Tuyệt Thế Cường Long

Chương 535



Chương 535

Tiếp theo, cô ta cảm giác được mông của mình bị hai bàn tay to của Tề Đẳng Nhàn bao trùm, hung hăng véo một cái, cả người lập tức không tự chủ được dựa vào trong lồng ngực của Tề Đẳng Nhàn.

Tề Đẳng Nhàn như chẳng có gì xảy ra một tay ôm bả vai của trợ lý Dương, một tay ấn xuống mông của cô ta, nhàn nhạt nói: “Trận mưa này quá lớn nhưng cũng đừng để bị cảm, trước cứ tạm thời trốn như vậy đã.”

Sắc mặt của trợ lý Dương đỏ bừng, cắn chặt răng thầm nghĩ: “Nếu không phải anh đang chọc súng vào người tôi thì suýt chút nữa tôi cũng tin rồi!”

Mưa to như trút nước.

Màn mưa này hoàn toàn cách ly hai người đang trú dưới mái hiên tiệm bán báo với thế giới ngoài kia.

Dương Quan Quan bị nhốt ở trong lòng Tề Đẳng Nhàn tránh mưa ngoại trừ lúc đầu ngượng ngùng khó an tâm ra, thế nhưng về sau cũng ngoài ý muốn có loại cảm giác an toàn chưa từng có ở trong lòng.

Chỉ là khẩu súng đang chọc vào người kia thật sự khiến cô ta rất khó chịu, khiến lòng cô ta sợ hãi sinh ra ý nghĩ muốn chạy vào trong mưa để trốn tránh ôm ấp này.

“Mưa lớn thật đó….”

Dương Quan Quan chỉ có thể quay đầu nhìn mưa to bên ngoài, lặp lại câu này để hoá giải tình huống xấu hổ.

“Đúng vậy, mưa quá lớn, tiếp theo mưa còn lớn hơn chút nữa cũng được.”

Tề Đẳng Nhàn chậm rãi đáp.

Dương Quan Quan nghe được lời này thì kinh ngạc tới mức mở to mắt, tên đàn ông xấu này, đồ háo sắc, vẫn còn nghĩ đến chuyện muốn chiếm tiện nghi của tôi đúng không?!

Cô ta chỉ cảm thấy hô hấp mà Tề Đẳng Nhàn phả vào tai mình càng ngày càng nóng khiến thân thể của cô ta cũng khô nóng theo, nước mưa làm ướt da thịt cô ta nhưng cô ta lại có cảm giác rằng cơ thể mình như sắp tuôn mưa từ trong ra ngoài….

Cuối cùng mưa cũng nhỏ lại, nhưng Dương Quan Quan vẫn ngây ngốc đứng bên cạnh Tề Đẳng Nhàn như cũ, để hắn ôm ở trong ngực.

Chờ đến khi sau cơn mưa trời lại sáng cô ta mới như vừa tỉnh mộng dậy, vội vàng lùi về sau nói: “Tạnh mưa rồi!”

Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây nặng như chì chiếu xuống, trong không khí tràn ngập hương vị hơi nước.

“Đi thôi!” Tề Đẳng Nhàn vừa lòng cười cười, sau đó dẫn đầu đi ra khỏi tiệm bán báo.

Dương Quan Quan đi theo phía sau hắn, lúc đã đi được mấy mét thì lại không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, trong lòng cố tình sinh ra vài phần cảm giác khó có thể miêu tả được.

“Mình bị trúng độc rồi sao?” Dương Quan Quan thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai cái vào gò má của mình.

Tề Đẳng Nhàn nhíu mày nói: “Trên người bị mưa xối cho ướt đẫm hết rồi, đi thuê một phòng tắm rửa hong khô lại một chút đi.”

Dương Quan Quan lập tức bị dọa: “Cái gì? Thuê phòng?!”

Không đợi cô ta kịp phản ứng, Tề Đẳng Nhàn trực tiếp kéo tay cô ta đi vào khách sạn gần nhất, sau đó thuê một phòng.

Trong đầu Dương Quan Quan đang loạn lên cào cào, bị hắn mang vào trong phòng khách sạn.

Nhưng cũng may là Tề Đẳng Nhàn không cầm thú quá mức như vậy, chỉ là thành thật thuê một phòng để tắm rửa.

Tâm Dương Quan Quan thả lỏng ra, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì gắt gao ôm chặt áo choàng tắm trên người, đề phòng Tề Đẳng Nhàn như phòng sói.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.