Trương Thẩm Nhi thấy dưới tay áo cô lấp ló màu trắng của thạch cao, trong lòng run lên cuống quít chạy vào phòng ông bà chủ thông báo.
Đường Dĩ Phi cẩn thận đi vào nhà, vừa đứng trước cửa thay giày, lúc này ba Đường mẹ Đường nghe tin của người giúp việc vội vàng từ phòng ngủ đi ra.
Hai người đều mặc đồ ngủ chưa kịp thay vội vội vàng vàng chạy tới: "Dĩ Phi xảy ra chuyện gì?"
Đường Kim Hải đau lòng nhìn con gái, quan sát cô từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng nhìn thấy cánh tay trái bó bột của cô, sắc mặt ông liền trở nên nặng nề.
"Đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành tại sao lại để tay trái bị thương?" Ba Đường trách mắng, quả nhiên Hoàng Thủ Nghị còn chưa đến tìm ông.
"Không phải đã nói đi thành phố A công tác sao? Sao đột nhiên lại quay về? Còn để cánh tay bị thương?" Mẹ Đường kéo Đường Dĩ Phi lại, nhìn cẩn thận.
"Công ty tạm thời cử người khác đi làm việc, con không sao, không cẩn thận đụng phải cánh tay, sau này con sẽ chú ý."
Đường Dĩ Phi không muốn bọn họ lo lắng. Vì vậy, tùy ý tìm một lí do giải thích cho hành động ngớ ngẩn của mình.
"Thật là hồ đồ! Thân thể của con còn không nghĩ tới? Lập tức gọi bác sĩ Phương qua đây!" Ba Đường tức giận, đập bàn một cái, đánh thức Đường Tuân Hựu trên tầng hai.
Sắc mặt mẹ Đường ngưng trọng, thấy cô không chỉ bị ở cánh tay mà hai chân dường như cũng đứng không vững, vội vàng dặn dò quản gia: "Mau mời bác sĩ Phương qua đây."
"Không cần đâu ba mẹ, con mới ở bệnh viện thành phố về, đã chụp X-quang rồi, bác sĩ nói chỉ cần nghĩ dưỡng sức một khoảng thời gian là khỏe lại, không có gì đáng lo, mọi người đừng lo lắng, mau đi ngủ đi!"
Đường Dĩ Phi nói với quản gia, không muốn làm phiền bác sĩ Phương vào lúc này, vừa định cất bước lên lầu liền bị giọng nói tức giận của Đường Kim Hải cắt đứt: "Lập tức xin nghỉ việc cho ba! Không cho phép xuất đầu lộ diện ra ngoài nữa!"
Đường Kim Hải đã hơn năm mươi tuổi dù không tức giận nhưng khuôn mặt lúc này lại trở nên vô cùng nghiêm nghị dưới ánh đèn, ông nhíu mày, không đợi Đường Dĩ Phi phản đối liền lên lầu.
"Nhưng mà ba..."
Đổng Anh Đình vỗ nhẹ tay Đường Dĩ Phi, môi giật giật, nháy mắt với cô rồi cũng đi lên lầu.
Phòng khách lớn như vậy bây giờ chỉ còn lại Đường Dĩ Phi cùng vài người giúp việc, cô đứng ở đó, trong lòng ấm áp, nhưng cũng rất buồn rầu.
Giọng điệu của ba khi nãy không phải là đùa giỡn, mình phải làm gì bây giờ?
Mặc dù cô cũng có thời gian nghỉ phép là một tháng, thế nhưng sau một tháng thì sao đây?
Cô phải lấy lí do gì để trở về tập đoàn Vân Thiên?
"Tiểu muội?" Đường Tuân Hựu xoải bước tới, Ôn Nhu đi theo sau nhìn thấy cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chạy đến, "Em làm sao vậy?"
Đường Dĩ Phi đau đầu, sớm biết như vậy đã ở lại bệnh viện, không phải như bây giờ, bị người thân vây quanh ân cần hỏi han.
"Em không sao, ngược lại chị, chị dâu," Vẻ mặt Đường Dĩ Phi biến hóa, hai mắt nghiêm túc nhìn bụng của cô, "Chị đang mang thai không nên chạy lung tung, lỡ như té ảnh hưởng đến cháu em, em sẽ không bỏ qua cho chị."
Ôn Nhu nghe cô nói như vậy sắc mặt lơ đãng phiếm hồng, chẳng qua là Đường Tuân Hựu làm như không thấy, cũng không quan tâm đến lão bà của mình: "Tiểu muội, có phải ba không cho em đi làm ở Vân Thiên phải không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Dĩ Phi xệ xuống, cam chịu số phận gật đầu một cái.
Truyện chỉ được đăng tại.
Haizz, đâu chỉ là không để cô đi làm ở Vân Thiên?
Giọng điệu của ba rõ ràng là muốn cấm túc cô, không cho cô lại xuất đầu lộ diện.
"Như vậy cũng tốt, em ở nhà ngoan ngoãn học quản lí cho giỏi, đến lúc đó đến Đường thị giúp đỡ ba, mặc dù Đường thị không thể so với Vân Thiên, như cũng là xí nghiệp lớn nhất nhì thành phố Vân Thiên."