Uông Xưởng Công

Chương 62: Cùng ở chung một chỗ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Nàng rõ ràng đang khiếp sợ, cứ ngây ra nhìn hắn, có vẻ như còn chưa biết nên phản ứng thế nào

Đúng vậy, đột nhiên thấy Uông đốc chủ xuất hiện ở đây, Diệp Tuy sợ hãi đến nỗi tay chân không biết phản ứng ra sao

Sao Uông đốc chủ lại đến đây? Nàng chỉ mở một quán trà nhỏ, chẳng có khả năng nào có thể để liên quan tới Đề Xưởng

Đây là quán trà, chẳng lẽ Uông đốc chủ đến đây để thưởng trà? Nhưng, đâu có ai biết sở thích của Uông đốc chủ là gì

Bấy giờ, Diệp Tuy mới phát hiện còn có một người mặc đồ đen đứng sau lưng Uông Ấn, chính là người cầm ô vừa nãy

Người này rõ ràng vẫn luôn đứng đó, nhưng lại không hề có cảm giác3đang tồn tại, rất dễ khiến người khác không chú ý đến

Cảm giác như vậy cũng không lạ

Những gia tộc lớn đều bồi dưỡng vài thị vệ đi theo bên mình, bên cạnh Cổ Chương cũng có những người như vậy

Hóa ra, bên cạnh Uông đốc chủ, ngoài đề kỵ ra còn có những hộ vệ khác nữa

Nàng đã sống hai kiếp, song, chưa từng nghe thấy bất cứ một chuyện riêng tư nào về Uông đốc chủ

Hay là hắn và Cầu An giống nhau, đều thích trà Diệm Khế? Đủ loại suy nghĩ xuất hiện trong đầu Diệp Tuy, nhưng sau khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, đầu óc của nàng gần như trống rỗng

Nàng không khống chế nổi mà cụp mi, né tránh ánh mắt hắn

Phong thái của Uông đốc chủ quá mãnh liệt,2dường như có thể lấy mất hồn vía người khác

Nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, khom người hành lễ: “Tham kiển Đốc chủ đại nhân.” Uông Ấn khẽ gật đầu, không nói gì, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước

Có điều, người này quá cao lớn, chắn hết cả cửa..

Cửa! Lúc này, Diệp Tuy cũng giật mình, hóa ra nàng đứng ở đây cũng là đang chặn đường người ta, thảo nào bọn họ cứ đứng yên không nhúc nhích gì

Nàng bèn lùi lại mấy bước, nghiêng người chừa ra khoảng trống để cho hai người tiện đi vào

Uông Ấn liền bước vào trong, người mặc đồ đen theo sát đằng sau

Bọn họ quả nhiên là đến quán trà, nhưng đến để làm gì? Diệp Tuy còn chưa kịp hiểu rõ thì Lâm chưởng quầy đã vội vã2ra đón tiếp, niềm nở chào hỏi: “Khách quý tới cửa, thật hân hạnh cho quán chúng tôi, mời vào, mời vào!” Lâm chưởng quẩy đến Kinh Triệu chưa lâu, căn bản không biết người trước mắt là ai, chỉ đơn giản nghĩ rằng bọn họ đến quán mình để thưởng trà

Cửa! Lúc này, Diệp Tuy cũng giật mình, hóa ra nàng đứng ở đây cũng là đang chặn đường người ta, thảo nào bọn họ cứ đứng yên không nhúc nhích gì

Nàng bèn lùi lại mấy bước, nghiêng người chừa ra khoảng trống để cho hai người tiện đi vào

Uông Ấn liền bước vào trong, người mặc đồ đen theo sát đằng sau

Bọn họ quả nhiên là đến quán trà, nhưng đến để làm gì? Diệp Tuy còn chưa kịp hiểu rõ thì Lâm chưởng quầy đã vội vã9ra đón tiếp, niềm nở chào hỏi: “Khách quý tới cửa, thật hân hạnh cho quán chúng tôi, mời vào, mời vào!” Lâm chưởng quẩy đến Kinh Triệu chưa lâu, căn bản không biết người trước mắt là ai, chỉ đơn giản nghĩ rằng bọn họ đến quán mình để thưởng trà

Trong lòng ông thầm nghĩ rốt cuộc cũng có khách rồi, nhất định phải giữ họ lại mới được! Bỗng nhiên Lâm chưởng quầy rùng mình một cái, trong lòng dâng lên cảm giác run rẩy, nhưng chỉ nghĩ thời tiết quá lạnh nên mới như vậy.

Lâm chưởng quây phớt lờ những phản ứng quái lạ của mình, vẫn tiếp tục tươi cười nói: “Mời khách quý qua bên này

Nơi này của chúng tôi chuyên bán trà Diệm Khê, ngay cả những loại trà nổi tiếng như Nguyệt Nhập4Hàn Triều và Quan Đông Nam cũng có

Đương nhiên còn có loại ngon hơn, không biết khách quý thích loại nào...” Diệp Tuy thấy Lâm chưởng quẩy dám bước đến trước mặt Uông độc chủ thì vô cùng bái phục sự can đảm của ông ấy

Nếu Lâm chưởng quẩy mà biết, người trước mắt chính là đốc chủ của Đề Xưởng trong truyền thuyết, e rằng ngay cả nói cũng không dám, nhỉ? Vì thế, nàng quyết định không cất tiếng, tránh khiến Lâm chưởng quầy sợ hãi

Phải biết rằng, mời được một chưởng quẩy am hiểu về trà Diệm Khê thế này, là một việc không dễ dàng.

Tuy nhiên, Uông đốc chủ lại chẳng để tâm chuyện đó, im lặng lắng nghe những lời giới thiệu của Lâm chưởng quầy như một vị khách bình thường thật sự đến để thưởng trà vậy

Chứng kiến cảnh này, Diệp Tuy không khỏi mở to mắt

Tại sao lại có thể như vậy? Cảnh tượng này quả thực quá kỳ quặc

Nàng thậm chí còn nghi ngờ ánh mắt mình: Độc chủ Đề Xưởng quyền lực khuynh đảo triều chính và dân gian, làm việc bí hiểm, thế mà lại giống như người bình thường thế này? Hương trà thanh tao dịu nhẹ thoảng qua mũi Diệp Tuy như đang nhắc nhở nàng rằng những chuyện này đều là thật, không phải ảo giác

Tuy so với ảo giác, chuyện này đúng là không thể tưởng tượng nổi

Diệp Tuy chớp chớp mắt, rồi nhanh chóng chuyển mắt sang nơi khác

Nàng nhìn sắc trời đang dần tối ở bên ngoài, dự định rời khỏi quán trà

Cứ để mình Lâm chưởng quầy nhiệt tình tiếp đón Uông đốc chủ đi, không biết thì không sợ, đây cũng có thể là coi một loại phúc phận

Nàng cầm chiếc ô bằng giấy dầu lên, đang định cất bước thì nghe có tiếng người nói: “Tiểu cô nương, ở lại đi!” Giọng nói lạnh lùng mang khí thế áp bức, giống như mệnh lệnh không cho phép làm trái lại, khiến người khác vô thức không dám phản kháng lại

Diệp Tuy không hẳn là không dám, mà chỉ thấy khó hiểu

Uống đốc chủ bảo nàng ở lại là cớ làm sao? Với lại, rốt cuộc thì Uông đốc chủ đến quán trà của nàng là vì lý do gì? Nghĩ đến Đề Xưởng phía sau Uông đốc chủ, nghĩ đến những lời đồn về cách làm việc của con người này, Diệp Tuy quyết định nán lại, xem Uông đốc chủ có lời gì muốn căn dặn

Lúc này, dưới sự dẫn dắt của Lâm chưởng quầy, Uông đốc chủ đang đi về phía bàn trà

Có điều, hắn lại không ngồi ở chỗ mà Lâm chưởng quầy giới thiệu, mà đi tiếp lên trước, ngồi xuống bàn trà ở trong góc - vị trí mà Diệp Tuy thích nhất

“.” Diệp Tuy câm nín

Có thể xin Đốc chủ đại nhân dời cái mông tôn quý của ngài sang chỗ khác được không? Đó là chỗ của nàng mà

Thế nhưng, Uông Ấn lại đưa mắt về phía nàng, chỉ vào chỗ đổi diện thản nhiên nói: “Tiểu cô nương, ngồi xuống đi”

Diệp Tuy khẽ điều chỉnh lại hơi thở, cắn răng, cổ bỏ hết suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu

Sau đó nàng ngồi xuống chỗ Uông Ấn vừa chỉ, thái độ ung dung thoải mái

Nơi này là của nàng, là nơi nàng cảm thấy tự do nhất, cho dù Uông đốc chủ quyền thế đầy mình ở đây thì đã sao? Nghĩ như vậy, Diệp Tuy liền khẽ nâng đầu lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Uông Ấn khiến nàng không khỏi kinh ngạc

Vừa rồi là nàng nhìn nhầm, đúng không? Sao trong ánh mắt của Uông đốc chủ lại thoáng hiện ý cười? Nhưng khi nàng định thần lại thì chỉ thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Uông đốc chủ, đâu có ý cười gì? Quả nhiên là nàng đã hoa mắt

Lâm chưởng quẩy nhanh chóng làm theo yêu cầu của Uông Ấn, cẩn thận mạng Nguyệt Sắc Hàn Triều tới

Ngoài ra còn có cả nước suối Diệm Khề thích hợp để phối hợp với loại trà này, cùng bộ dụng cụ màu trắng ngà để nấu nước pha trà nữa

Lâm chưởng quấy rất am hiểu về trà Diệm Khê, tay nghề pha trà cũng là bậc nhất

Ông không cổ làm ra cử chỉ hoa mĩ gì, chỉ đơn giản rửa ấm, ngâm trà

Mùi thơm dịu nhẹ tỏa ra, vô cùng thanh mát nhưng để lại dư vị vô tận, khiến người ta chìm đắm trong đó

Ngay khi cảm nhận được hưởng trà, tâm trạng Diệp Tuy liền tĩnh lặng lại

Mùi thơm của trà Nguyệt Sắc Hàn Triều dường như đã đưa nàng về viện Tây Đường, như đang pha trà trên bàn đá trong viện

Một cảm giác tự do thư thái không lời nào diễn tả được.

Gió tuyết bên ngoài quán trà, hay Uông đốc chủ đang ngồi đối diện, còn cả những luồng khí lạnh ngoài cửa sổ lùa vào nữa..

dường như tất cả đều trở nên mơ hồ xa xăm, chỉ còn lại chương trà phảng phất và sự ấm áp do nước trà mang đến

Diệp Tuy khép hờ mắt, khóe môi khẽ cong lên, hài lòng than một tiếng: “Ôi...” Dù trước mặt là Uông đốc chủ khiến người người sợ hãi cũng không hề làm mất cảm giác tự tại thư thái của nàng, thậm chí nàng còn mỉm cười với Uông đốc chủ

So với nàng, Uông Ấn thản nhiên hơn nhiều

Hắn chỉ lẳng lặng thưởng thức trà Nguyệt Sắc Hàn Triều, từ đầu chí cuối không nói gì, vẻ mặt tất nhiên là hững hờ, không rõ là hắn có vừa lòng với ấm trà này hay không

Sau ba chén trà, Uông Ấn đứng dậy, liếc nhìn Diệp Tuy một cái, sau đó gật đầu, rồi đi về phía cửa chuẩn bị rời đi

Người mặc đồ đen bám gót theo Uông Ấn

Đến cửa, y mở ô, che chắn gió tuyết đang bay lả tả cho hắn

Nhìn qua song cửa sổ bên trái, Diệp Tuy thấy bóng dáng của Uông Ấn dần biến mất

Dù sắc trời mờ tối nhưng nàng vẫn nhớ rõ một bóng dáng trong trang phục Minh Xà đỏ rực như lửa kia

Nàng nhìn chén trà vẫn còn hơi ấm, mơ màng thầm nghĩ: Hóa ra, Uông đốc chủ cũng thích uống trà Diệm Khê.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.