Tuyệt Thế Cường Long

Chương 911





Chương 917

Thế nhưng hắn không ra tay ngay lập tức mà quay đầu nhìn liếc qua Lý Vân Uyển và cả Kiều Thu Mộng ở cách đó không xa.

Từ An là loại người ngang ngược và dã tâm, ông ta làm việc sẽ chẳng bao giờ quan tâm đ ến thứ gọi là đạo đức, nhỡ đâu hắn ứng phó không kịp và khiến cho Kiều Thu Mộng hoặc Lý Vân Uyển bị thương thì thật là không đáng.

Vậy nên, Tề Đẳng Nhàn cười ha ha và hỏi: “Thế thì giám đốc An muốn tôi đền bao nhiêu đây?!”

“Tôi cũng không phải loại người không nói lí lẽ, một giá thôi, năm triệu!” Từ An giơ một bàn tay ra và lạnh lùng nói.

Lý Vân Uyển trực tiếp nổi điên ngay tại chỗ, cô ta tức giận nói: “Năm triệu? Ông nói đùa đấy à! Một cái bàn rởm và một cái nền gạch mà đáng giá nhiều tiền thế cơ à?”

Từ An nhàn nhạt nói: “Cô không biết không có nghĩa là trên thế giới này không có.”

“Cái bàn này của tôi là do bậc thầy làm ra, lúc mới mua đã tốn mười triệu, nhưng dù sao cũng dùng lâu như vậy rồi, giảm cho cậu ta một nửa đã là tốt lắm rồi.”

“Tiền gạch vỡ tôi còn chưa tính vào đâu.”

“Sao nào, đã đủ hào phóng chưa?”

Từ An chỉ đơn thuần là đang nói nhảm mà thôi, loại bàn phổ thông này sao có thể là do bậc thầy làm ra được chứ?

Được thôi, cho dù là do bậc thầy làm ra, ngoại trừ đồ cổ ra thì làm gì có thứ gì đáng giá đến tận mức đó chứ?

Tề Đẳng Nhàn giơ tay ra ngăn Lý Vân Uyển lại, nở nụ cười giả tạo và nói: “Giám đốc Từ nói không sai, chúng ta nhất định phải đền số tiền này. Còn nữa, nói không chừng cái bàn này là do bậc thầy làm ra thật thì sao?”

Lý Vân Uyển không khỏi ngẩn người, Tề Đẳng Nhàn làm sao thế? Tại sao lại nói đỡ cho Từ An? Tính cách của hắn đâu phải như thế này đâu!

Từ An cũng không khỏi ngẩn người, ông ta không ngờ rằng Tề Đẳng Nhàn lại nhận thua nhanh như thế.

“Ha ha ha, sợ rồi, rõ ràng là cậu ta sợ rồi! Cái tên này cũng biết rằng nếu như hôm nay không móc năm triệu ra thì sẽ không thể bước ra khỏi nơi này.”

“Giám đốc Từ quả nhiên là người từng trải, uy vũ bá đạo, xử lí đám ngông cuồng này cũng có bài có bản!”

“Khí thế bá vương của giám đốc Từ mà đã bộc phát thì dù là bất cứ ai cũng phải đầu hàng mà thôi, dù sao thì ông ấy cũng là giám đốc của chi nhánh Long Môn tại Đông Hải chúng ta mà!”

Đám đông quần chúng cũng cảm thấy rằng Tề Đẳng Nhàn đã bị thế trận mà Từ An bày ra dọa cho sợ hãi.

Tề Đẳng Nhàn không có ý kiến đối với lý do thoái thác của bọn họ, hắn vẫn cười híp mắt như cũ, đưa tay lên và lấy ra quyển sổ chi phiếu ở trong ngực.

Lý Vân Uyển vội vàng đi đến ngăn lại và nói: “Anh điên rồi à? Ông ta đòi anh năm triệu cho cái bàn rởm đó mà anh cũng đồng ý à?”

Tề Đẳng Nhàn lấy bút ra, viết trên tờ chi phiếu, cười nói: “Chẳng thế thì sao? Chờ ông ta làm loạn rồi bắn chết tôi à? Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt mà!”

Tống Chí Mai ở bên cạnh nói: “Lý Vân Uyển, nhìn đi, đây chính là tên hèn nhát mà con tìm về đấy!”

Lý Vân Uyển bị những lời này của Tống Chí Mai làm cho đỏ mặt tía tai, cô ta biết tính cách của Tề Đẳng Nhàn không phải như thế này, nhưng cũng không rõ tại sao Tề Đẳng Nhàn lại phải thỏa hiệp, không biết trong lòng hắn đang tính toán cái gì.

“Chẳng lẽ anh lo tôi và Mộng Mộng sẽ bị uy hiếp à?” Lý Vân Uyển đột nhiên hiểu ra, cô ta hỏi.

“Không, tôi chỉ muốn ông ta nhận lấy năm triệu này thôi.” Khóe miệng của Tề Đẳng Nhàn đột nhiên nhếch lên một độ cong khiến cho Lý Vân Uyển cảm thấy vô cùng quen thuộc.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.