy bóng người.

Trong lúc nóng ruột, Hiền phi đã bẩm báo chuyện này với Vĩnh Chiêu Đế. Đế vương hạ lệnh cho Tả Dực Vệ lục soát, gần như đã lật hết lục cung lên.

Cuối cùng, bọn họ tìm được Trịnh Thụy ở cung Thừa Càn đã bị niêm phong. Nhưng lúc đó Trịnh Thụy đã bị đánh, thương tích khắp người, cũng lâm vào hôn mê từ lâu.

Sáng nay, Trịnh Thụy tỉnh lại, nói là bị một người trùm đầu rồi đánh đập liên tục, người này nói muốn dạy dỗ cậu ta, trị cậu ta tội bất kính.

Cậu ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình chỉ có thái độ không tốt với Diệp Tuy hôm qua, nên khẩn cầu Vĩnh Chiêu Đế phân xử, sau đó mới có việc truyền triệu này.

Trịnh Thụy trợn mắt nhìn nàng, thốt lên: “Ngươi... Không phải ngươi phái người lén lút đánh bổn điện thành ra như vậy sao? Chắc chắn ngươi đang giả ngu!”

Diệp Tuy vô cùng khiếp sợ, nàng kinh ngạc nói: “Điện hạ, ngài oan uổng thần phụ rồi. Điện hạ là hoàng tử cao quý, tuổi lại vẫn còn nhỏ, dù ngài có nói gì trước mặt thần phụ đi chăng nữa thì thần phụ cũng đâu dám nói ngài bất kính chứ? Lời này quả thật làm thần phụ tổn thọ mà.”

Dứt lời, nàng khom người, nói với Vĩnh Chiêu Đế: “Xin hoàng thượng minh xét! Kính mong hoàng thượng tìm ra kẻ làm hại điện hạ, trả lại trong sạch cho thần phụ. Thần phụ rất muốn biết rốt cuộc là ai vu oan giá họa cho thần phụ, là ai muốn chia rẽ tình vua tôi giữa hoàng thượng với tướng công của thần phụ!”

Diệp Tuy nói ra một câu “chia rẽ tình vua tôi giữa hoàng thượng với tướng công của thần phụ” rất có khí phách, rất được lòng Vĩnh Chiêu Đế.

Chia rẽ tình vua tôi?

Diệp Tuy tiếp tục nói: “Hoàng thượng, hôm qua thần phụ vào cung, đúng hôm đó điện hạ lại xảy ra chuyện, đây không phải là trùng hợp. Hơn nữa, tướng công của thần phụ cai quản Đề Xưởng, chuyện khác không nói nhưng nếu chỉ muốn dạy dỗ một người thì khó ai có thể phát hiện được.”

“Điện hạ, ngài nói người đánh ngài nói ‘trị tội bất kính’, nghe là biết cố ý nói cho ngài nghe. Ngài không nên bị lừa gạt.”

“Ngươi...” Trịnh Thụy đang định nói gì đó nhưng liếc thấy ánh mắt của Hiền phi ở phía sau thì dừng lại.

Đúng rồi, suýt nữa cậu ta đã quên mất. Bây giờ, cậu ta đang bị thương, phải yếu ớt, đáng thương mới có thể được phụ hoàng bênh vực, sao có thể cố chấp tranh luận với Diệp thị?

Hiền phi thấy Trịnh Thụy khẽ rên rỉ mấy tiếng thì trong mắt lóe lên sự hài lòng. Bà ta lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: “Trẻ nhỏ hồn nhiên, chân thành, nào biết lừa gạt? Đốc chủ phu nhân hùng hổ hăm dọa như vậy không phải đang chột dạ vì bị nói trúng tim đen sao?”

Diệp Tuy nghe Hiền phi nói vậy thì đưa mắt nhìn bà ta.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.