Tuyệt Thế Cường Long

Chương 887



Chương 887

“Cái bẫy rõ ràng như thế mà cô vẫn còn bị dụ vào, cô là một con lợn rừng ngu ngốc hay sao?”

“Tôi chưa từng thấy ai ngu xuẩn như cô!”

“Nếu lần sau chuyện này còn xảy ra nữa thì tôi không thèm quan tâm đ ến cô đâu!”

Tề Đẳng Nhàn nổi giận đùng đùng, đánh hai cái vào gáy cô ta, khiến đầu cô ta ong ong như búa bổ.

Dương Quan Quan có chút ấm ức, nhưng không thể cãi lại được. Đúng là cô ta khôn nhà dại chợ, một cái bẫy đơn giản như thế mà không thể nhìn ra, cuối cùng bị hai anh em Dương Viễn Sơn và Dương Phỉ Phỉ gây khó dễ.

Dương Quan Quan nói: “Tề tổng, tôi biết lỗi rồi, anh đừng mắng nữa…”

Tề Đẳng Nhàn thở dài rồi nói: “Cũng phải, vốn đã không thông minh rồi, còn đánh mắng nữa lỡ đâu cô lại càng dốt nát hơn.”

Nghe vậy, Dương Quan Quan có chút không phục. Tốt xấu gì cô ta cũng từng học ở Stanford, dốt là dốt thế nào?

Không biết Hoàng Sung từ đâu xuất hiện, anh ta cười nói: “Tề tổng, lần này tôi lập công rồi đúng không? Tôi được phép bái cậu làm sư phụ chưa?”

Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Hoàng Sung, nói với Dương Quan Quan: “May là có Hoàng Sung để mắt, thấy hai người kia dẫn cho đi rồi gọi điện thoại cho tôi đấy.”

“Nếu không thì rất có thể hôm nay cô đã bị hai người kia dồn vào chỗ chết rồi!”

“Tuy dốt nát nhưng cô cũng có chỗ đáng khen, thà chết chứ không chịu bán đứng lợi ích của công ty chúng ta.”

Dương Quan Quan quay sang cười với Hoàng Sung, nói: “Cảm ơn anh.”

Hoàng Sung chỉ thấy nhịp tim của mình tăng cao, anh ta mặt đỏ tới mang tai đáp lại: “Không… Không cần khách sáo.”

“Thằng nhãi này kích động gì thế? Đừng nghĩ nhiều, anh không với tới nổi đâu.” Tề Đẳng Nhàn nhe răng cười, giơ tay khoác vai Dương Quan Quan.

Hoàng Sung lập tức bĩu môi, không nhịn được mà nói: “Có tiền cũng không với tới nổi à?”

Nghe xong, Tề Đẳng Nhàn bật cười: “Hừm? Có tiền cũng không với tới nổi, nhưng ông đây nhiều tiền lắm đấy.”

Hoàng Sung ho khan một tiếng, lại nói: “Ừm thì, lần này coi như tôi đã lập công lớn, cậu có thể cân nhắc việc thu đồ đệ được chưa?”

Tề Đẳng Nhàn thấy hơi buồn cười, quả thực Hoàng Sung rất cố chấp với chuyện này, sự thành tâm của anh ta ít nhiều gì cũng khiến hắn cảm động.

Mà hắn có cảm giác tâm địa của bản thân cũng không đến mức sắt đá.

Sau đó, Tề Đẳng Nhàn quay sang nhìn Dương Quan Quan.

“Anh nhìn tôi làm gì?” Dương Quan Quan lại càng hoảng sợ, vô thức giơ tay chỉnh vạt áo, chỉ sợ mình lại để lộ da thịt ở chỗ nào rồi bị tên háo sắc này quấy rối.

Nhất thời Tề Đẳng Nhàn lại nổi giận, cô ta có nhất thiết phải đề phòng một người anh trai như hắn không?

Hắn quay sang gật đầu với Hoàng Sung, nói: “Ngày mai hai người hãy dậy từ lúc rạng sáng năm giờ đi, đến Vân Đỉnh Thiên Cung tìm tôi, tôi sẽ huấn luyện cho hai người.”

Nghe hắn nói vậy, Hoàng Sung sung sướng đến nỗi lập tức quỳ phịch xuống mà cao giọng hô to: “Tạ ơn sư phụ!!!”

Dương Quan Quan lại càng hoảng sợ, có cần kích động đến thế không?

 

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.