Rét lạnh mím chặt khóe môi lại, sít chặt cằm biểu hiện rõ giờ phút này lòng của anh đang bất định.
Đường Dĩ Phi vẫn cúi đầu, giống như đứa trẻ làm sai chuyện vậy, khẩn trương nắm chặt ngón tay đến tím xanh.
Một lúc lâu sau, cuối cùng vẻ mặt lạnh lùng kia cũng giảm đi không ít, xeđã chạy tới trước của của chung cư, lúc cô sắp mở cửa ra để xuống xe,thì giọng nói có chút xa cách của Long Thiếu Tôn truyền tới từ tronggió.
“Tôi có một người em gái, bằng tuổi với em, chỉ là em ấy đã mắc sai lầm, bị ba ba đưa ra nước ngoài rồi.”
Thì ra là như vậy, khó trách anh lại không vui, chắc là đang nghĩ tới em gái của mình rồi!
“Xin lỗi, em không biết….” Sao mình lại êm đẹp nhắc tới anh trai và chị gáicủa mình làm gì? Đây không phải là đang muốn kích thích học trưởng sao?
Đường Dĩ Phi đã thông suốt và đang tự xem thường mình, lông mi hẹp dài gắt gao nhíu chặt.
“Không sao đâu, tôi thật thất lễ, xuống xe đi.” Long Thiếu Tôn giật giật khóe môi, lộ ra một nụ cười chua xót.
Chẳng qua anh chỉ đang viện đại một cái cớ như mưa rơi màu đen này thôi,nhưng anh không ngờ mình lại lo lắngvà trở nên không vui vì một PhỉPhỉ vốn không còn tồn tại nữa.
Thật đúng là một suy nghĩ kỳ lạ, Long Thiếu Tôn tự giễu.
Mở cửa ra, lại trở lại tòa nhà này một lần nữa, lúc này Đường Dĩ Phi mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng!
Nơi này chỉ có một mình học trưởng ở thôi, nên chỉ có một phòng ngủ, vậy thì đêm nay cô ngủ ở chỗ nào đây?
‘Chuyện này. Học trưởng, nhà anh có bao nhiêu cái chăn vậy?”
Đường Dĩ Phi cắn môi, quấn quít dò hỏi.
Ngón tay thon dài chỉ về phía của phòng ngủ, lòng Đường Dĩ Phi có chút hồihộp, chắc không phải là muốn cô ngủ chung với anh chứ?
Giống như là đã nhìn thấu tâm tư của cô vậy, Long Thiếu Tôn tao nhã cười ra tiếng: “Trong tủ quần áo có đệm và chăn đó.”
Hô~
Quá tốt, nặng nề thở phào nhẹ nhỏm, Đường Dĩ Phi đi tới, bật đèn của phòngngủ lên, khi nhìn thấy căn phòng sạch sẽ, thì sung sướng ôm đệm chăn đira.
“Đêm nay phảiđể ghế sa lon của nhà học trưởng chịuthiệt thòi rồi, giúp đỡ tôi nhé. Tiểu Sa.” Đường Dĩ Phi đi qua,sau khi trải chăn xong, vẻ mặt nghiêm túc vỗ vỗ vào ghế sa lon.
Tiểu Sa? (Đang nói cái ghế á. Sa lon ----> Tiểu Sa ^_^)
Trán Long Thiếu Tôn mơ hồ nổi ba vạch đen: “Học muội à, em ngủ trong phòngđi, tôi sẽ ngủ trên sa lon, trong phòng tắm có khăn lông và bàn chảiđánhrăng mới đó, giờ em đi rửa mặt đi, rồi nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trong nhà không có phòng khách, vì có thói quen độc lai độc vãng, nên LongThiếu Tôn chưa từng nghĩ tới rằng sẽ có một ngày có người tới đây, lúcthiết kế cũng chỉđể lại một phòng ngủ thôi,còn hai căn kia anh đãsửa thành phòng sách và phòng tập thể thao.
“Không được!” ĐườngDĩ Phi kích động nhảy dựng lên, dọa Long Thiếu Tôn giật mình: “Trênngười anh có vết thương, không thể ngủ trên sa lon được!”
“Không sao, tôi cũng không thể để bạn gái mình chịu thiệt thòi được.”
“Em nói không được là không được! Anh phải ngủ trong phòng! Ngủ ngon nhé!”Dứt lời trực tiếp bá đạo đẩy Long Thiếu Tôn về phía phòng ngủ, giọng nói kia giống như mình mới là chủ nhân của nhà này vậy.
“Được rồi,vậy em hãy cẩn thận một chút, đừng để té xuống ghế sa lon đó ~” LongThiếu Tôn dở khóc dở cười, lắc đầu, bất đắc dĩ đi vào phòng ngủ.
Nửa đêm, trăng sáng sao thưa, bức màn trắng trên cửa sổ bị gió cuốn lên một góc, có một chút lành lạnh chui vào thân thể.
Bóng dáng nhỏ xinh trên ghế sa lon co rút lại, chui đầu vào trốn dưới đệmchănbằng lông xù,tiếng hít thở đều đều nhợt nhạt truyền đến.
Ngay cả dáng vẻ khi cuộn mình vào chăn cũng cực kỳ giống cô ấy.
Long Thiếu Tôn ngồi bên cạnh ghế sa lon, bóng đêm bao phủ hình dáng tuyệtđẹp của anh,dưới đáy mắt của đôi mắt đen sâu thẩm kia bắt đầu lay động một chút tình cảmgì đó không rõ ràng.