Tuyệt Thế Cường Long

Chương 532



Chương 532

“Mẹ kiếp, trời nói mưa là mưa, một chút dự đoán cũng không có!” Tề Đẳng Nhàn mắng.

“Mưa to thật nha!” Dương Quan Quan nâng mi mắt nói.

Trời mưa rất to, hạt mưa rơi xuống đất tạo thành bọt nước rồi lại vẩy lên, không bao lâu sau đã làm ướt tất chân của cô ta.

Hai người cứ như vậy bị nhốt chung ở dưới mái hiên nhỏ hẹp, bên ngoài mây đen từng tầng, ánh sáng cũng trở nên tối tăm không ít.

Đôi mắt của Tề Đẳng Nhàn không tự chủ được liếc qua ngực của Dương Quan Quan, nhìn tới mức tròng mắt suýt chút nữa cũng rơi cả ra ngoài, chiếc áo sơ mi vốn đã bị Dương Quan Quan ép tới mức căng chặt ra bị nước mưa thấm ướt càng thêm trong suốt không ít, sự vật bên trong lập tức có một loại cảm giác như ẩn như hiện.

“Mắt anh nhìn chỗ nào thế hả?!” Dương Quan Quan bừng tỉnh, vội vàng duỗi tay che ngực lại.

“Tôi thấy mưa, lo lắng cô bị cảm, ảnh hưởng tới việc vận hành công việc ở công ty!” Tề Đẳng Nhàn lời lẽ chính đáng nói, bộ dáng cau mày giống như thật sự có việc như vậy.

“Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì trong đầu!” Dương Quan Quan khinh thường hừ lạnh một tiếng, xoay người sang chỗ khác.

Tề Đẳng Nhàn buông tay không trả lời lại, nhưng trời mưa bên ngoài lại càng lớn hơn lúc nãy, mưa to rào rào, bọt nước bùm bụp đập xuống mặt đất khiến ông quần hắn đều ướt đẫm.

“Xui xẻo thật, nhưng cũng may có người ở bên cạnh!” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn thậm chí có chút vui sướng khi người gặp họa nghĩ, ý nghĩ này có hơi giống với mấy chữ tìm vui trong khổ.

Đột nhiên gió lớn nổi lên, số lượng nước mưa lớn bị gió thổi từ mặt bên táp vào phía dưới tiệm nhỏ bán báo, trên người Dương Quan Quan lại bị nước mưa xối thêm một đợt.

Cô ta vội vàng lùi về sau, chẳng bao lâu đã lùi tới bên cạnh Tề Đẳng Nhàn, vì không muốn bị nước mưa xối ướt nên chỉ có thể ai oán tới bên cạnh hắn.

Bên ngoài là mùi đất ẩm ướt, bên trong là hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người Dương Quan Quan khiến cho Tề Đẳng Nhàn trong lúc nhất thời cảm thấy cực kỳ dễ ngửi.

Dương Quan Quan cũng cảm thấy bản thân dựa gần Tề Đẳng Nhàn như vậy có hơi thân mật quá mức nhưng lại không có cách nào khác, tiệm bán báo cũng chỉ lớn như vậy, mà gió lại to như thế, tiến lên phía trước một bước nhất định sẽ bị mưa xối ướt.

Cô ta chỉ có thể tận lực vừa nghiêng mình né tránh, vừa giữ khoảng cách với Tề Đẳng Nhàn, tránh phát sinh việc tiếp xúc tay chân.

“Trận mưa này cũng to quá rồi, không biết khi nào mới tạnh, thật đúng là quá xui xẻo mà!” Dương Quan Quan thở dài nói.

“Ha hả….” Tề Đẳng Nhàn lại chỉ cười nhạt một tiếng, cảm thấy bị nhốt ở đây cũng chưa chắc không phải là diễm phúc.

Dương Quan Quan đột nhiên có chút cảm xúc bi thương nói: “Không nghĩ tới nhân sinh của tôi lại kém như vậy, ngay cả ông trời cũng bắt nạt tôi!”

Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Bớt lại mấy cái bi xuân thương thu đa sầu đa cảm đó đi, tác giả của nhân sinh vĩnh viễn luôn là chính mình, muốn viết thành dạng gì thì cũng phải xem bản thân mình.”

Dương Quan Quan nhấp môi nói: “Anh không hiểu được cái cảm giác người ở dưới mái hiên này đâu, bất luận là ngẩng đầu lên hay cúi đầu xuống đều sẽ bị người ta bắt nạt, bị người ta xem thường.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng thật là tôi không hiểu lắm, bởi vì đại đa số người đều phải nhìn ánh mắt của tôi thì mới có thể sống tốt hơn được một chút.”

Dương Quan Quan liếc mắt nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, nói: “Anh nói đúng, tôi vẫn đang nỗ lực liều mạng, đáng tiếc là chênh lệch quá lớn!”

Cô ta ôm lấy hai tay của mình, gió to thổi tới khiến thân thể bị mưa xối ướt của cô ta run lên bần bật.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.