Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 16: Giỏi nhất tốt nhất



Từ Phượng Niên ngồi cao trên tuấn mã vừa thấy thân ảnh quen thuộc, trốn ở khúc quanh Ngọc Thanh cung, mới vừa lộ ra cái đầu, người này vừa thấy được Thế tử Điện hạ liền rụt trở lại, Từ Phượng Niên phẫn nộ quát: "Tên cưỡi trâu! Lại còn trốn, lão tử liền dẫn người san bằng Thái Thanh Cung, đem cả ngươi cả bia rùa kia ném bỏ lại tiểu Liên Hoa Phong!"

Đạo sĩ trẻ tuổi nhất Võ Đang trăm năm qua sợ hãi rụt rè xuất hiện trong tầm mắt mọi người, lão đứng cách xa Bắc Lương Thiết Kỵ rồi dừng lại, chắp tay, vẻ mặt xuân phong nói: "Tiểu đạo gặp qua Thế tử Điện hạ."

Vị Sư Thúc Tổ này đối với Từ Phượng Niên khách sáo hành lễ, ánh mắt lại thủy chung dừng lại ở Lão Khôi tóc bạc trên người bận hắc bào, Võ Đang được xưng thiên hạ nhờ vào phần sức mạnh nội công, ngoại trừ kiếm thuật Võ Đang vô cùng phong phú nổi danh, chú trọng hơn tu vi nội lực, là phải tu tập cả nội lực và ngoại lực.

Đạo sĩ ở Đại Liên Hoa Phong này đã từng gặp qua không ít muội muội sư huynh cùng thế hệ, sau khi lãnh hội qua nội lực đạt tới tuyệt hảo khí tượng, trước mắt lão nhân cầm đao pháp thuật quỷ dị hiển nhiên như vậy, hơi thở không dứt, vừa nhìn chính là một tay đâm gai góc.

Còn chưa tới gần Sư Thúc Tổ núi Võ Đang vô ý lui hai bước, Thế tử Điện hạ muốn san bằng núi Võ Đang, ném cái kẻ biết ta biết thiên địa cũng không biết ánh mắt, Từ Phượng Niên ném ánh mắt qua một cái, Sư Thúc Tổ trả lại một ánh mắt, như vậy nhiều lần, sắc mặt để người bên ngoài vẻ mặt mờ mịt, chẳng biết hai vị đang muốn nói điều gì.

Cuối cùng, trong mắt các vị đạo sĩ ở Ngọc Thanh không thể nghi ngờ là vị Sư Thúc Tổ của mình đã thắng, tuyệt đối là phong thái chi binh Tông sư không cần đánh mà hạ được người, mọi người chỉ thấy Sư Thúc Tổ xoay người tiêu sái đi trước, một thân đạo xuất trần khí, cát bụi vô tận, Thế tử Điện hạ cũng chỉ là mang theo Lão Già tóc trắng theo sau lưng mà lên núi Võ Đang

Các đạo sĩ tế rượu như trút được gánh nặng, Sư Thúc Tổ chính là Sư Thúc Tổ, không có nói một câu liền để cho Từ Phượng Niên thỏa hiệp. Chỉ là mấy vị môn sĩ chẳng biết ba người tới một chỗ yên lặng nào, trong lòng bọn họ, người có địa vị cao thượng gần với Tiên Nhân nhất chỉ có Chưởng Giáo Thương Lan Sư Thúc Tổ, đã bị Từ Phượng Niên cuồn cuộn sắn tay áo ra quyền đấm đá tròn thời gian một nén nhang, chỉ truyền đến Sư Thúc Tổ cầu xin "Đánh người đừng đánh khuôn mặt, đâm người đừng đâm trúng chim " .

Đánh xong, Từ Phượng Niên làm kỹ năng khí vận đan điền, rốt cục thần thanh khí sảng, ném một quyển sách cấm diễm tình, nghênh ngang mà đi, cũng xuống núi, mang theo Lão Khôi đi nhảy trong bản đường hẹp quanh co trong vách đá, leo lên treo ở vách đá Tịnh Nhạc cung.

Chỗ này đặc biệt thần kỳ ở chỗ có một tòa Tế Đàn cầu mưa dựa vào vách núi mà xây thành, phảng Bắc Đấu Thất Tinh, điển tịch Đạo Giáo tương truyền Võ Đang Tử Vân chân nhân từng ở đây cử hà phi thăng, Tịnh Nhạc Cung bình thường bên ngoài không mở được, chỉ bất quá một ít nhã sĩ cũng chỉ có thể ở ngoài cung vô công đi qua đi lại, chỉ bất quá Từ Phượng Niên dùng phúc của Đại Trụ Quốc, mới có khả năng mang theo Lão Khôi nghênh ngang đi tới Thất Tinh đàn.

Gió núi lăng liệt, Lão Khôi ngồi xếp bằng, tay áo phần phật, nheo mắt lại, nhìn ra xa xa biển mây. Từ Phượng Niên cước bộ lỗ mãng theo sau Lão Khôi đeo đao, lúc này mới đứng vững thân hình, hầu như không mở mắt nổi, chỉ phải ngồi xuống, vừa vặn trốn trong thân ảnh Lão Khôi.

Từ Phượng Niên lao lực hô: "Lão gia gia, Tiểu Đạo Sĩ công lực làm sao?"

Lão Khôi tựa hồ có chút buồn bực nói: "Võ công vẫn bình thường, tựa hồ với ngươi là một đường không bại thì hàng, đáng tiếc cha mẹ hắn sinh ra hắn có cốt cách tốt. Về phần đạo pháp như thế nào, cũng không có biện pháp thăm dò, không có biết được, nhưng chắc hắn sẽ không quá kém, cũng sẽ không quá tốt, hầu hết mọi việc khó khăn nhất trên đời đều không thoát khỏi việc đi ngược dòng, không tiến được ắt sẽ lùi, không có hứng thú chịu khổ, sao có thể thành tài. Kỳ quái, núi Võ Đang làm sao liền chọn trúng người này, chớ không phải là giống con cháu Thiền Tông tùng lâm? Không nghĩ ra không nghĩ ra."

Từ Phượng Niên lại thêm buồn bực, hỏi: "Pháp thuật Huyền Thuật này, có thể thay cơm ăn hằng bữa không? Hay có thể giết người không?"

Lão Khôi suy nghĩ một chút, cười nói: "Tiểu tử, ngươi hỏi lầm người rồi."

"Không thể giết người."

Chưởng Giáo Núi Võ Đang đưa hai tay xen vào ống tay áo đạo bào, đứng ở Tế Đàn sát đường biên, lại không chịu chân đạp thất tinh, nhìn thân hình hắn, không giống Lão Khôi bất động như núi, cũng không giống như Từ Phượng Niên lảo đảo chật vật, chẳng qua theo gió lay động, lay động vừa phải, biên độ không lớn không nhỏ, chỉ như gió đưa đi, lại có chút ý tứ như người và trời hợp nhất.

Từ Phượng Niên ánh mắt vụng về, không nhìn ra môn đạo, chẳng qua xoay người gắt gao nhìn chằm chằm đạo sĩ cưỡi trâu mà tỷ tỷ hắn thương tiếc rời đi năm đó, âm trầm hỏi: "Hồng Tẩy Tưởng, ngươi vì sao không chịu xuống núi, đi qua Huyền Vũ Đương Hưng đền thờ? !"

Tổ Sư Gia trẻ tuổi nhất trong lịch sử nghìn năm của Võ Đang Đạo Giáo nhếch miệng cười cười, vẻ mặt không có phong phạm ngượng ngùng, mở miệng nói: "Năm tuổi lên núi, tám tuổi học chút sấm vi da lông, sư phụ muốn ta mỗi ngày coi là một tháng, một tháng coi là một năm, đến khi nào có thể xuống núi, khi nào cần ở trên núi bế quan, có thể từ lúc ta học cái này, sẽ không ngày nào là không cần bế quan."

Nơi này quả nhiên sẽ là như vậy, Từ Phượng Niên cười khẩy nói: "Có người nói sư phụ ngươi trước khi lâm chung đã đưa ra một yêu cầu cho người, nếu không làm được đệ nhất thiên hạ, thì không thể xuống núi? Vậy ngươi đời này xem ra là không thể xuống núi."

Tên đạo sĩ vẫn như cũ, luồn hai tay vào tay áo, không hề nhúc nhíc, ha hả cười nói: "Đệ nhất thiên hạ không giả, có thể ăn được nhiều cơm nhất, đọc được nhiều sách nhất, đều là đệ nhất thiên hạ, rất nhiều, sư phụ lại không có nói là võ công đệ nhất, ta luôn luôn muốn xuống núi vào một ngày nào đó."

Từ Phượng Niên gian nan đứng dậy, đầu hướng nhìn về Giang Nam, nhẹ nhàng nói: "Có thể khi đó, mọi người đều đã già. Gặp lại, tóc bạc gặp tóc bạc, còn hữu dụng không?"

Hồng Tẩy Tượng nhắm mắt lại, không nói gì.

Từ Phượng Niên trưởng ra một hơi, hừ lạnh một tiếng, đi ra Tế Đàn, cùng thời điểm đạo sĩ bay sát qua, hơi nghỉ chân, hỏi: "Ngươi cảm thấy tỷ của ta, như thế nào?"

Từ lúc này đạo sĩ bắt đầu nẩy lên lưng trâu, xem mây cuộn mây tan, nhẹ nhàng nói: "Tốt nhất."

Từ Phượng Niên mặt không thay đổi đi ra khỏi Tịnh Nhạc Cung, phía sau lão Khôi mang đao như có điều suy nghĩ.

Hồng Tẩy Tưởng chờ Thế tử Điện hạ đi xa, sau đó tư thế bất nhã mà ngồi, hai tay nâng quai hàm, suy nghĩ xuất thần, tự lẩm bẩm: "Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát chi đông điêu tệ, tương tư không bằng bất tương tư." *

Ngay trên đỉnh đầu vị Đạo sĩ, hơn mười con Tiên Hạc hồng tràn ngập linh khí xoay quanh kêu to, giống như bầu trời Tiên Nhân.

Hắn đột nhiên che cái bụng, sầu mi mà nói: "Lại đói bụng."

. . .

Vừa lúc xuống núi, Lão Khôi đột nhiên tấm tắc nói rằng: "Có chút ý tứ, tiểu đạo sĩ mũi trâu này có chút đạo hạnh."

Từ Phượng Niên không hăng hái lắm, hỏi cho có lệ: "Nói như thế nào?"

Lão Khôi không xác định nói: " Đứa trẻ đó tu luyện Vô Thượng Thiên Đạo."

Từ Phượng Niên vừa nghe đến đạo này liền đau đầu, cau mày nói: "Cái gì mà không mà lại không gì đó, huyền bí và trống rỗng? Không sợ kết quả cuối cùng mới phát hiện ra giỏ trúc múc nước?"

Lão Khôi lên tiếng cười nói: "Ta cũng không thích những thứ này, không ngoạn ý nghĩ ra."

Từ Phượng Niên rồi cũng đi đến đền thờ chân núi, không thèm nhìn những lão đạo sĩ tế rượu đang khúm núm, ngẩng đầu nhìn lại trên núi một cái, mắng: "Cái con rùa này không ra khỏi mai được!”

Hai trăm kỵ binh dũng mãnh nhìn thấy Thế tử Điện hạ liền cung kính đứng dưới bậc thang, một lần nữa leo lên ngựa, động tác chỉnh tề lanh lẹ, không có bất kỳ động tác dư thừa.

Bắc Lương Thiết Kỵ, tất cả đều được trang bị ngựa chiến và giáp mới, hơn nữa hàng năm cũng sẽ bị Đại Trụ Quốc đưa đến Biên cương luyện binh thực chiến, hơn nữa người dân ở lương địa cũng rất nhiều người hung hãn, rất nhiều nữ nhân am hiểu Cung Mã, đây là ưu thế độc đáo nhất.

Tỷ như Từ Phượng Niên tỷ tỷ, Từ Chi Hổ, liền từ nhỏ cưỡi ngựa bắn cung thành thạo, lại thêm nhị tỷ Từ Vị hùng miễn bàn, thuật cưỡi ngựa siêu quần không nói, kiếm thuật càng là số một, di chuyển thắng cả vượn và khỉ, Mười ba tuổi một kiếm trong tay, lấy được hơn trăm cái đầu. Cho nên trong mắt những vị hiểu biết, Bắc Lương Thiết Kỵ từ trước đến nay lạnh người hiếu chiến, mạnh hơn rất nhiều so với tướng binh tướng mã dưới trướng Vương Giao Đông Vương, là hoàn toàn xứng đáng với cái danh là sư tử bách chiến .

Lão Khôi chờ Từ Phượng Niên lên ngựa, cười nói: "Tiểu tử, ta sẽ không quay về Vương Phủ, không có Hoàng lão cửu, thì thật không thú vị."

Từ Phượng Niên nháy mắt một cái, khuyên: "Bằng không, đại khái đợi còn nửa năm nữa tới khi ta nhận chức Quan Lễ rồi hãy đi? Nếu không có lão gia gia, Phượng Niên đã sớm chết tại đáy hồ, ta cho lão gia gia ăn nhiều đồ ăn ngon một chút, coi như đền ơn cứu mạng, ta có thể báo đáp bao nhiêu thì là bấy nhiêu, khỏe?"

Lão Khôi suy tư chỉ chốc lát, gật đầu, rốt cuộc cũng đáp ứng.

Có thể nhìn ra được, vị Thế tử Bắc Lương này trong đôi mắt của Lão Khôi kỳ thực cũng không đáng ghét.

Một đường rong ruổi trở về Vương Phủ, vừa lúc vào thành, bầu trời lại không lý do đổ một trận gió tuyết, Từ Phượng Niên cóng đến run người, mới đến cửa nhà, người gác cổng trông mòn con mắt liền thức thời đưa áo choàng hồ cừu, cẩn thận từng li từng tí giao cho Thế tử Điện hạ mặc vào, ân cần như cha mẹ thân sinh chăm sóc.

Từ Phượng Niên thì thầm một câu cũng không biết y phục lão Hoàng mang đi có đủ dùng hay không.

Cùng Lão Khôi tạm biệt ở phía sau, trực tiếp một mình đi về hướng sân của Ngư Ấu Vi, người đẹp bị bỏ rơi, luôn tự ngưỡng mộ chính mình, tính cách không ham, không phù hợp với tính nết làm vườn cần tưới nước như Từ Phượng Niên.

Trong lúc đi ngang qua chỗ ở của Khương Nê, thấy Công chúa Vong quốc áo quần đơn bạc đang ngồi chổm hổm đắp người tuyết, người tuyết cao cở nửa người của nàng, ngay khi đắp xong, nàng không nhìn người tuyết cười hoan hỉ, mà là ra vẻ mặt phẫn hận nhìn thẳng người tuyết, sau đó móc ra chuôi Thần Phù nàng hay mang bên người, nhất chủy thủ vung xuống, đánh bay đầu của người tuyết, khiến Từ Phượng Niên không khỏi kinh hãi, không lẽ nha đầu này coi người tuyết là mình?

Từ Phượng Niên ho khan vài tiếng rồi đi tới, Khương Nê thần tình có chút bối rồi, vừa biết là Thế tử Điện hạ, như trút được gánh nặng, lập tức thong thả thu hồi hung khí, Từ Phượng Niên đến gần, thấy hai tay nàng đỏ bừng, nứt một mảnh da dài, cực kỳ giống tỳ nữ cục mặc cho người ta khi dễ thương cảm, Từ Phượng Niên thở dài một tiếng thương cảm, ngồi chồm hổm xuống nơi cái đầu người tuyết rơi xuống, trong mắt của Khương Nê, tự nhiên càng thấy giả tạo và đáng ghét.

Từ Phượng Niên vỗ tay sau khi đứng dậy, ôn nhu hỏi: "Ta sẽ cấp ngân lượng cho ngươi mua thêm mấy bộ quần áo ấm áp và đồ dùng hàng ngày?"

Khương Nê mặt lạnh lạnh lùng nói: "Ngại bẩn."

Từ Phượng Niên ha ha cười nói: "Ta chỉ là thuận miệng nói, dù sao ta làm người tốt, ngươi cảm kích hay không cũng không liên quan đến chuyện của ta, ta rất thích ngươi như vậy, dù sao ta vẫn để cho ngươi lợi dụng, với ngươi buôn bán mà nói, làm ăn với ta tuyệt không lỗ."

Trước khi rời đi, Từ Phượng Niên đâm thêm một câu tiểu tỳ nữ: "Đồ ngươi mặc trên người cũng rất khó coi, đó lại không phải là đồ của ta sao? Có bản lĩnh thì cởi đi, đó mới là Nữ Hiệp."

Khương Nê làm bộ giả câm giả điếc, đấu võ mồm cùng Từ Phượng Niên da dầy đanh đá, nàng luôn luôn thua nhiều hơn thắng, suy nghĩ kỹ một chút, thậm chí còn không có nổi một lần có thể chiếm thế thượng phong.

Từ Phượng Niên tâm tình thư sướng nhìn thấy Ngư Ấu Vi, tâm tình hắn cũng tốt hơn, mẫu thân nói qua, cô gái xinh đẹp, mặc kệ là tâm tính Bồ Tát hay là bụng rắn rết, đều phải yêu thương, hai mươi năm nhân sinh, Từ Phượng Niên liền chưa từng giở mánh khóe tàn phá, trái lại trực tiếp hoặc gián tiếp cứu hơn mười hay hai mươi tính mạng nha hoàn hèn mọn.

Ngư Ấu Vi nằm ở giữa phòng ngủ ấm áp như xuân, đùa tới còn mèo mập Võ Mị Nương bộ lông trắng như tuyết, Từ Phượng Niên mỗi lần gặp tuyết rơi, đều muốn muốn đem Võ Mị Nương ném vào trong tuyết, nhìn sẽ không phân rõ mèo trắng tuyết trắng, nghĩ thầm khi nào Ngư Ấu Vi cùng Võ Mị Nương tách nhau, hắn vẫn muốn con mèo chịu đựng mùi vị tồi tệ này. Nhất định phải thử nhìn một chút.

Từ Phượng Niên cởi giày nằm bên cạnh Ngư Ấu Vi, dựa vào dáng người yêu kiều thướt tha của nàng, nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ giọng nói: "Ta đi một chuyến lên núi Võ Đang, đã đánh nhau với một tên đạo sĩ ngang hàng với Chưởng giáo, ngươi thấy có lợi hại hay không?"

Ngư Ấu Vi cười yếu ớt nói: "Là Đại Trụ Quốc lợi hại."

Từ Phượng Niên trợn mắt đem nàng xoay người, hung hăng vỗ một cái vào cái mông tròn tròn trái đào của nàng, dạy dỗ: "Sư phụ không dạy ngươi cách tâng bốc người khác hay sao!"

Ngư Ấu Vi mặt cười ửng đỏ, Từ Phượng Niên đang muốn thừa thắng truy kích, trong viện truyền đến một tiếng nói nhẹ nhàng - nhị đẳng nha đầu của Ngô Đồng uyển - Lục Nghĩ, nói là Long Hổ Sơn có thư đến rồi, Từ Phượng Niên không thèm để ý tới Ngư Ấu Vi, lập tức mang giày vào, chạy ngay ra nhà cửa, tiếp nhận thư, gặp Lục Nghĩ hai vai đóng đầy hoa tuyết, cười nhẹ nhàng rồi thay nàng phất đi, sau đó trực tiếp kêu nàng lùi.

Rồi một mình đến Ngô Đồng uyển, ở đây mặt đất đều có hệ thống sưởi dưới sàn, đi chân trần cũng không sợ nóng cũng không sợ lạnh, ngay cả căn phòng của Từ Kiêu cũng không sánh bằng, Từ Phượng Niên hưởng thụ vuốt ve đại a đầu Khoai Lang, rút ra tờ phong thư, u, lão đạo họ Triệu của Long Hổ Sơn viết chữ cũng khá khéo tay.

Nhìn kỹ lại, đệ đệ ở Long Hổ Sơn tu hành được gọi "Tinh tiến dũng mãnh, tiến triển cực nhanh", toàn những lời hoa mỹ, dưới góc nhìn của Từ Phượng Niên vốn đang nghe quen giọng điệu của quan lại, mặc dù giảm đi nửa phân, cũng rất màu mè, nghĩ đến Hoàng Man Nhi không có đi không, lời cuối thư còn cẩn thận đề cập Từ Long Tượng nhớ nhà, cho nên lão đạo kia khẩn cầu Thế tử Điện hạ hồi âm cho hắn một phong thư, để cho đồ đệ của hắn có thể an tâm tu tập, Từ Phượng Niên để sách xuống, vung tay lên nói: "Mài mực."

Phòng trong bắt đầu có tiếng mài mực, tay áo màu đỏ thêm hương thơm, công việc lu bu lên, Từ Phượng Niên cầm bút sau lại bắt đầu do dự, trong lúc nhất thời chẳng biết làm sao hạ bút, thiếu chút nữa vò đầu bứt tai, thật ứng với câu nếu chăm đọc sách sẽ bớt thời gian cân nhắc như vậy, sự tình không phải kinh qua thì sẽ chẳng biết khó.

Từ Phượng Niên thẳng thắn cầm bút gác lại, dùng đầu cà cà vào bộ ngực đầy mùi thơm đại a đầu, hỏi: "Tên công tử ăn son Lâm gia đó, có tự hiểu không?"

Khoai Lang dịu dàng nói: "Thấy qua, lại không chịu đi."

Từ Phượng Niên cười xấu xa nói: "Chẳng lẽ cái này tay ăn chơi còn muốn ăn son của các ngươi?"

Lục Nghĩ vẻ mặt khinh thường nói: "Cái đổ gối thêu hoa kia, cũng không vào mắt của bọn tỷ muội."

Từ Phượng Niên liếc mắt nói: "Ta không phải là gối thêu hoa?"

Khoai Lang hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Thế tử Điện hạ, bộ ngực bị người đè ép thành vòng cung, nàng tự nhiên quyến rũ nói: "Thế tử Điện hạ không phải là gối đầu, nô tỳ mới là gối đầu."

Từ Phượng Niên cười nói: "Cái này cái miệng nhỏ nhắn thật ngoan."

Lục Nghĩ ngồi ở xa hơn một chút, nhặt lên quân cờ lại để cờ xuống, chán đến chết. Từ Phượng Niên ngồi thẳng sống lưng, hướng nhìn ngoài phòng, không có gì bất ngờ xảy ra, Thanh Điểu lại đang ngẩn ngơ. Là một Tiểu Ma Tước của Ngô Đồng uyển, mặc dù vẫn đủ hết ngũ quan, ngoại trừ Nữ Tỳ Tứ Đẳng và các tạp dịch, bởi vì có duyên với Thế tử Điện hạ, ở bên trong Bắc Lương Vương Phủ, địa vị khá cao.

Không nói Từ Phượng Niên phá lệ sủng hạnh đại a đầu, ngay cả nhị đẳng nha hoàn, quản gia người gác cổng đều khuôn mặt tươi cười đón chào, những nha hoàn này, Khoai Lang tên thật là “Hồng Xạ” tính tình nhu nhược, đối với người nào cũng dễ nói chuyện, Thanh Điểu lại tuyệt nhiên tương phản, đối với Từ Phượng Niên cung kính thân cận, cũng không mù quáng theo đuôi, Từ Phượng Niên từ nhỏ nghịch ngợm gây sự, rất nhiều lần gặp rắc rối, cũng đều là nhờ Thanh Điểu tính tình như ngựa hồng hung hãn thu thập toàn bộ cục diện của hắn.

Nói đến Thanh Điểu, Từ Phượng Niên từ lúc bắt đầu hiểu chuyện thì đã luôn theo bên cạnh hắn, là Vương phi hai tay đưa đến trước mặt hắn, không giống nha hoàn, mà giống như chị em cùng cha khác mẹ vậy, nàng ở Ngô Đồng uyển cùng với mấy nha hoàn không thân thiện lắm, trời sinh mặt lạnh tâm lạnh, mỗi năm đều có vài đoạn thời gian không ở Vương Phủ, nhưng mỗi lần trở về, cũng sẽ giao cho Thế tử Điện hạ mấy đồ vật nho nhỏ, sau kinh qua một lần phát sinh phong ba thời niên thiếu đại, đều được Từ Phượng Niên cất giữ.

Đại thể mà nói, bên trong Ngô Đồng uyển, nhân vật đều không có câu chuyện lớn, nó giống như việc đồ ăn nhìn ngon, nhưng nếu nếm thử thì nhạt như nước, nghĩ đến việc này có lẽ bởi vì Đại Trụ Quốc không có nhu cầu không có hứng thú tìm hạt cát trong mắt mà thôi.

Từ Phượng Niên đem hết toàn bộ sách vở từ trường miễn cưỡng trở về Phong gia thư, thuyên thuyên một hồi, tất cả chỉ xem như chuyện nhỏ như bánh đậu xanh, bỏ đi dự định ban đầu, cuối cùng Từ Phượng Niên cũng phải tự mình an ủi rằng nếu viết cao thâm quá, Hoàng Man Nhi có nghe cũng không hiểu, nói thẳng ra vẫn là hay nhất.

Viết xong thư, Từ Phượng Niên duỗi người, bước đến gian phòng bên ngoài, quả nhiên nhìn thấy Thanh Điểu đang ở sâu trong hành lang gấp khúc, liếc nhìn sắc trời, tuyết rơi một lúc thì dừng, thích hợp nhất Cẩm Y dạo đêm, liền đưa Thanh Điểu ra khỏi Ngô Đồng uyển, dự định đi Phượng Nghi quán trêu đùa với Phàn muội muội.

Về phần Lâm Thám Hoa, Từ Phượng Niên cảm thấy khẩu vị hắn khá hợp với Lý Hãn Lâm. Trên đường Từ Phượng Niên nhớ tới ngày hôm nay có vẻ là ngày treo biển hành nghề thả chó, cười hỏi: "Quý phủ có động tĩnh sao "

Thanh Điểu trả lời trước sau như một câu đơn giản nói: "Có."

Từ Phượng Niên mừng rỡ, cười nói: "Là bên kia chạy đến Thính Triều Đình hay là tìm Từ Kiêu?"

Thanh Điểu lắc đầu nói: "Chẳng biết."

Từ Phượng Niên vẻ mặt tiếc rẻ cảm khái nói: "Càng ngày mồi câu càng ít."

Thế tử Điện hạ mấy năm nay trong lúc rãnh rỗi, liền cố ý để Bắc Lương Vương Phủ quanh năm đề phong nghiêm ngặt liền sẽ có một đoạn thời gian thả lỏng, nhưng vẫn có đề phòng chặt ở bên trong, nó giống như "Câu cá", chuyên môn câu dẫn mấy vị giang hồ hảo hán thèm thuồng bí tịch tuyệt học võ học, hoặc là mấy vị thích khách cuồng sát.

Từ bốn năm năm nay, nhiều nhất dẫn dụ được bốn nhóm thích khách không mời mà đến, đóng cửa thả chó xong, ngày thứ hai liền lôi ra băm xác thành hai mươi sáu mảnh cho chó ăn.

Trở về sau du hành, hắn đã thả cửa hai lần, nhưng đều không có thu hoạch, chắc hẳn mấy vị dân gian hiệp sĩ đều đã biết qua mùi, nên đành tự động mà rút lui, hôm nay lại là chẳng biết thành quả ra sao. Từ Phượng Niên buồn chán đến cực điểm, có thể thấy được điều hiển nhiên.

Thanh Điểu đột nhiên dừng chân nhìn lại Ngô Đồng uyển.

Từ Phượng Niên nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Nàng nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì."

Từ Phượng Niên đè lòng nghi hoặc xuống, đi tới Phượng Nghi quán, vào phòng, thấy Phàn muội muội đang cùng họ Lâm nói chuyện, nhìn thấy Từ Phượng Niên, Phàn tiểu thư tựa hồ sửng sốt một chút, Lâm Thám Hoa lại như cha mẹ chết, từ những gì mắt thấy tai nghe trong phủ, cuối cùng cũng biết được vị trước mắt này không phải Bắc Lương Vương thế tử điện hạ giả được, thấp thỏm đứng dậy khom người, chấp tay thi lễ tới cùng, rung giọng nói: "Gặp qua Thế tử Điện hạ."

Không đợi Từ Phượng Niên tiếp lời, ngoài cửa truyền đến qua tiếng huyên náo Vương Phủ Giáp Sĩ binh, Lâm gia công tử không hiểu ra sao bối rồi, nhưng Phàn muội muội bật cười, thần tình phức tạp nhìn phía Từ Phượng Niên.

Nghĩa tử thứ hai của Đại Trụ Quốc – Viên Tả Tông mặc giáp đi vào trong phòng, cầm trên tay một bức họa, vị đệ nhất tướng quân Bắc Lương nheo đôi mắt phượng tuyệt đẹp lại, trước thi lễ với Thế tử Điện hạ, quay đầu nhìn vị khách nhân tuổi trẻ, ánh mắt trong nháy mắt lạnh lùng, cười lạnh nói: "Phàn Tiểu Sai, Lâm Ngọc, theo ta đi một chuyến."

Lâm Thám Hoa bối rối, không rõ mình có phải sắp gặp tai bay vạ gió, lập tức hai chân như nhũn ra, bất động trên ghế ngồi.

Trước khi Phàn Tiểu thư bị mang đi liền nhổ một bãi nước bọt vào Từ Phượng Niên, thập phần cứng đầu, kết quả bị Viên Tả Tông một cái tát đánh ra khỏi phòng, nhất đà nằm trên tuyết như một đống bùn.

Từ Phượng Niên đối với lần này ung dung thản nhiên, từ trong tay Viên Tả Tông tiếp nhận bức họa kia, là hắn, nhưng chỉ có giống được sáu bảy phần, nhưng lại có cái nhìn rất giống.

Có thể thấy được vị Phàn muội muội trong mắt có chút xa lạ, đến ánh mắt cũng không nguyện nhìn lâu một chút, Từ Phượng Niên cầm bức họa ngồi xuống, cười cười, khí chất lại có chút bỉ ổi, hai gã thích khách đều bị Viên Tả Tông mang đi, Từ Phượng Niên ngẩng đầu hỏi: "Thanh Điểu, Ngô Đồng uyển bên kia?"

Nàng bình tĩnh đáp: "Không có việc gì."

Từ Phượng Niên tự giễu nói: "Một lần cùng Lộc cầu nhi uống rượu, bị ta chuốc quá chén, tên mập mạp chết bầm nói có hai nhóm hộ vệ bên cạnh ta, trong đó một nhóm có bốn người, đơn giản chỉ có bốn danh hiệu, Giáp, Ất, Bính, Đinh, còn nhóm kia ngay cả hắn cũng không rõ ràng lắm, ngươi nói cho ta nghe một chút xem, Ngô Đồng uyển có mấy vị? Là nha hoàn hay là mấy bị tôi tớ khác?"

Nàng câm miệng không nói.

Từ Phượng Niên nhìn chằm chằm vào Thanh Điểu, "Là ngươi sao "

Thanh Điểu vẫn như cũ không nói một lời.

Từ Phượng Niên thở dài, cúi đầu đưa mắt nhìn bức họa, " Chỗ này xem như là đã an toàn, ngươi lui xuống trước đi.

Nàng nhẹ nhàng rời đi, không gây một tiếng động.

Nàng đi tới Ngô Đồng uyển, đại a đầu Khoai Lang dáng vẻ thon thả ngồi ở trên lan can hành lang gấp khúc, cầm trên tay một chiếc gương bằng đồng, hai tay dính lấm tấm vết son màu đỏ, từng chút từng chút tô lên môi.

Thanh Điểu đưa đôi mắt chán ghét.

Cô hầu gái này, trong Vương Phủ trên dưới đều công nhận là chân yếu tay mềm, cần chủ tử bố thí thì mới có thể sống sót, không nhìn Thanh Điểu, nhưng mà nghiên đầu một chút, hướng về phía cái gương cười híp mắt nói: "Đẹp không?"

Thanh Điểu hơi xuy cười một tiếng.

Mọi âm thanh trong im lặng, dị thường chói tai.

Khoai Lang mím môi một lúc, tuyết đêm trăng phản ra ánh quang, gương mặt đó lại thêm thập phần diêm dúa lẳng lơ, kiều mị nói: "Đẹp hơn so với ngươi là tốt rồi."

Thanh Điểu xoay người rời đi, lưu lại một câu nói: "Ngươi già nhanh hơn."

Khoai Lang cũng không phản bác, ánh mắt mông lung tự nói: "Không sống tới ngày hoa tàn ít bướm, thật tốt."



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.