Kết thúc kỳ nghỉ ngắn hạn, Dương Ánh Nguyệt tiếp tục quay trở về với việc học tập, cô hí hửng chạy tới nơi Triệu Mạc Ngôn đang đứng đợi mình tại bến xe, trên khuôn mặt còn đang nở nụ cười tươi roi rói. Quan sát đối phương một hồi, bỗng chốc Dương Ánh Nguyệt nhướng mày, dường như đang nghĩ ngợi đến một số chuyện.
Người bên cạnh dịu dàng vươn tay xách đồ giúp bạn gái, anh cong môi cười, khẽ lắc đầu, ân cần giải đáp: "Anh cũng chỉ vừa mới tới thôi." Thói quen đến sớm của Triệu Mạc Ngôn bấy lâu nay chẳng tài nào thay đổi được.
Khi hai người ngồi trên xe trong lúc trở về trường học, Dương Ánh Nguyệt nắm chặt tay Triệu Mạc Ngôn, cô ngao ngán than thở, khuôn mặt hiện rõ hai chữ chán chường, dựa đầu vào vai chàng trai: "Triệu Mạc Ngôn, anh chẳng biết đấy thôi chứ ở nhà em thời gian vừa rồi em đau đầu chết đi được. Cả ngày ở trong tình trạng căng thẳng, em chỉ hy vọng ngày hôm nay tới thật nhanh thôi."
"Sao thế? Em gặp vấn đề gì?" Triệu Mạc Ngôn cẩn trọng mở nước đưa cho Dương Ánh Nguyệt, thanh âm dịu dàng trầm lắng bên tai vang lên: "Hay là cô chú vẫn tạo áp lực cho em, ép em chia tay với anh?"
Ngoại trừ vấn đề này ra thì giữa Dương Ánh Nguyệt và cha mẹ mình chẳng còn xích mích nào khác.
Người con gái bất lực đưa tay đỡ trán, ngao ngán mở miệng: "Ép thì có ép, tuy nhiên em vẫn khá cứng đầu nên họ mới chịu tạm ngưng một thời gian. Duy chỉ tồn tại duy nhất một vấn đề là dù em có nói như thế nào đi chăng nữa, đủ thể loại những lời giải thích trên trời dưới biển thì họ vẫn cứ quyết tâm gán ghép em với Trương Lạc Vĩ cho bằng được."
Lông mày trên khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt hơi nhíu chặt: "Em chả hiểu tại sao luôn, Trương Lạc Vĩ kia có điểm nào tốt hay cậu ta bỏ bùa gì cho cha mẹ em mà họ cứ thích tên đó đến vậy. Em chỉ muốn nhanh chóng dừng việc này càng nhanh càng tốt, ai dè cha mẹ em vẫn cứ lấy Trương Lạc Vĩ ra thao túng tâm lý, muốn dùng cậu ta để khiến em thay lòng rồi làm theo lời họ."
Vì điều này mà giữa cô với cha mẹ mình nổ ra những cuộc chiến khá là căng thẳng, Dương Ánh Nguyệt nhất quyết bảo vệ tình cảm với Triệu Mạc Ngôn tới cùng, tuy nhiên điều đó là chưa đủ để khiến họ từ bỏ. Cô nàng nghĩ mà thấy chán, hiện tại Dương Ánh Nguyệt vẫn chưa biết nên dùng biện pháp gì để thuyết phục ba mẹ mình chấp nhận Triệu Mạc Ngôn.
Người con gái chưa bao giờ muốn bất hòa với cha mẹ sinh ra mình.
Thế nhưng, cứ chăm chăm bảo thủ với ý kiến cổ hủ như vậy, Dương Ánh Nguyệt khó lòng mà tuân theo được.
"Được rồi, hai bác chỉ muốn tốt cho em, tuy nhiên, họ đang làm sai cách." Triệu Mạc Ngôn an ủi cô bạn gái đang phồng mồm trợn má bên cạnh: "Chúng ta cứ từ từ cố gắng chứng minh cho họ thấy được chứ? Về phần Trương Lạc Vĩ kia, hiện tại anh và em trở lại trường học rồi, cậu ta cũng khó lòng mà tạo được cơ hội, cứ mặc kệ đối phương là được."
Nói cô nhẫn nhịn, vào thời điểm hiện tại cô nàng đang cực kỳ kiên nhẫn rồi, dây thần kinh trong cơ thể luôn rơi vào tình trạng căng như dây đàn, chỉ cần chạm nhẹ chút thôi là đứt ra. Chứ một khi Dương Ánh Nguyệt thật sự phát tiết ra bên ngoài thì mọi thứ chẳng đơn giản như thế này đâu.
Trong đầu Dương Ánh Nguyệt bất giác văng vẳng những âm thanh mắng mỏ từ phía mẹ mình: "Dương Ánh Nguyệt, mày tính làm phản hay gì? Mất công lắm tao mới hẹn được Trương Lạc Vĩ trong khi gia đình thằng bé bận trăm công nghìn việc, thế mà mày vẫn ngó lơ nó là sao? Ra ngoài ăn một bữa cơm, tách Triệu Mạc Ngôn ra một tiếng thì chết à?"
"Vâng." Dương Ánh Nguyệt bình tĩnh gật đầu, khoanh tay trước ngực, cô điềm nhiên mở miệng: "Đằng nào thì giữa con với Trương Lạc Vĩ đâu có thân thiết gì, ra ngoài chỉ nhìn nhau thôi. Mà con nói này, mẹ cũng khỏi cần hẹn cậu ta ra làm gì, vô ích thôi, dù trên đời Triệu Mạc Ngôn chẳng tồn tại thì Dương Ánh Nguyệt con vẫn sẽ không thích Trương Lạc Vĩ, mẹ cố gắng quá coi chừng thất vọng."
Chỉ qua thời gian ngắn mà bao nhiêu chuyện rơi hết xuống đầu Dương Ánh Nguyệt.
Cuối cùng khoảnh khắc yên bình cũng đã trở lại với cô.
Tuy nhiên, dường như người con gái đã nhầm.
Dương Ánh Nguyệt cứ tưởng một khi trở về trường thì bản thân nhất định thoát khỏi sự làm phiền đến từ mẹ mình, ai dè trong lúc cô và Triệu Mạc Ngôn đang cùng nắm tay nhau đi dạo, bà ấy từ đâu xuất hiện ngay trước mặt hai người khiến cô nàng hoang mang tột cùng. Lông mày trên khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt nhíu chặt, trên đầu mọc ra hàng loạt những dấu hỏi chấm.
Cô khoanh tay trước ngực, tò mò hỏi: "Mẹ, rốt cuộc hôm nay mẹ tới trường con làm gì?"
"Cậu vẫn mặt dày quá nhỉ?" Bà ấy hoàn toàn ngó lơ con gái mình, ánh mắt hằm hằm chỉ tập trung dán chặt lên người Triệu Mạc Ngôn, gằn mạnh từng chữ: "Là lúc trước tôi từng cảnh báo cậu, hãy mau chóng chia tay với Dương Ánh Nguyệt ngay và luôn, nhưng vì cớ gì cậu vẫn cứ đeo bám con bé tới giờ phút này? Hay cậu thích trèo cao, muốn dựa vào nhà họ Dương để đổi lấy công danh?"
Trong phút chốc, khuôn mặt Triệu Mạc Ngôn ngay lập tức tái nhợt.
Dương Ánh Nguyệt đứng ra bảo vệ bạn trai, cô chau mày phản bác: "Mẹ sao có thể dùng những lời khó nghe như vậy đối với Triệu Mạc Ngôn chứ? Trong khi đó con mới là người chẳng đồng ý chia tay, huống chi con cùng Triệu Mạc Ngôn yêu đương thật lòng. Mẹ vô lý vừa thôi chứ." Ngữ khí chứa đầy sự khó chịu.
"Mày im ngay cho mẹ. Mẹ tới đây tìm Triệu Mạc Ngôn chứ không liên quan tới mày, tránh sang một bên." Bà nạt nộ, trừng mắt đá xéo về phía chàng trai đang đứng bên cạnh Dương Ánh Nguyệt.
Cô nàng chống tay lên hông: "Tại sao chả liên quan? Triệu Mạc Ngôn là bạn trai con, vấn đề anh ấy gặp phải cũng tức là chuyện của con." Dương Ánh Nguyệt khẳng định chắc như đinh đóng cột.
"Mày…" Mẹ Dương tức nghẹn họng, hai mắt vằn lên những tia máu.
Vì con gái quá ương bướng nên bà đành phải lần nữa tới tận đây gặp trực tiếp Triệu Mạc Ngôn với hy vọng nhanh chóng tách hai đứa chúng nó ra, ai dè hôm nay đụng trúng cả Dương Ánh Nguyệt. Vốn dĩ bà chỉ định làm trong âm thầm thôi.
Dương Ánh Nguyệt thậm chí đang định đối chất trực tiếp với mẫu thân đại nhân thì Triệu Mạc Ngôn nhanh chóng túm lấy tay cô, ánh mắt ra hiệu ngăn cản cô nàng. Việc ngày hôm nay, Triệu Mạc Ngôn muốn để chính mình tự giải quyết cho rõ. Anh chẳng muốn để người yêu thất vọng vì mình thêm một lần nào nữa.
Chàng trai dõng dạc cất giọng: "Bác gái, bác muốn nói chuyện gì với cháu ạ?" Sắc mặt Triệu Mạc Ngôn vô cùng nghiêm chỉnh.
"Đương nhiên là liên quan tới việc cậu và Dương Ánh Nguyệt nhà tôi rồi? Triệu Mạc Ngôn, cậu bao giờ mới định buông tha cho con bé nhà tôi." Mẹ Dương nghiến răng nghiến lợi:
"Tôi từng nói rất rõ ràng, tôi tuyệt đối không chấp nhận việc cậu ở bên cạnh Dương Ánh Nguyệt, đừng cố chấp hủy hoại tương lai nó nữa. Hay là Triệu Mạc Ngôn, cậu đang tính lợi dụng con bé để đặt chân vào giới thượng lưu rồi dần dần hủy hoại Dương Ánh Nguyệt?"