Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 71: Đại hoàng đế và tiểu ám vệ (14)



Thanh âm mũi tên bắn trúng bia ngắm bên tai, làm Mạc Chi Dương bừng tỉnh, đang muốn nói gì đó, nhưng lại bị Đại Kim Mao bẻ bả vai qua hôn lên.


"Ưm~"


Qua một lúc lâu mới chịu buông ra, mắt đào hoa chứa hơi nước óng ánh của Mạc Chi Dương trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, lên án nói: "Rõ ràng tài bắn cung của bệ hạ cao siêu như vậy, tại sao còn muốn thần chỉ dạy?"


Người này là đang chơi y, vừa rồi còn vô cùng đáng thương mà nói mình sẽ không bắn trúng, hiện tại thì sao, không bắn được thì làm kiểu gì mà bụi bặm bay đầy, đúng là đồ ngốc.


Mới nãy có nói, nếu hắn bắn trúng hồng tâm một lần, vậy liền hôn một chút, cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng hắn thật sự là như vậy, liền đồng ý.


Kết quả... Liền như vậy a?


Mạc Chi Dương xoa vệt nước trên môi, lại hung hăng nhìn chằm chằm hắn, tức giận giống như mèo con.


"Không phải chứ, thực sự có người tin hoàng đế không biết bắn tên a? Không phải chứ!." Hệ thống nhìn hắn diễn đến vui vẻ không chịu nổi, hiện tại xem ra ký chủ cùng NPC này rất xứng đôi, ngươi gạt ta một lần, ta lừa ngươi một lần.


"Ai, trẫm không giỏi cái này, nhưng vừa nghe bắn trúng hồng tâm là có thể hôn Dương Dương, tay ta cũng không biết tại sao, bắn phát nào trúng phát đó."


Kỳ Quan Ngạn cười như cáo già, lừa gạt tiểu hồ ly cắn câu.


Không nên nghe hắn nói bậy nói bạ! Từ trước tới nay hoàng đế đều cần học tập các kỹ năng đó, chỉ tại Đại Kim Mao quá chó, diễn rất giống, mới làm y mắc mưu.


Mạc Chi Dương không thèm để ý tới hắn, lập tức xoay người hướng trường bắn bên kia mà đi, tiếp tục bắn cho đỡ tức.


Thấy tính nết tiểu hài tử này, Kỳ Quan Ngạn chỉ cảm thấy đáng yêu, lúc này Cao Ngũ Phân lại vội vàng chạy vào.


"Bệ hạ!" Cao Ngũ Phân hành lễ tiến lại gần, ở bên tai hắn nói mấy câu.


Mạc Chi Dương quay đầu liền nhìn thấy cảnh này, âm thầm trêu chọc: Hai người này khá lắm.


Nghe Cao Ngũ Phân nói xong, Kỳ Quan Ngạn nhướng mày, gật đầu: "Đã biết, lui ra."


"Vâng." Cao Ngũ Phân đang định lui ra, liền nghe được một tiếng bang, mũi tên bắn trúng bia ngắm, đột nhiên cảm thấy sống lưng có chút lạnh, sao lại thế?


Lạnh nên là Kỳ Quan Ngạn, Mạc Chi Dương là đem bia ngắm xem như hắn mà bắn cho hả giận.


Chính sự xong rồi thì nên đi dỗ tức phụ, Kỳ Quan Ngạn hướng về phía y mà đi, đứng bên cạnh y, nhìn bia ngắm bị bắn thành con nhím: "Tiễn pháp Dương Dương thật tốt!"


Mạc Chi Dương trừng mắt liếc hắn một cái, y còn chưa hết giận đâu, đừng tưởng khen một câu liền xong.


"Tiễn pháp Dương Dương thật tốt, không giống trẫm, may mắn mới có thể trúng hồng tâm." Nói xong, Kỳ Quan Ngạn thật sự là có thở dài.


May mắn đến mỗi một mũi tên đều trúng? Ở đây một lần nữa, có gì mà hắn không thể làm, trà nghệ là đứng vị trí đầu tiên!


Mạc Chi Dương vẫn không để ý tới hắn, kéo cung cài tên, mắt đào hoa hơi nheo lại, nhìn chằm chằm bia ngắm, đem nó tưởng tượng thành Đại Kim Mao.


Thấy y như thế, Kỳ Quan Ngạn ôm lấy y, tay trái nắm lấy tay trái cầm cung của y, tay phải bao lại tay kéo dây cung, đem cả người bao vây trong ngực: "Còn tức giận?"


"Không có." Mạc Chi Dương khẩu thị tâm phi* một chút.


(*) Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đằng trong lòng nói một nẻo.


Ngoài miệng nói không có, nhưng cái miệng bĩu ra không có nghĩa là như vậy, Kỳ Quan Ngạn rất biết cách dỗ y: "Qua mấy ngày đến ngày săn bắn, trẫm mang ngươi đi, cưỡi ngựa bắn tên vây săn, bồi ngươi chơi được không?"


"Thật không?" Mạc Chi Dương cảm thấy hứng thú, tới đây lâu như vậy, chưa bao giờ rời quá xa hoàng cung, xác thật có chút hấp dẫn.


"Đương nhiên." Kỳ Quan Ngạn nói, đột nhiên buông tay nắm dây cung ra, mũi tên rời cung, trúng ngay hồng tâm, kinh ngạc cảm thán: "Thật lợi hại, nếu không phải có Dương Dương dạy dỗ, ta cũng sẽ không bách phát bách trúng* đâu."


(*) Bách phát bách trúng: trăm lần bắn trăm lần trúng.


Ý này rất rõ ràng, Mạc Chi Dương tránh khỏi hắn, xoay người mặt đối mặt, nhận mệnh nhón chân một phen vòng lấy cổ hắn, liền đem đôi môi ngọt ngào mềm mại của mình đưa lên.


Mẹ nó, vì đi săn, liền liều mạng!


Kỳ Quan Ngạn cười ôm lấy eo y, không chút khách khí bắt đầu nhấm nháp, cáo già, đem tiểu hồ ly lừa đến tay.


Cao Ngũ Phân nhìn từ xa một đen một vàng, quấn quít lấy nhau hôn môi, trên mặt ửng hồng thẹn thùng xấu hổ mà trở nên đỏ bừng, vẫn là không nhịn được len lén liếc mắt một cái, không biết tại sao, chính là sự hài lòng, thật sự hài lòng.


Điều này có lẽ chính là đánh bại cp, hơn nữa may mắn thay, ông chính là đang ở hiện trường.


Buổi chiều, Hoàng Hậu và Thất công chúa cùng nhau uống trà ngắm hoa cúc, nói cười với nhau, cũng có chút hứng thú.


Trên đường trở về, Thất công chúa vẫn luôn suy nghĩ đến lời nói của Hoàng Hậu: "Thất công chúa xinh đẹp như vậy, bệ hạ nhất định sẽ thích."


Đúng vậy, ở trên đại điện, hoàng đế Vân Quốc cũng nhìn nàng ta nhiều hơn vài lần, sao không thể chứ? Hơn nữa, Hoàng Hậu nương nương cũng nói như vậy, vậy nhất định là thật rồi.


Làm sủng phi, là có thể nở mày nở mặt, hừ!


Cuộc đối thoại của hai người, lại một chữ cũng không thiếu mà truyền đến tai Kỳ Quan Ngạn.


Mạc Chi Dương buổi sáng chơi đùa mệt mỏi, buổi chiều liền ở trên giường nghỉ ngơi, gối đầu lên đùi Kỳ Quan Ngạn mà ngủ, lâu lâu còn chép miệng, giống như ở trong mơ ăn được thứ gì ngon lắm.


"Hẳn là như vậy đó, bệ hạ cần nô tài phải động thủ không?"  Nam nhân quỳ trên mặt đất, đè thấp thanh âm nhỏ giọng bẩm báo, đơn giản chính là sợ kinh động đến người trên đùi bệ hạ.


Tay trái Kỳ Quan Ngạn vuốt ve tóc người trong lòng ngực, tay phải cầm quyển sách, dựa vào gối nằm, nghe xong những lời này, chỉ cảm thấy Đường Uyển Uyển sao lại có thể ngu xuẩn như vậy.


Nàng muốn để Thất công chúa bò lên giường hắn? Là bởi vì nàng ta lớn lên có vài phần giống Dương Dương?


Bảo bối của hắn, há có thể để mấy cái thứ đó tùy tiện thay thế? Vân vê một đoạn tóc mềm nhẹ: "Không cần, chỉ cần nhìn gã nam nhân kia, một khi rời khỏi Vị Ương Cung liền đi theo gã, nhìn xem gã rốt cuộc đặt chân ở nơi nào, điều tra ra, một lưới tóm gọn."


"Vâng." Nam nhân không cẩn thận làm giọng nói lớn hơn một chút.


Mạc Chi Dương ngủ đến mơ hồ, bị một âm thanh doạ cho giật mình, nhưng chỉ trở mình, lại tiếp tục ngủ.


Thấy người không bị đánh thức, Kỳ Quan Ngạn cầm quyển sách trên tay ném thẳng về phía nam nhân, đè nhẹ âm thanh mắng: "Không có não sao, không biết nhỏ giọng một chút?"


Nam nhân cũng thật ủy khuất, đầu vừa bị đập, hai tay cầm quyển sách đặt lên bàn, cẩn thận lui ra ngoài.


Cao Ngũ Phân thấy Nhất Bán đi ra, còn vuốt đầu, che miệng cười: "Thế nào? Bị bệ hạ phạt?"


"Nói lớn một tiếng, thiếu chút nữa đánh thức tiểu hài tử kia." Nhất Bán nói tới đây, cảm giác bị quyển sách kia ném xuống, thật sự vẫn rất đau.


Cao Ngũ Phân vỗ vỗ bả vai Nhất Bán: "Bệ hạ đem người đó như bảo bối mà sủng, chúng ta làm nô tài, tự nhiên cũng muốn dốc lòng quan tâm."


Một giấc này, ngủ đến chạng vạng, mở to mắt, nhìn thấy mặt Đại Kim Mao, đột nhiên cảm thấy không vui, nhắm mắt lại lần nữa, người liền rất kỳ lạ, một khi ngủ đến chạng vạng mới dậy, mặc kệ như thế nào cũng đều cảm thấy có chút không khoẻ.


"Tỉnh rồi lại không chịu mở mắt nhìn trẫm?" Kỳ Quan Ngạn nhéo mũi buộc y mở mắt.


Mạc Chi Dương đẩy tay hắn ra, xoa xoa mũi mình: "Không có, chỉ là ngủ lâu quá mới vừa tỉnh dậy có chút mệt."


"Lúc trước ta mới năm tuổi, mẫu phi còn sống, bà ấy nói với ta rằng mỗi buổi tối, con người sẽ luôn luôn thấp thỏm, bởi vì âm dương luân phiên, buổi tối và quỷ hồn sẽ xuyên qua cơ thể của người, và nó sẽ gây ra phiền muộn."


Thật là khó chịu, Mạc Chi Dương nghĩ đến cái gì đó xẹt qua thân thể, liền vươn tay túm lấy góc áo hắn.


Kỳ Quan Ngạn nói xong, cúi đầu nhìn y, trên mặt còn mang theo ý cười: "Ngươi sợ?"


Nhìn biểu tình này, liền biết người này đang lừa mình, Mạc Chi Dương lăn một cái bò dậy: "Không sợ." Y mà sợ hắn liền thành công.


Khánh Hoa Cung, Thất công chúa ngồi trước bàn trang điểm, nhìn mặt mình trong gương đồng, ngó trái ngó phải: "Bích Loa, ngươi nói xem hoàng đế Vân Quốc sẽ thích ta sao?"


"Nô tì cảm thấy, hoàng đế sẽ không vô duyên vô cớ nhìn công chúa, chắc là thật sự có chút thích, Tam công tử kia đẹp như vậy, hoàng đế cũng chưa liếc mắt nhìn một cái, nhưng lại cố tình nhìn ngài...."


Bích Loa nói đến đó, nhìn sắc mặt công chúa đột nhiên biến hoá, ý thức được mình nói sai, bùm một tiếng quỳ xuống: "Công chúa bớt giận."


"Nam nhân kia giống như đầu gỗ thì có gì tốt? Từ nhỏ đến lớn tất cả mọi người đều nói hắn ta đẹp, đẹp thì sao chứ?" Thất công chúa tùy tay cầm lấy hộp phấn muốn ném xuống mặt đất.


Nhưng ngẫm lại, vẫn là thu tay lại, phàm là nơi hắn ta tới, ánh mắt mọi người đều bị hấp dẫn, trước khi đi phụ vương cũng liều mạng khuyên bảo hắn ta, muốn hắn ta hầu hạ hoàng đế Vân Quốc cho tốt.


Hừ, nàng ta muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai mới có thể làm sủng phi, vì đất nước mang lại vinh quang!


Đường Uyển Uyển buông chiếc đũa trên tay xuống, nhận lấy chung trà, nhìn thấy Xuân Phúc trở về, liền hỏi: "Xiêm y kia đều đưa qua chưa?"


"Bẩm nương nương, đều đã đưa qua, chỉ là chúng ta giúp đỡ Thất công chúa, nếu nàng ta trở mặt thì phải làm sao?" Xuân Hỉ trãi khăn lông, nhận lấy chung trà.


Vấn đề này, Đường Uyển Uyển không suy nghĩ nhiều: "Nàng ta là lễ vật, một khi không nghe lời, tùy tiện vu oan tội danh đánh cắp cơ mật của Vân Quốc, nàng ta được sủng ái thì sao chứ? Nếu nàng ta có thể sinh hạ được hoàng tử, bổn cung cũng có biện pháp, để bệ hạ đem hài tử đưa đến Vị Ương Cung."


Xuân Hỉ hành lễ: "Nương nương nói đúng."


Thời tiết hôm nay rất tốt, cuối thu mát mẻ, trời đều trong xanh.


Nô tài bưng nước trà tiến vào, thấy Tam công tử lại phát ngốc nhìn con diều, lắm miệng nói một câu: "Thất công chúa đi ra ngoài thả diều, công tử cũng muốn đi sao?"


"Thả diều?" Tam công tử nghe thấy những lời này, ngẩn đầu lên. Trước đây cũng bởi vì chuyện này mà gặp được y, vậy hôm nay y có  phải cũng ở đó không, nghĩ xong liền buông con diều trong tay vội vàng chạy ra cửa.


Nhìn con diều lại bay lên, Mạc Chi Dương ngồi xổm trên nóc nhà: "Mày nói xem, nữ nhân trong cung ngoại trừ thả diều còn có hoạt động giải trí nào khác không?"


"Ký chủ ba ba, hoạt động giải trí của các nàng là hầu hạ Đại Kim Mao, nhưng cậu lại đoạt bát cơm của người ta." Hệ thống có chút khinh thường, nếu không phải hoàng đế quấn lấy cậu cả ngày, các nàng có đến nỗi phải thả diều không?"


Mỗi ngày đều phải vắt óc để suy nghĩ làm thế nào để tranh sủng mới đúng.


"Công chúa, hoàng đế Vân Quốc tới!" Bích Loa ở cách đó không xa nhìn thấy, liền chạy chậm đến đây bẩm báo.


Nghe thấy câu đó, Thất công chúa gật đầu, Hoàng Hậu không có lừa nàng, hôm nay hoàng đế sẽ đi qua chỗ này, chỉnh lại xiêm y trên người làm bộ nghiêm túc thả diều.


Cách đó không xa ở Bích Hoa Đình, Đường Uyển Uyển nhìn rừng đào có vạt đất trống nơi đằng xa, một thiếu nữ đơn thuần thả diều, bên kia một đoàn minh hoàng sắc lắc lư mà đến.


Tam công tử nhìn thấy hướng của con diều giấy, nhanh chóng đi về phía đó.


Hoàng đế ngồi trên long liễn, nhắc nhở mình phải đến Du Châu tuyển thêm mấy đầu bếp, nấu ăn cho Dương Dương.


Thất công chúa cố nén tim đang đập nhanh, xinh đẹp mà thả diều, lục lạc như tiếng cười, bay tới bầu trời.


"Vừa có trò hay xem a!" Mạc Chi Dương đứng trên tường cách đó không xa, đem mọi người phía dưới nhìn không sót gì.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.