Tuyệt Thế Cường Long

Chương 497



Chương 497

“Có sướng hay không?” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi hỏi.

“Sướng mẹ mày, mày có phải là có bệnh hay không?” Tôn Học Văn kêu thảm thiết nói.

Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, nắm chặt một cánh tay khác của anh ta vặn một cái, không sai biệt lắm, cánh tay còn lại cũng trực tiếp bị vặn gãy.

Nửa người trên của Tôn Học Văn trực tiếp ghé vào trên mặt bàn, hai cánh tay mềm mại vô lực buông thõng xuống dưới, cả người run rẩy liên tục, suýt chút nữa đau tới mức ngất đi.

Dương Quan Quan xem tới mức phá lệ hả giận, chỉ cảm thấy loại đàn ông xấu xa như này nên hung hăng dạy dỗ.

“Ô ô….”

Tôn Học Văn không biết cố gắng khóc nấc lên.

Tề Đẳng Nhàn ngần người hỏi: “Sao lại còn khóc nữa rồi? Không có tiền đồ như vậy? Cũng quá mất mặt rồi?”

Nói xong lời này thì hắn không tiếp tục tra tấn Tôn Học Văn nữa, tạm thời tha cho anh ta.

“Vẫn may hôm nay tôi còn để lại tai mắt bên cạnh cô, cố ý lại đây nhìn một cái, nếu không thì hậu quả sẽ như thế nào đây?” Tề Đẳng Nhàn quay đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn Dương Quan Quan hỏi.

Sắc mặt Dương Quan Quan nghẹn đến mức đỏ bừng, nói: “Là tôi sai rồi, nghe lời phê bình của anh.”

Tề Đẳng Nhàn nói: “Không còn việc gì khác thì tôi đi trước.”

Thấy Tề Đẳng Nhàn thật sự chuẩn bị mặc kệ chạy lấy người thì Dương Quan Quan trợn to mắt, vội vàng hô: “Từ từ, tôi bị anh ta bỏ thuốc, hiện tại không động đậy được, anh giúp tôi với!”

“Tôi giúp cô còn chưa đủ nhiều sao? Ở club giúp cô một lần, trên thương trường giúp cô một lần, trên đường cô về nhà lại giúp một lần, hôm nay còn muốn giúp nữa?” Tề Đẳng Nhàn khó chịu nói.

“….” Dương Quan Quan không còn gì để nói.

“Tôi giúp cô như vậy mà có thấy cô cảm ơn gì tôi đâu? Hay vầy đi, lấy thân báo đáp thì sao, dù sao cô cũng đang bị bỏ thuốc.” Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm nói.

“Tề tổng anh đừng nói đùa nữa! Tôi thật sự biết sai rồi.” Vẻ mặt Dương Quan Quan như đưa đám nói, bị Tề Đẳng Nhàn trêu tới mức sắp khóc lên.

Tề Đẳng Nhàn cười cười đi tới trước mặt cô ta, hơi đỡ cô ta lên một chút sau đó chặn ngang người, trực tiếp bế thuốc cô ta lên.

Dương Quan Quan xấu hổ tới mức hừ khẽ một tiếng, đầu mềm như bông dựa vào lồng ngực hắn nói: “Phiền anh đưa tôi về nhà….”

Tề Đẳng Nhàn ôm cô ta đi ra ngoài, nói: “Như vậy cũng được, để cô ý thức được lòng người hiểm ác, về sau có mắt nhìn một chút.”

Dương Quan Quan không dám hó hé thêm câu nào.

Trong quá trình ra ngoài, mọi người đều dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người, dù sao thì Dương Quan Quan cũng bị Tề Đẳng Nhàn ôm cả người vào trong ngực.

Tề Đẳng Nhàn đưa Dương Quan Quan tới ghế sau ném một cái, đóng cửa xe lái xe về nhà.

“Hô…. Nóng….Nóng quá….”

Dương Quan Quan ngồi ở ghế sau không ngừng vặn vẹo thân thể của mình, thậm chí cởi hai cúc áo sơ mi của mình ra.

Tề Đẳng Nhàn nhìn qua kính chiếu hậu thấy vậy thì cười nói: “Định dựa vào đây để khảo nghiệm lão cán bộ sao?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.