Ánh mắt Đường Dĩ Phi bỗng nhiên xiết chặt, bỗng nhiên dùng sức đẩy thân thể của anh ra, không để ý quần áo của mình, tóc có bao nhiêu mất trật tự, cứ như vậy hốt hoảng mà chạy đi.
Trong phòng bệnh, trên ghế sa lon, người đàn ông vẫn bảo trì tư thế đứng thẳng thật lâu, thẳng đến Âu Dương bước đến, anh mới khôi phục lạnh lùng quen thuộc.
"Đại Thiếu, cậu không sao chứ?" Âu Dương thấy sắc mặt anh không tốt, nhịn không được quan tâm hỏi.
Người đàn ông ném tới một ánh mắt lạnh lùng, người trước lập tức ngoan ngoãn câm miệng, không nói thêm câu nào nữa.
"Vết thương cũ trên cánh tay cô ấy là do đâu mà ra?"
Long Thiếu Tôn chậm rãi đi tới trước ghế sa lon, chầm chậm ngồi xuống nơi cô vừa nằm, độ ấm còn lưu lại khiến lòng anh có chút yên ổn.
"Chuyện này tôi không quá rõ, theo tôi phán đoán bắt đầu có từ khoảng 4 ~5 năm, dây chằng nghiêm trọng kéo ra vết thương, muốn khỏi hẳn rất khó."
Rốt cuộc chỉ là bên ngoài thôi, đối với tình huống khác Âu Dương cũng không hiểu, chỉ có thể cẩn thận phỏng đoán.
Long Thiếu Tôn nghe xong lạnh lùng nheo mắt lại, thế nhưng cô lại bị thương nghiêm trọng như vậy sao?!
Ở trong nhà tĩnh dưỡng mười ngày nữa, Đường Tuân Hữu đã dẫn Ôn Tình đến nước Mỹ, Vân Thiên cũng chậm chạp không phê duyệt đơn từ chức của Đường Dĩ Phi.
Ngay lúc Đường Dĩ Phi muốn lên mốc, bác Sĩ Phương qua đây dỡ thạch cao trên tay cô xuống, rốt cuộc cũng để cô thoải mái dễ chịu tắm một lần!
"Tam Tiểu Thư, ngày hôm nay Mạc thiếu gia sẽ trở về từ Hàng Châu, buổi tối sẽ tới dùng cơm."
Người hầu chải tóc cho cô vừa cười vừa nói.
Đường Dĩ Phi nhíu mày, khẽ cắn môi dưới, chỉ gật đầu.
Rốt cuộc tên khốn kiếp Mạc Duẫn Sâm kia cũng về!
Bảy giờ tối, nhà họ Đường đèn đuốc sáng trưng, độ lạnh của máy điều hòa không khí được chỉnh hợp lí, thổi tới cả người nhè nhẹ lành lạnh.
"Ngày mai có một hoạt động từ thiện, con muốn dẫn Phi Phi đi theo, bác trai bác gái, hai người có thể cho phép không ạ?" Ăn đến phân nửa, Mạc Duẫn Sâm liếc nhìn Đường Dĩ Phi, cung cung kính kính hỏi.
Đường Kim Hải gần như vô ý thức nhíu mày mới vừa muốn từ chối, đã bị Đổng Anh Đình mở miệng cắt đứt: "Đương nhiên có thể! Con dẫn Dĩ Phi ra ngoài hít thở không khí nhiều một chút, mấy ngày nay ở nhà đã làm con bé buồn tới hư luôn rồi!"
Trong lòng Đường Dĩ Phi thở phào một cái, Đường Kim Hải cũng hắng giọng, ra vẻ từng trải dặn: "Nhất định phải chú ý tay phải, Sâm nhi con phải chăm sóc tốt cho con bé đó."
"Con biết rồi, bác trai bác gái, hai người yên tâm đi ạ! Con cam đoan cô ấy sẽ không bị tổn hao cộng long nào!"
Mạc Duẫn Sâm cười đến vẻ mặt tự tin, quay sang chớp chớp mắt với Đường Dĩ Phi, người sau hiểu ý le lưỡi với anh.
"Trưa ngày mốt là cúng tế không được muộn đó." Ba Đường lại căn dặn, Đường Dĩ Phi nhu thuận gật đầu.
Cúng tế, hàng năm đều sẽ có một lần, ở công viên tưởng niệm của nhà họ Đường, nơi đó ba có một người em trai, cũng chính là chú của cô —— Đường Túc Dương.
Có đôi khi Đường Dĩ Phi cảm thấy rất kỳ quái, rõ ràng chỉ là một mộ bia không có ảnh chụp, mặt trên chỉ viết tên chú, ngoài ra không còn gì cả.
Vì sao mỗi một lần ba ba đều bảo mình qua đó?
Bất kể cô ở nơi nào, cho dù là nước ngoài, cô đều phải gấp gáp trở về, có đôi khi ngay cả anh ba đều không nhất định phải trở về, mà cô phải trình diện.
Đường Túc Dương, rốt cuộc là một người chú thế nào?
Hoặc có lẽ là, ông có ý nghĩa đặc biệt gì với cô?
"Ba ba, vì sao trên bia mộ của chú vừa không có ảnh chụp, vừa không có văn mộ chí?"
Đường Dĩ Phi hỏi thật nhiều lần, ba Đường đều lấy cớ trẻ con không cần phải biết làm lấy lệ với cô, lúc này đây cũng không thể ngoại lệ.
" Con chỉ cần đến cúng tế là được rồi, tôn trọng nguyện vọng của chú con."
Mạc Duẫn Sâm liếc mắt ra hiệu với cô, người sau mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Vì vậy không có hỏi lại.