Lý Vân Uyển đỏ mặt hỏi “Anh đã gặp qua mẹ tôi rồi, khi nào thì mang tôi đi gặp ba anh?”
Tề Đẳng Nhàn đột nhiên ngẩn người, hiện tại hắn muốn gọi điện cho Tề Bất Ngữ còn khó. Ba hắn đi một chuyến tận hai ba năm, nhà tù U Đô cũng ném thẳng cho hắn.
Nhưng mà, ăn tết năm nay, Tề Bất Ngữ chắc hẳn phải về nhà tu U Đô rồi.
“Hiện tại tôi cũng không biết ba tôi ở đâu, ông như tiên ấy, khi nào ba tôi về thì tôi sẽ đưa cô gặp ông.” Tề Đẳng Nhàn nói.
Lý Vân Uyển lại hỏi “Có muốn kết hôn với tôi không?”
Đương nhiên Tề Đẳng Nhàn không muốn, hắn không có khả năng sẽ kết hôn, ngoài miệng hắn lại nói “Tôi còn nhiều chuyện lớn chưa kịp làm, chuyện này tôi không dám hứa với cô, tránh cho đến lúc lại phụ lòng cô.”
“Hiện tại, tập đoàn họ Hướng còn chưa ổn định.”
“Còn nữa, thù lớn mười mấy năm trước còn chưa trả được.”
“Mẹ của tôi cũng chưa đón về được…”
Lý Vân Uyển nghe những lý do này lập tức hơi bất mãn, cô ta lay vai của hắn, nói “Tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi, anh khẩn trương làm cái gì? Anh thật không đáng tin một chút nào cả!” Tề Đẳng Nhàn ho khan hai tiếng, hắn không biết nói gì tiếp. Chuyện kết hôn không cần suy xét, cuộc hôn nhân với Kiều Thu Mộng thất bại làm hắn không còn hứng thú với chuyện này nữa.
Lý Vân Uyển cũng cảm thấy vì đề tài này của mình làm bầu không khí trở nên hơi xấu hổ, cô ta nghĩ, hôm nay là một ngày vui, thật sự không nên có không khí như vậy.
Vì thế, đôi môi đỏ au đầy đặn của cô ta dứt khoát cắn xuống, vừa chạm vào là khiến củi khô lửa bốc, tiếng hít thở của hai người trở nên dồn dập. Họ bắt đầu lăn vào một chỗ.
Lúc tỉnh lại vào ngày hôm sau, hai người vẫn đang nằm trên tấm thảm ngoài phòng khách, trên người đắp một cái chăn. Cánh hoa hồng trên thảm nát nhừ, chỉ cần nhìn thôi cũng biết tình hình chiến đấu tối hôm qua dữ dội như thế nào.
Tề Đẳng Nhàn vừa mở mắt đã nhìn thấy hình ảnh đỏ trắng đan xen, trên da thịt tinh tế dính chút màu đỏ của cánh hoa hồng, thị giác bị gây ấn tượng mạnh.
“Chà, yêu tinh đúng là yêu tinh, ngủ thôi cũng đẹp nữa.” Tề Đẳng Nhàn đắp chăn cẩn thận lại cho Lý Vân Uyển đang ngủ say sau đó giãn thân thể.
Đôi mắt Lý Vân Uyển hé mở, không vui nói “Không được dậy.”
Tề Đẳng Nhàn cười nói “Tôi đi luyện công, sau đó sẽ làm bữa sáng cho cô, cô nghỉ ngơi trước đi.”
Lý Vân Uyển cũng chỉ có thể bĩu môi bất mãn, sau khi ngáp một cái, cô ta lật người lại ngủ tiếp.
Tề Đẳng Nhàn nhìn tấm lưng bóng loáng của yêu tinh họ Lý, kiềm chế ý nghĩ lại làm thêm một lần “Trâu sắt đi cày”. Hắn thay quần áo bắt đầu luyện tập chạy bộ buổi sáng.
Tề Đẳng Nhàn chạy bộ buổi sáng trên đỉnh núi Vân Đỉnh sau đó hắn mới bắt đầu luyện công.
Chơi thì chơi, quậy thì quậy nhưng chuyện như võ công thì không thể chậm trễ, đã đi ngược dòng nước lại còn không biết tiến lên tất nhiên sẽ bị lùi lại.
“Cũng nhờ mình ở nhà tù U Đô mài giũa mấy năm, nếu không như thế, thật sự không có khả năng tiến bộ nhanh chóng như vậy.” Tề Đẳng Nhàn giãn gân cốt, chầm chậm đánh quyền.
Mặt hắn hướng về phía đông, đón ánh mặt trời, bắt đầu tư thế ban đầu của quyền pháp rồi luyện từng hình thế trong mười hai thế.
Có một quy luật bất thành văn khi luyện quyền đó là mặt nhất định phải hướng về phía đông để luyện. Phương đông là hướng mặt trời mọc, điều này tượng trưng cho một loại tinh hoa thần khí.