Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1717: Thánh Giáo ở miền Nam?"



Lục Thái không ngờ rằng Ngọc Tiểu Long lại ngang nhiên ra tay với mình như vậy!  

             Cô ta chặn tay trước ngực, kéo dài bước chân, đẩy về phía trước một chút.  

             Tuy nhiên khuỷu tay của Ngọc Tiểu Long va chạm quá mạnh mà Lục Thái phản ứng vội vàng nên đã bị cú huých này làm cho phải lùi một bước về phía sau.  

             Gót chân Lục Thái vừa chạm đất đã nhìn thấy một quyền của Ngọc Tiểu Long đâm vào bụng mình, đột ngột kéo lên, đánh vào cằm cô ta như một khẩu pháo!  

             Lục Thái lại hạ khuỷu tay xuống, phịch một tiếng, đón được quyền đó nhưng bước chân cũng mất vững, liên tiếp lùi lại.  

             Ngọc Tiểu Long căn bản không cho Lục Thái có cơ hội đánh trả, chân kéo dài thành dáng bắn cung khiến Lục Thái cả kinh, đối phương bước một bước hình cung sao lại dài đến thế?  

             Thân thể Ngọc Tiểu Long căng thẳng như dây cung, cột sống run lên, đồng thời khí huyết trong cơ thể ngưng tụ và nổ tung, sử dụng chiêu thức "Bạo Kim Đan" mà Tề Đẳng Nhàn dạy cho mình, đánh ra một đòn “Giương cung bắn hổ”!  

             Trọng tâm của Lục Thái không ổn định nên không có cách nào ngăn cản một quyền này, chỉ có thể miễn cưỡng chặn hai tay ở trước ngực.  

             "Oanh!"  

             Một quyền của Ngọc Tiểu Long đánh vào cánh tay cô ta khiến hai chân cô ta rời khỏi mặt đất bay ra ngoài.  

             Ngay lúc Ngọc Tiểu Long đang muốn đuổi theo đánh đập hoặc giết người thì Nghiêm Mộc Long đã lướt một bước tới trước mặt cô, tay phải ôm đầu, tay trái đấm vào ngực!  

             “Hừ.” Ngọc Tiểu Long hừ một tiếng, hơi nghiêng cổ tránh né đòn tấn công.  

             Nhưng cổ tay của Nghiêm Mộc Long lại xoay nhẹ, nhẹ nhàng duỗi tay phải ra nắm lấy tai cô.  

             Lúc này, Lục Thái đã đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, máu mũi chảy ra, trạng thái toàn thân yếu đi rất nhiều.  

             Ngọc Tiểu Long thấy vậy, biết ý định lợi dụng cơ hội tiêu diệt Lục Thái đã không còn khả thi nên lùi lại để tránh liên hoàn sát chiêu của Nghiêm Mộc Long.  

             Nghiêm Mộc Long cũng không truy đuổi nữa. Hai người đều là người có địa vị cao, trong tình huống này không thể vung tay đánh nhau thật được.  

             "Ngọc tướng quân, cô có ý gì đây? Vô cớ công kích người khác sao?” Nghiêm Mộc Long trầm giọng hỏi.  

             “Cô ta dám dùng lời nói tấn công tôi, tôi đánh cô ta, không được sao?” Ngọc Tiểu Long nhẹ nhàng hỏi.  

             Lục Thái không khỏi tối sầm mặt nói: "Tôi không có, rõ ràng là cô vô cớ công kích tôi!"  

             Mọi người không khỏi nhìn Ngọc Tiểu Long, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.  

             Ngọc Tiểu Long nói: "Nếu miệng cô không nói những lời bẩn thỉu thì tôi sẽ động thủ đánh cô sao? Thật là buồn cười. Tôi cần phải tự hạ thấp thân phận để chấp nhặt và chà đạp một kẻ nguyện ý làm người hầu vô dụng thế sao?”  

             "Cô ta vừa mở mồm ra đã mắng tôi. Tôi đã cảnh cáo rồi nhưng cô ta không nghe.”  

             “Nếu các người không tin thì có thể hỏi cô Dương, Tôn phu nhân, cô Trần đều có thể làm chứng.”  

             Trần Ngư trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngọc Tiểu Long, a... phong cách này sao giống tên trộm chó kia đến vậy?  

             Dương Quan Quan cũng cảm thấy tam quan có chút rời rạc, sao Ngọc Tiểu Long học được cách công khai hãm hại người khác? Tề Đẳng Nhàn không chỉ dạy "Bạo Kim Đan" mà còn truyền thụ cả việc không biết xấu hổ sao?  

             Tôn phu nhân cũng cảm thấy như vậy... tuy Lục Thái có hơi ra vẻ nhưng cũng không lên tiếng mắng chửi người đâu!  

             Tuy nhiên, ba người họ cũng lên tiếng thay Ngọc Tiểu Long, chứng tỏ Lục Thái đã thốt ra những lời lẽ tục tĩu, nhục mạ Ngọc Tiểu Long.  

             Mà nhân cách của Ngọc Tiểu Long cũng được mọi người công nhận. Sau khi nghe xong cũng đều nhìn Lục Thái bằng ánh mắt như nhìn một con ngốc. Cảm thấy người phụ này thật sự bị bệnh tâm thần, lại còn dám đi nhục mạ một vị tướng quân cấp cao của Hắc Long quân, như vậy chẳng phải là tìm chết ư?  

             Mắng một hai câu người ta không chấp nhặt đã là tốt rồi còn muốn mắng thêm vài câu thì bị đánh chết cũng xứng đáng.  

             Mặc dù mọi người đều im lặng, sợ đắc tội Triệu gia nhưng từ trong ánh mắt của bọn họ Lục Thái vẫn nhìn ra ý tứ đại khái. Đám người kia đều đang âm thầm chửi mình!  

             "Xin lỗi tôi đi. Nếu không, hôm nay tôi sẽ khiến cô chết ở chỗ này!" Ngọc Tiểu Long tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Nghiêm Mộc Long cũng không thể bảo vệ cô!"  

             Lục Thái nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy Ngọc Tiểu Long quá vô liêm sỉ. Mình chỉ mới nói có hai câu thôi mà cô ta đã muốn mình cút đi, sau đó còn ra tay đánh người, quay đầu lại còn ngang nhiên hãm hại mình, còn phải xin lỗi! Quá không biết xấu hổ nhỉ?  

             Ba người Dương Quan Quan, Tôn phu nhân và Trần Ngư cũng nhìn đến mức không nói nên lời. Thậm chí còn tự hỏi tên trộm chó Tề Đẳng Nhàn kia có phải đang cải trang thành Ngọc Tiểu Long gây rối hay không.  

             Lục Thái bị oan đến suýt rơi nước mắt, nhưng cô ta cũng biết lúc này mọi người đều tin Ngọc Tiểu Long, mà Ngọc Tiểu Long lại hung hãn như vậy, nếu cô ta không xin lỗi, chuyện này sẽ không thể giải quyết được.  

             Vì vậy, cô ta chỉ có thể hít một hơi thật sâu nói: "Tôi xin lỗi, là tôi không hiểu lễ phép."  

             "Cút đi." Ngọc Tiểu Long nghe xong, lạnh lùng đáp lại.  

             Nghiêm Mộc Long không khỏi lắc đầu, nói với Ngọc Tiểu Long: "Không nhìn ra, cũng có lúc cô vô liêm sỉ như vậy."  

             Nhưng Ngọc Tiểu Long lại cười nói: "Cũng thế cả thôi! Bởi vì, hiện tại tôi đã hiểu, đối phó loại người không biết xấu hổ như các người thì phải dùng thủ đoạn như vậy mới có thể đạt được hiệu quả lớn nhất."  

             Nghiêm Mộc Long không nói nữa, xoay người đi sang bên cạnh, cô ta không muốn xảy ra xung đột gì với Ngọc Tiểu Long, thân phận và địa vị của mọi người đều bày ở đây, không thể giống như đám đàn bà đanh đá chửi đổng, càng không thể động thủ luôn được.  

             "Sao tôi cảm thấy cô đã thay đổi? Tôi đã không nhận ra cô nữa." Trầm Ngư nhìn Ngọc Tiểu Long, thấp giọng hỏi.  

             "Tôi không thay đổi, chỉ là suy nghĩ của tôi đã rực rỡ hẳn lên thôi. Tuân theo khuôn phép cũ lại là trói buộc chính mình. Đối phó với những kẻ vô liêm sỉ này, tôi nên dùng loại thủ đoạn ngang ngược vô lý này!" Ngọc Tiểu Long lạnh lùng nói.  

             Vừa rồi cô ấy thực sự định đánh Lục Thái tàn phế. Nếu không phải giữa đường Nghiêm Mộc Long nhảy ra thì hiện tại Lục Thái đã bị nâng lên trên xe cấp cứu đưa đến bệnh viện.  

             Dương Quan Quan khịt mũi nói: "Có chắc chắn là Tề Đẳng Nhàn không dạy hư cô không?"  

             Ngọc Tiểu Long nghĩ tới các loại thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn, khóe miệng không khỏi run lên, nói: “Có lẽ có chút mua dầm thấm đất đấy, truyền cho tôi một ít cảm hứng.”  

             Tôn Dĩnh Thục giơ ngón tay cái lên nói: "Cao kiến!"  

             Sau khúc nhạc đệm nhỏ này, hầu như tất cả các nhân vật lớn của các bên đều đến, khung cảnh lập tức trở nên sôi động.  


             Tề Đẳng Nhàn sửa lại lời bọn họ nói: “Tôi là tổng giám mục của khu phía Nam, mặc dù cũng mặc Hồng y nhưng so với Hồng y giám mục còn cao hơn một bậc. Tôi là người cao nhất trong những giám mục, chỉ có các tổng giám mục các khu khác mới có thể ngang hàng với tôi! Cho nên các người phải gọi tôi là Tổng giám mục Tề.”  

             Ngọc Tiểu Long lại không khỏi mỉm cười nói: "Lão nhị vạn năm chính là miêu tả anh ta nhỉ?”  

             Mấy người đều cảm thấy lời tổng kết này rất sâu sắc.  

             Ở trong ngục giam chỉ có thể là Nhị đương gia. Ra đến Thánh giáo cũng phải là lão nhị...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.