Tuyết Mị Nương - Giá Oản Chúc

Chương 17: Tạp chí tự động nằm ngay trang áo sơ mi trắng



Bà Mạnh giữ vai ông Mạnh: “Con trai chúng ta cũng không phải không hiểu chuyện, anh đó, không kìm chế được mà cứ cằn nhằn.”

Ông Mạnh cười: “Là anh cằn nhằn, ăn cơm, ăn cơm.”

Ăn xong, Mạnh Trạch đưa tấm bưu thiếp cho bố.

Ông Mạnh ngây người, sau đó lập tức hiểu ra đây là một lời bảo đảm của con trai mình, nhưng sao ông có thể nhận được? Ông ho khan một tiếng: “Nến con đã nhận được rồi thì cứ giữ đi, đợi thi đại học xong rồi hãy bàn đến học vấn của bài thơ này.”

“Bố con không phải nghi ngờ con, mà là bị lão Trương dọa sợ, tấm bưu thiếp đẹp như vậy, con cứ giữ đi.” Lúc này bà Mạnh vẫn không quên giảng hòa cho chồng con.

Nếu không phải Mạnh Trạch tận mắt chứng kiến thì cậu cũng sẽ tin rằng đây là một gia đình ấm cúng.

“Bố, mẹ, con đi làm bài tập đây.” Mạnh Trạch đóng cửa lại, cách ly không gian giống như sân khấu bên ngoài.

Cậu ngồi vào bàn, ngước lên chỉ thấy cuốn tạp chí còn bắt mắt hơn tập đề thi đại học phía trên.

Thói quen lật xem của cậu đã được ghi lại trên cuốn tạp chí. Cậu chỉ cần mở ra là cuốn tạp chí tự động nằm ngay trang áo sơ mi trắng.

Mạnh Trạch nhìn cô người mẫu hồi lâu, phát hiện đường nét của cô ấy sắc sảo và cứng rắn hơn.

Còn người nào đó thì nhanh nhẹn và nhẹ nhàng.

Ngoài cửa vang lên tiếng kêu đau của ông Mạnh: "Ôi, ngày mai anh phải đến bệnh viện mát xa thôi, đau khó chịu quá."

Nhớ đến lời dặn của bố, Mạnh Trạch đóng cuốn tạp chí lại.



Vương Huy gặp ai cũng nói Mạnh Trạch là bạn học cũ của mình, nhưng cả hai lại chưa bao giờ ăn trưa cùng nhau ở trường Nham Nguy.

Một người bạn cùng lớp nửa tin nửa ngờ: "Không phải Mạnh Trạch không qua lại với ai sao? Đúng là quái gở."

"Cậu ấy vừa mới chuyển trường nên chưa quen thân với mọi người." Nhưng trong lòng Vương Huy cũng cảm thấy đúng là mình phải xây dựng tình bạn học đường với Mạnh Trạch thôi.

Vẫn chưa đến giờ trưa, Vương Huy đến trước cửa lớp 7 nhìn ngó xung quanh rồi vẫy tay với Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch tưởng có chuyện lớn nên đi ra khỏi lớp.

Vương Huy nói: “Chúng ta cùng nhau ăn trưa đi.”

"Có chuyện gì à?" Lúc học cấp hai, hai người là bạn cùng lớp rồi trở thành bạn ăn, khi đến Nham Nguy, một người học lớp 5 còn một người học lớp 7, Mạnh Trạch không có thói quen chờ đợi nên dứt khoát chỉ ăn một mình và đi dạo một mình.

Thật ra cũng không có chuyện gì, nhưng Vương Huy chợt nhớ ra mình và Mạnh Trạch còn chưa tiếp nhận được hướng dẫn nhập môn: “Lần trước giao hẹn đến nhà tôi nhưng đột nhiên có biến, sau đó chúng ta cũng không gặp lại nhau nữa.”

Hóa ra là vì chuyện đó, Mạnh Trạch gật đầu đồng ý.

Buổi trưa, chuông báo hết tiết vang lên, Vương Huy đang định rời đi thì bị bạn cùng lớp ngăn lại, nói chuyện phiếm vài câu.

Khi đi ra hành lang, cậu ta nhìn thấy Lý Nghi Gia đang cầm mấy trang giấy đứng đợi bên ngoài lớp 7.

Vương Huy tâng bốc Lý Nghi Gia, nhưng thật ra cũng đã tìm hiểu về cô nàng.

Lý Nghi Gia lạc lõng ở Nham Nguy, ban đầu với thành tích của mình, cô ấy sẽ không đến Nham Nguy đâu, nhưng lại bị ốm trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba phải vào phòng thi khi đang sốt cao nên đã thi trượt.

Thái độ của cô ấy với các bạn học rất thân thiện, nhưng Vương Huy cũng biết cô ấy rất kiêu ngạo, trong lòng rất coi thường trường cấp ba Nham Nguy.

Tán gẫu và nói chuyện với cô ấy, với việc cô ấy chủ động tán gẫu, nói chuyện cũng như chủ động bắt chuyện với người khác là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Lúc này lại đang đợi ở lớp 7...

Vương Huy có chút kinh ngạc: "Lý Nghi Gia."

"Vương Huy." Lý Nghi Gia mỉm cười, lúm đồng tiền lại hiện ra: “Cậu tới tìm Mạnh Trạch à?"

“Đúng vậy, chúng tôi có hẹn đi ăn trưa.” Vương Huy dừng lại, do dự nói: “Cậu đến để…”

Lý Nghi Gia: “Vẫn là chuyện đó, bản thảo phát biểu.”

Vương Huy chợt nhận ra, cũng đúng, đương nhiên cô ấy đến đây là vì công việc: “Lần trước tôi đã nói với cậu ấy rồi, cậu ấy có tính trì hoãn, viết bản thảo rất chậm.”

Lý Nghi Gia: “Vậy đưa bản thảo đã hoàn thành của tôi cho cậu ấy, để cậu ấy cân nhắc rồi viết. Có điều như vậy là tôi được lợi hơn vì được ra chủ đề trước.”

Vương Huy cười: “Không sao, cậu ấy không để ý đâu.”

Hai người lớp 5 đang đứng ngoài cửa lớp 7 nói chuyện vui vẻ.

Lúc Mạnh Trạch bước ra, Vương Huy đã tự mình quyết định: "Mạnh Trạch, hay là ba người chúng ta đi ăn cùng nhau nhé? Vừa lúc, tôi muốn nghe triết lý học tập của học bá.”

Xem ra không đối chiếu bản thảo không được rồi: “Ừm.” Mạnh Trạch cũng không có ý kiến, thậm chí có Vương Huy đi cùng mới tốt.

Tuy là ba người đi cùng nhau nhưng trong mắt các học sinh chỉ nhìn thấy Mạnh Trạch và Lý Nghi Gia.

Mới qua một buổi trưa, Điền Tân lại đi dạo đến bàn Lý Minh Lan: “Mọi người đều đang đồn Mạnh Trạch và Lý Nghi Gia là một cặp trời sinh.”

Lý Minh Lan nhe ra hai hàng răng đều đặn, trong kẽ răng phát ra một tiếng "khì": "Điền Tân, cậu để ý tới Lý Nghi Gia như vậy, có phải là..."

Mặt Điền Tân hơi biến sắc, khiêu khích ly gián là một chuyện, bản thân bị cuốn vào vòng xoáy tin đồn lại là chuyện khác, cậu ta hất vai: “Tôi chỉ là nghe nói mà thôi.”



Thật ra, lúc nãy ở căng tin náo nhiệt, Lý Minh Lan liếc mắt liền nhìn thấy Mạnh Trạch.

Đối diện cậu là Lý Nghi Gia, bên cạnh còn có một nam sinh, hẳn là học lớp năm.

Bầu không khí giữa ba người rất hòa hợp, Mạnh Trạch thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng lại nói vài câu, như thể trước mặt học sinh lớp 5 cậu không còn bị câm nữa.

Lý Minh Lan ăn xong, quay đầu lại thì đám Mạnh Trạch đã thu dọn khay cơm rời đi.

Không phải cô chưa từng nghe thấy ai bàn luận về Mạnh Trạch và Lý Nghi Gia.

Suy cho cùng, ở trường Nham Nguy vẫn còn rất nhiều người ăn no rửng mỡ không có việc gì làm.



Lý Minh Lan không thèm tin những lời đồn thổi, cô dứt khoát hỏi đương sự: "Mạnh Trạch, có phải cậu và học sinh lớp 5 sẽ phát biểu trong lễ tuyên thệ không?"

Mạnh Trạch không trả lời, chuyện này không liên quan đến cô.

Bản lĩnh lớn nhất của Lý Minh Lan là có thể độc thoại với Mạnh Trạch: "Có phải cậu cũng đứng nhất khối ở trường cũ không?"

Mạnh Trạch im lặng, chuyện này cũng không liên quan đến cô.

Phùng Thiên Lãng thấy bầu không khí tẻ nhạt bèn tiếp lời: "Chắc chắn rồi, không có nhiều năm khổ luyện, làm sao có thể đạt đến đỉnh cao."

Tuy nhiên, chuyện Mạnh Trạch chép bài tập và nộp giấy trắng không phải chưa từng xảy ra, Phùng Thiên Lãng chỉ có thể giải thích những điều này là sự tùy hứng thi thoảng của một học bá.

Phùng Thiên Lãng: "Mạnh Trạch, cậu nói đúng không?"

Mạnh Trạch gật đầu.

Lý Minh Lan dí sát mặt vào cậu, phồng má: “Mạnh Trạch, có phải cậu coi thường những học sinh đạt điểm trung bình như chúng tôi không?”

Điểm của cô đâu gọi là "trung bình", cô vẫn còn kém "trung bình" một khoảng cách rất xa. Mạnh Trạch cất lời: "Không phải."

Cho chút ánh nắng là cô rực rỡ ngay: “Tôi biết cậu là nhân từ thương người mà”.



Lý Nghi Gia lớp 5 sau khi tan học lại đến ngoài cửa lớp 7.

Bầu trời trong xanh, ánh hoàng hôn chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô nàng.

Mạnh Trạch đi ra ngoài đứng trước mặt cô, vừa vặn bị ánh nắng làm loãng đi khí chất lạnh lùng.

Hai người đứng dưới ánh sáng, xác minh lời đồn.

Lại có nam sinh đang nhiều chuyện về hai người này.

Không phải là Điền Tân nữa.

Một trong số đó là Điêu Khôn, bản tính ăn to nói lớn, khi đi ngang qua chỗ ngồi của Lý Minh Lan, cậu ta đã hét thật to: “Học bá cũng chơi trò kích thích trước kỳ thi đại học à.”

Một người khác như hình với bóng với cậu ta, tên là Tào Vận Thịnh: "Mong đợi kỳ thi thử tiếp theo quá, không biết hai người họ sẽ tiến bộ hay thụt lùi.”

Lý Minh Lan đặt cây bút chì ngang người, bĩu môi, ngửi mùi hương gỗ trên thân bút.

Mấy ngày nay Chu Phác Ngọc nghe không ít lời bàn tán, hỏi: “Có phải giữa Mạnh Trạch và Lý Nghi Gia xảy ra chuyện gì không?”

“Không biết.” Lý Minh Lan vừa nói, chiếc bút chì liền rơi xuống.

Cô cầm lấy, ngòi bút chì đen đâm vào lòng bàn tay cô, rất nhẹ. Cô mở lòng bàn tay ra thì thấy trên đó có những chấm đen nhỏ.

Chu Phác Ngọc: "Bây giờ tớ cảm giác Mạnh Trạch không chỉ là một tảng băng, mà còn là một tảng đá bị phong ấn, vừa cứng vừa lạnh."

Ngoài cửa sổ, gió lạnh thổi qua mái tóc dài của Lý Nghi Giai, thổi bay một lọn tóc trước mặt Mạnh Trạch.

Lý Minh Lan lại bĩu môi: “Cậu ấy là người tốt.”

Cô không hề nói bậy, một số manh mối đều do chính cậu tiết lộ, nhưng thường thì quả thực cậu vừa cứng vừa lạnh.

Cậu và Lý Nghi Gia dường như có vô số chuyện để nói.

Hai học sinh lớp 5 và các học sinh lớp 7 có gì khác nhau? Có thể học sinh lớp 7 khá trẻ con, Mạnh Trạch thích giao tiếp với những người trưởng thành.



Đối với tin đồn giữa Mạnh Trạch và Lý Nghi Gia, Điền Tân hận không thể nhiệt liệt vỗ tay: “Lý Minh Lan bị đá, chỉ là chuyện sớm muộn.”

“Cậu ấy không còn Mạnh Trạch thì vẫn còn Tôn Cảnh.” Trịnh Khắc Siêu thua Tôn Cảnh thì còn nhẫn nhịn được, vì cậu ta không dám đụng đến Tôn Cảnh.

Nhưng đối với Mạnh Trạch, có thể nói rằng Trịnh Khắc Siêu vô cùng căm ghét.

“Tôn Cảnh có thể chịu được Lý Minh Lan đứng núi này trông núi nọ sao?” Điền Tân nhìn trái ngó phải, thấy học sinh xung quanh đều đang bận rộn thì mới nói: “Hơn nữa chẳng phải có tin đồn Tôn Cảnh và Lý Minh Lan đã lâu rồi không gặp nhau sao."

Trịnh Khắc Siêu: "Ồ?"

Điền Tân: "Yên tâm đi, chúng ta cứ đợi xem kịch hay là được."

Hôm nay, Trịnh Khắc Siêu đã mời vài bạn cùng lớp ra ngoài cổng trường ăn cơm, nói một cách hoa mỹ thì là để chúc mừng sự tiến bộ của cậu ta trong kỳ thi thử.

Không phải tất cả học sinh đến dự đều học lớp 7, Liễu Linh Vận và Mã Mẫn Triết học lớp 6.

Trịnh Khắc Siêu công khai muốn tạo quan hệ với Tôn Cảnh nên đã mời hắn đến.

Tôn Cảnh không đến.

Trịnh Khắc Siêu cũng không hỏi.

Thay vào đó, Liễu Linh Vận lên tiếng: “Tôn lão đại đâu?”

"Anh Tôn... tâm trạng không tốt." Mã Mẫn Triết chỉ có thể nói như vậy.

"Tại sao?" Liễu Linh Vận mấy ngày rồi không thấy Tôn Cảnh đến lớp nên đang lo lắng.

Mã Mẫn Triết: “Có lẽ là bận việc riêng.”

Điền Tân vẫn bình tĩnh, đột nhiên lái chủ đề sang Lý Minh Lan: “Sao dạo này không thấy Lý Minh Lan đi với mấy người nữa?”

“Cô ta không cùng bọn với chúng tôi.” Liễu Linh Vận nhếch môi, “Cô ta bám lấy Tôn lão đại thôi.”

“Không biết khi nào cậu ấy mới sửa được thói quen đeo bám người khác.” Điền Tân cầm lon Coca lên, “Cậu ấy cũng dính chặt tên Mạnh Trạch lớp tôi, cứ như mè xửng vậy.”

"Mạnh Trạch?" Liễu Linh Vận hỏi, "Nam? Có phải là cái người rất cao, trong mắt không có ai?"

Điền Tân: "Đúng vậy, cậu không biết sao? Học sinh chuyển trường của lớp tôi, rất nổi tiếng, đứng nhất khối đấy."

Những gì Liễu Linh Vận và Điền Tân nói rốt cuộc có thể khớp nhau hay không, tra một tí là biết ngay.

Muốn tra vị trí nhất khối rất đơn giản, Liễu Linh Vận vẫn chưa ăn xong đã nói phải quay lại tòa nhà giảng dạy.

Sau khi Liễu Linh Vận và Mã Mẫn Triết rời đi, Điền Tân mỉm cười.

Trịnh Khắc Siêu hỏi: "Có phải cậu có ý tưởng gì không?"

"Chúng ta chẳng qua chỉ nói vài câu đùa giỡn, nhưng Lý Minh Lan nghe mà cũng như không nghe, đương nhiên không phải tôi muốn làm việc xấu, chỉ là đổ thêm dầu vào lửa thôi." Điền Tân vừa nói tay vừa làm động tác đẩy ra, "Mọi người đều biết rõ chút tâm tư của Liễu Linh Vận đối với Tôn Cảnh, từ lâu cậu ta đã coi Lý Minh Lan như cái gai trong mắt, cậu đoán xem có phải Liễu Linh Vận sẽ làm gì không?"

Trịnh Khắc Siêu thảng thốt: "Lý Minh Lan..."

"Xem cậu khẩn trương kìa." Điền Tân vỗ vai Trịnh Khắc Siêu, "Liễu Linh Vận có thể làm chuyện gì chứ? Cùng lắm là tìm cách ngáng chân Lý Minh Lan, đây cũng là để cậu nguôi giận mà."



Liễu Linh Vận rời khỏi quán ăn, vội vàng đến trường, mặt đanh lại, môi mím chặt.

Mã Mẫn Triết nhìn thấy sắc mặt của cô nàng liền có dự cảm chẳng lành: "Cậu định làm gì?"

“Đi xem tên Mạnh Trạch đó có phải là người đứng cùng chiến tuyến với Lý Minh Lan lúc đầu không?” Liễu Linh Vận chạy luôn.

Mã Mẫn Triết không thể ngăn được tính khí nóng nảy của cô nàng, đành phải đi theo.

Vị trí đầu bảng vinh danh dán một tấm ảnh nhập học của học sinh mới.

Liễu Linh Vận nhận ra khuôn mặt góc cạnh này, cô nàng hỏi: “Mã Mẫn Triết, cậu có biết Lý Minh Lan và Mạnh Trạch có chuyện gì không?”

Mã Mẫn Triết lắc đầu.

Liễu Linh Vận: “Cậcu có biết Lý Minh Lan và Tôn lão đại lại có chuyện gì không?”

Cách đây không lâu, Mã Mẫn Triết luôn tin rằng Tôn Cảnh và Lý Minh Lan là một đôi, nhưng đột nhiên, vào một ngày nọ cậu ta nảy ra một ý tưởng và lĩnh ngộ được ý tứ thật sự của Tôn Cảnh.

Mã Mẫn Triết không tiện nói cho Liễu Linh Vân biết những chuyện này, cậu ta chỉ có thể giả ngu: "Làm sao tôi biết được? Đó đều là chuyện riêng của anh Tôn, cậu cũng đừng dò hỏi nữa, nếu không anh Tôn sẽ không vui đâu."

Liễu Linh Vận cười lạnh, thì ra Lý Minh Lan cặp kè cả Tôn Cảnh và Mạnh Trạch?



Những ngày trước lễ tuyên thệ tuy có gió nhưng cũng không tạo thành sóng lớn.

Tin đồn truyền đi, Mạnh Trạch không giải thích, Lý Minh Lan tựa hồ cũng không bận tâm.

Mấy ngày nay cô qua đầu nhìn cậu, trên mặt không còn dáng vẻ của một con sóc nhỏ nữa mà rất nghiêm túc và đứng đắn.

Thỉnh thoảng Mạnh Trạch lại tưởng tượng Lý Minh Lan đột nhiên cười ha hả để hù mình.

Mấy ngày trôi qua, không có chuyện gì xảy ra.

Cô vẫn gọi các học sinh khác bằng giọng điệu như vậy, chỉ khi đến chỗ cậu, cô lại hạ giọng, giả vờ trầm giọng: “Mạnh Trạch, Mạnh Trạch.”

Mạnh Trạch: “…” Không biết cô lại bị sao nữa.



Đã đến lễ tuyên thệ.

Công trình tu sửa nhà thi đấu vẫn chưa hoàn thành, ban đầu nhà trường dự định bố trí hội trường ở sân chơi, tuy nhiên, thời tiết u ám, thỉnh thoảng có mưa nhẹ.

Nhà trường bố trí dọn dẹp và dời hội trường đến nhà thi đấu.

Buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa yên tâm, lại gọi Mạnh Trạch đến văn phòng: “Lát nữa em lên sân khấu cứ thả lỏng tâm trạng, đừng căng thẳng. Lý Nghi Gia lên trước, Mạnh Trạch, em là người áp chót.”

“Vâng.” Mạnh Trạch đang định rời đi.

Cô chủ nhiệm nhớ ra một chuyện: "Đúng rồi, chỗ ngồi hiện tại của em thế nào? Có muốn chuyển lên bàn trên không?"

Mạnh Trạch: “Cảm ơn cô, những bạn ngồi bàn trên chắc không ai muốn lùi về phía sau đâu. Hơn nữa em cũng cao nên chỉ ngồi ở đó thôi.”

Lý Minh Lan không ồn ào cũng không quậy phá, tất nhiên cậu không có lý do gì phải đổi chỗ.

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.