Tuyệt Thế Cường Long

Chương 889



Chương 889

Ngồi trên xe, Dương Quan Quan dùng khăn ướt lau gò má sưng đỏ rồi lại cởi giày cao gót lau phần da bị mài đau nhức, động tác chầm chậm như muốn thể hiện rằng tâm trạng cô ta hiện giờ cũng đang rất phức tạp.

Cuối cùng Dương Quan Quan cũng không nhịn được mà hỏi: “Cuốn sổ chứng nhận mà anh đã cho trưởng phòng Vương xem là gì mà có thể khiến ông ta kiêng kỵ tới mức bỏ qua cả việc anh nổ súng bắn Dương Viễn Sơn trước mặt ông ta?”

Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Muốn biết bí mật của tôi thì cần dùng thứ gì đó để đổi đấy… Hay là, cô cởi hai nút áo sơ mi ra cho tôi nhìn thử đi?”

Dương Quan Quan hung hãn trợn mắt lườm hắn, có chút tức giận, trước mặt cô ta thì cái tên này không bao giờ nghiêm túc được quá lâu, cả ngày hắn chỉ kiếm cớ trêu chọc cô ta mà thôi.

Xuống xe, Dương Quan Quan chần chừ một lúc lâu rồi mới giậm chân xuống đất, nghiến răng hỏi: “Hay anh vào nhà tôi uống cốc cà phê rồi nghỉ ngơi đã?”

Dĩ nhiên Tề Đẳng Nhàn sẽ không từ chối một lời mời mập mờ thế này.

“Anh đi trước đi.” Khi lên cầu thang, Dương Quan Quan vẫn rất cảnh giác, lòng phòng bị của cô ta dành cho hắn chưa hề giảm bớt chút nào.

“Cô phòng tôi như phòng sói mà lại mời tôi vào nhà uống cà phê, chẳng phải cô đang dẫn sói vào nhà hay sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi.

Dương Quan Quan khẽ hừ một tiếng, giục hắn mau lên tầng.

Vào nhà Dương Quan Quan rồi, Tề Đẳng Nhàn lập tức thản nhiên ngồi xuống ghế sô pha như một ông tướng.

Dương Quan Quan chưa thay quần áo đã vội vàng rót nước cho hắn, một cô gái mặc trang phục công sở, cặp chân dài mặc quần tất đen cứ đung đưa, quả là thích mắt…

“Đây mới là quan hệ bình thường giữa sếp và thư ký chứ!” Tề Đẳng Nhàn nhận lấy cốc cà phê từ đôi bàn tay trắng nõn, hài lòng nghĩ vậy.

Dương Quan Quan không hổ là người đã đi du học ở nước ngoài mấy năm, cà phê do cô ta pha cực kỳ đậm vị.

Thấy cô ta cảnh giác đề phòng mình, Tề Đẳng Nhàn cũng sinh lòng cảnh giác, chắc thư ký bé nhỏ sẽ không nhổ nước bọt vào cốc cà phê của hắn đâu đấy chứ?

““Walden, bài luận Bất tuân dân sự”, ồ, tư tưởng của cô cũng hơi nguy hiểm đấy…” Tề Đẳng Nhàn hết việc để làm thì bắt đầu tìm đề tài nói chuyện, hắn quơ lấy một quyển sách trên bàn, bật cười nói.

Dương Quan Quan chỉ gật đầu, khẽ cong môi, trông dễ thương đến lạ, không để tâm đ ến câu bắt chuyện của hắn.

Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Cô đang nghĩ gì thế?”

Dương Quan Quan bèn đáp: “Đang nghĩ đến việc anh bảo tôi luyện công, liệu mục đích có xấu xa như lúc anh bảo tôi chơi cầu lông cùng anh hay không!”

“Khụ khụ khụ… Không phải, tôi đánh cầu lông không giỏi thật mà.” Tề Đẳng Nhàn giải thích.

Dương Quan Quan quăng cho hắn một ánh mắt đại ý là “Có quỷ mới tin anh”, sau đó cẩn thận kéo mép váy xuống, cặp đùi đẹp nghiêng sang phía khác.

Bầu không khí đang chìm vào ngượng ngập thì Tề Đẳng Nhàn nhận được cuộc gọi từ Hướng Đông Tinh.

Tề Đẳng Nhàn cảm tạ cô ta từ tận đáy lòng vì đã giúp mình phá bỏ bầu không khí xấu hổ trước mắt, hắn vội vàng cầm điện thoại lên nghe máy.

“Hướng tổng có gì muốn chỉ bảo đây?” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tìm, nói chuyện với Hướng Đông Tinh thì dễ hơn nhiều.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.