Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 290: Lại Nổi Phong Ba



Cuộc chiến đấu vẫn đang tiếp tục. Mạc Thương Lan và Hỏa lão chiến đấu kịch liệt. Tà khí cùng nộ diễm điên cuồng va chạm, nhưng hai người không ai làm gì được ai.

Công pháp của Mạc Thương Lan chú ý tới tà. Hỏa lão lại nói tới kinh nghiệm lão luyện, công pháp võ kỹ đều nắm giữ thuần thục. Nhất là khả năng khống chế lửa đã được dày công tôi luyện.

Băng Hà Đằng cùng với Mộng Tình cũng chiến đấu kịch liệt. Cảnh giới của Băng Hà Đằng cao hơn so với Mộng Tình, nhưng lực chiến đấu của Mộng Tình lại mạnh ngoài dự đoán của mọi người. Hơn nữa vừa rồi Băng Hà Đằng bị đánh một đòn nặng nề. Băng Hà Đằng căn bản không có khả năng đánh bại được Mộng Tình, chỉ có thể cố gắng cầm cự chiến đấu.

Về phần người của Ngốc Ưng bảo căn bản không có khả năng động tới Lâm Phong. Hơn nữa bọn họ cũng không dám.

Đại dương mênh mông màu tím đáng sợ kia trực tiếp nhấn chìm người vào bên trong, sau đó ăn mòn, hủy diệt, rất biến thái.

- Xem ra hôm nay Lâm Phong không chết được.

Đám người thầm nghĩ trong lòng một tiếng.

Đội ngũ hùng mạnh như thế, Ngốc Ưng bảo cùng Băng Tuyết sơn trang liên kết với nhau cũng không giết được Lâm Phong. Kẻ chân chính quyết định vận mệnh, vẫn là mấy người có thực lực cường đại kia.

Hỏa lão cùng Mộng Tình có thể đối phó với hai người mạnh nhất của đối phương. Mà Lâm Phong thiên phú cũng mạnh, không sợ cường giả Huyền Vũ cảnh, cho nên, thế lực hai bên không làm gì được hắn.

Ngay trong lúc đám người kia đang cảm khái, một chiếc kiệu mềm màu trắng, từ phía xa bay tới.

Chiếc kiệu mềm màu trắng này là do bốn nữ tử bịt khăn lụa mỏng che mặt đưa qua. Đồng thời, ở phía sau chiếc kiệu mềm còn có rất nhiều người nhanh chóng chạy theo. Dường như mũi chân không hề gấp gáp, chạy lướt qua phía trên mặt đất như tiên, làm cho người ta có cảm giác mộng ảo.

Chỉ trong nháy mắt, một bóng người đã tới nơi chiến đấu, cũng trực tiếp bước vào phạm vi chiến đấu.

Ánh mắt của mọi người tập trung lại. Những người này là người phương nào?

Mà Lam Kiều đang đứng trong đám người, ánh mắt chợt phát sáng. Ngay lập tức bóng người lóe ra, đi đến trước chiếc kiệu mềm kia, nói với bóng người ở bên trong kiệu:

- Vân di, sao người lại tới đây?

Tấm màn che màu trắng chậm rãi được vén lên, lộ ra bóng người của một nữ tử xinh đẹp, khí chất cao quý, lạnh lùng, giống nhau cao hơn người một bậc, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

- Đến làm một ít chuyện!

Vân di cười với Lam Kiều nói. Ngay lập tức ánh mắt của nàng lại rơi vào trên người Lâm Phong. Đôi mắt nàng lóe lên đánh giá Lâm Phong.

Nhìn về ngoài của nữ tử xinh đẹp thật sự không rõ tuổi, nhưng làn da lại vô cùng mịn màng. Hơn nữa trên người nàng phát ra khí tức cao quý, thực lực tuyệt đối phi phàm.

- Lâm Phong, đúng không?

Người nữ tử xinh đẹp nhìn Lâm Phong thản nhiên hỏi một tiếng.

- Đúng.

Lâm Phong gật đầu, nói:

- Có chuyện gì không?

- Có việc.

Người phụ nữ xinh đẹp kia khẽ gật đầu:

- Lâm Phong, ngày ấy ngươi đang ở trong Mộng các của ta, mua đấu giá được một cái đỉnh cổ vỡ. Nó không có ích gì đối với ngươi. Hiện tại, chúng ta muốn thu hồi lại. Số nguyên thạch ngươi đưa ra lúc bán đấu giá, chúng ta trả lại cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?

“Cửu Thiên Thương Long đỉnh!” Đôi mắt Lâm Phong rung lên. Người này đi một đoạn đường tới đây là vì Cửu Thiên Thương Long đỉnh. Trong lòng hắn không khỏi cảm giác có chút không ổn. Đối phương nói Mộng các của nàng, rất rõ ràng, người phụ nữ xinh đẹp này chính là chủ nhân của Mộng các. Nếu nàng đích thân ra tay thu Cửu Thiên Thương Long đỉnh về, rất có thể đã biết Cửu Thiên Thương Long đỉnh là vật gì.

- Bảo vật một khi đã được phòng đấu giá bán ra, dường như không có đạo lý nào để thu hồi lại!

Lâm Phong thản nhiên nói một câu, ánh mắt nhìn chăm chú vào đối phương. Hắn tất nhiên không muốn trả Cửu Thiên Thương Long đỉnh lại cho Mộng các.

Vẻ mặt đám người ở đó cũng lộ vẻ nghi hoặc. Lâm Phong nói không sai. Bảo vật đã bán đấu ra ngoài, có đạo lý nào để thu hồi lại. Đây căn bản là chuyện không có khả năng. Đồ đã bán cho Lâm Phong, tất nhiên là thuộc về Lâm Phong.

Việc này thật kỳ quái.

- Nhưng ta lấy ra gấp đôi nguyên thạch trung phẩm để bổ thường.

Vân di lại lên tiếng nói. Giọng nói của nàng không nóng không vội, thực sự rất bình tĩnh.

Gấp đôi sao?

Trong lòng Lâm Phong thầm cười lạnh. Cửu Thiên Thương Long đỉnh lại chỉ có giá trị bốn ngàn nguyên thạch trung phẩm sao? Một trong mười đỉnh đứng đầu thượng cổ, một vật có giá trị liên thành, thực sự đặc biệt quý hiếm.

- Không cần. Ta không thiếu nguyên thạch. Ta cũng thật sự thích cái đỉnh cổ kia.

Lâm Phong lạnh nhạt nói một câu. Đã lấy được vào trong tay, có lý nào lại phun ra.

- Lâm Phong, ngươi chỉ trả hai ngàn nguyên thạch trung phẩm đã lấy được đỉnh cổ tại buổi đấu giá. Hiện tại, ta bỏ ra một vạn, thu hồi lại.

Người phụ nữ xinh đẹp lại tiếp tục nói.

- Ta nói ta thích cái đỉnh cổ kia, bất kể bao nhiêu nguyên thạch, ta cũng không đổi.

Thấy thái độ của Lâm Phong kiên quyết như vậy, đôi mắt của người phụ nữ xinh đẹp kia hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Vân di, làm sao vậy?

Lam Kiều có cảm giác không ổn. Dường như có chuyện gì đó sắp phát sinh giữa Vân di cùng Lâm Phong.

- Kiều Kiều, không liên quan đến con.

Vân di thản nhiên nói một câu. Ngay sau đó nàng lại nhìn về phía Lâm Phong:

- Cái đỉnh cổ kia đối với ngươi cũng không có ích lợi gì. Mà hiện tại chúng ta thật sự đang cần, vẫn hy vọng ngươi có thế để lại cho Mộng các của ta. Mộng các của tất nhiên sẽ cảm kích.

Lâm Phong vẫn lắc đầu.

Rốt cục, sự kiên nhẫn của người phụ nữ xinh đẹp kia đã biến mất. Trên người nàng xuất hiện một hơi lạnh, khiến cho thân thể của Lam Kiều run lên. Không xong.

- Không biết tốt xấu.

Người phụ nữ xinh đẹp mắng nhỏ một câu. Nàng nể mặt Lam Kiều, mới tốn sức khuyên bảo hắn. Nhưng Lâm Phong dường như cũng không cảm kích trước điều đó.

- Nếu như, ta nhất định bắt ngươi phải giao ra thì sao?

Đôi mắt Lâm Phong có phần ngưng trọng. Giọng nói của hắn cũng có chút lạnh lùng:

- Đồ do Mộng các lấy ra bán đấu giá, dường như chính là vật do người khác đặt ở Mộng các để bán đấu giá. Mộng các của các ngươi chẳng qua là thay người bán đấu giá mà thôi. Hiện tại, ta có được bảo vật, các ngươi cũng đã thanh toán nguyên thạch cho chủ nhân của cái đỉnh cổ. Nhưng hiện tại, các ngươi lại tới hỏi ta muốn cái đỉnh cổ này. Vậy uy tín của Mộng các là như vậy sao?

Người phụ nữ xinh đẹp nghe Lâm Phong nói vậy không hề tỏ thái độ. Giọng nói của nàng vẫn thản nhiên:

- Ta nói, hôm nay ngươi nhất định phải giao cái đỉnh cổ ra đây. Nếu không, ngươi sẽ không chịu nổi hậu quả đâu.

Đám người nghe thấy người phụ nữ xinh đẹp này nói vậy, trong lòng run lên hết đợt này tới đợt khác.

Hôm nay, Mộng các cũng muốn đối phó với Lâm Phong. Thực lực của Mộng các còn khủng bố hơn nhiều so với Ngốc Ưng bảo, cực kỳ đáng sợ.

- Từ khi nào Mộng các lại không biết xấu hổ như vậy?

Một giọng nói châm chọc truyền ra.

Bàn tay đầy hỏa diễm của Hỏa lão đột nhiên đánh tới, kèm theo một tiếng nổ vang. Thân thể Hỏa lão cùng Mạc Thương Lan tách ra, lui đến bên cạnh Lâm Phong, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xinh đẹp này với vẻ không vui.

- Hiện tại, ngay cả Mộng các cũng bỉ ổi như vậy sao? Nếu những người khác đoạt bảo vật đã được bán đấu giá, ta sẽ không kỳ quái. Nhưng bảo vật do Mộng các bán đấu giá ra, các ngươi không bảo vệ còn chưa tính, lại còn muốn cướp đoạt. Các người còn có liêm sỉ hay không?

Đám người nghe được Hỏa lão nói vậy, rất nhiều người âm thầm gật đầu. Đúng vậy, Mộng các làm như vậy có hơi quá đáng.

Bảo vật này là do bọn họ bán đấu giá ra ngoài. Bọn họ vốn phải bảo vệ mới đúng. Nhưng hiện tại, bọn họ lại muốn cướp đoạt...

- Khà khà!

Mạc Thương Lan cười tà, nhìn Vân di, nói:

- Cái gì mà liêm sỉ với không liêm sỉ. Giết các ngươi, sẽ không người đồn ra ngoài được.

- Đã nghe chưa?

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Lâm Phong, giọng nói lạnh lùng:

- Đừng ép ta. Ta còn chưa muốn giết ngươi. Giao cái đỉnh cổ cho ta, ta không can thiệp vào chuyện của các ngươi.

- Vân di.

Sắc mặt Lam Kiều có chút tái nhợt. Nàng kêu lên một tiếng. Vân di vốn là muốn đâm nàng cùng Lâm Phong. Nhưng hiện tại, lại muốn giết Lâm Phong.

- Kiều Kiều, nơi này không có chuyện của con.

Vân di lạnh lùng nói một câu, khiến Lam Kiều khẽ cắn môi. Ngốc Ưng bảo và Băng Tuyết sơn trang không làm làm gì được Lâm Phong. Chẳng lẽ, người cuối cùng hợp lại đối phó với Lâm Phong lại chính là thế lực của cô ta sao?

Lam Kiều hiểu rõ, nếu Vân di các nàng muốn đối phó với Lâm Phong quả thực quá dễ dàng. Lâm Phong trốn không thoát.

Lúc này, Mộng Tình và Băng Hà Đằng đã dừng chiến đấu, lùi lại bên cạnh Lâm Phong.

Ánh mắt Lâm Phong lạnh như băng, lại có phần tức giận. Hôm nay, đây là lần thứ mấy hắn bị uy hiếp rồi?

Người của những thế lực cường đại này đều có thể tùy ý uy hiếp hắn, muốn như thế nào thì làm như thế, không hề để hắn vào mắt, bởi vì thực lực của hắn không đủ.

Nếu thực lực Lâm Phong cường đại, còn ai dám càn rỡ đối với hắn như vậy. Ngay cả bảo vật mà hắn mua được trong buổi bán đấu giá cũng muốn cướp về.

- Được lắm.

Lâm Phong nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà, lạnh lùng nói:

- Thế lực của ngươi cường đại, cho nên ngươi có thể uy hiếp ta. Ta không giao, liền giết? Ngươi cho rằng, ngươi cho rằng ngươi nhất định có thể lấy được cái đỉnh cổ kia, đúng không?

Người phụ nữ xinh đẹp kia nhíu mày. Nàng đã thấy nụ cười trên khóe miệng Lâm Phong càng ngày càng quỷ dị. Hắn lại cao giọng nói:

- Tất cả mọi người nghe rõ đây. Các ngươi biết vì sao Mộng các lại vô sỉ như thế, lại muốn đoạt lấy cái đỉnh cổ ta mua được trong buổi bán đấu giá hay không?

Lâm Phong vừa dứt lời, đôi mắt của người phụ nữ xinh đẹp run lên, giọng lạnh như băng nói:

- Im miệng!

- Im miệng? Ngươi đã uy hiếp nói muốn giết ta rồi, còn bảo ta im miệng sao? Giết ta, ngươi cho rằng bảo vật chính là của các ngươi sao? Thật ngây thơ, buồn cười, ngu xuẩn.

Khóe miệng Lâm Phong hiện lên một nụ cười lạnh lùng. Hắn nhìn mọi người, nói.

- Cái đỉnh cổ mà ta lấy được chính là một trong mười đỉnh có tiếng thời thượng cổ, tên Cửu Thiên Thương Long đỉnh!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.