Sau chuyến vơ vét Đan Phong, Diệp Kiều thắng lợi khải hoàn. Kết cục, kẻ bị tổn thương chỉ có phong chủ Đan Phong. Lão trơ mắt nhìn con nhóc này cùng tam sư huynh của nó nhảy nhót cầm đi một phần mười số đan dược quý giá của lão.
Nhưng mà con nhóc đó đâu chỉ làm mỗi trò muỗi này. Lúc đi ngang qua vườn trồng linh thực của lão, con nhóc đó còn tiện tay nhổ cả đống linh thực!!!
Phong chủ Đan Phong lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ hận không thể cưng vô lây hai đứa đệ tử chân truyền này khiến chúng lượn nhanh cho không khí trong lành.
Nhưng cuối cùng lão vẫn nhẫn nhịn không ra tay.
Lão liên tục tẩy não bản thân: Đây là đệ tử chân truyền nhà mình, là tương lai, là hi vọng của Trường Minh Tông, nhịn nào, không thể đập chúng nó được!!
Lăn lộn cả buổi, Tiết Dư đưa tiểu sư muội về viện của nàng. Không biết vì sao, vừa tiến vào sân viện của sư muội, hắn có cảm giác khí linh ở đây nồng đậm hơn rất nhiều.
Tiết Dư ngó nghiêng đánh giá xung quanh. Vì không phải là phù tu nên hắn không thể lý giải tình huống này, nhưng với cương vị sư huynh, hắn vẫn nhắc nhở Diệp Kiều: "Khí linh ở chỗ sư muội nhiều hơn nơi khác rất nhiều."
Nồng độ khí linh ở đây có thể sánh với cấm địa.
Tiết Dư chỉ có thể kết luận là vì sư muội quá may mắn, được phân đến ở một nơi có linh khí nồng hậu như vậy. Hắn lại tận tình khuyên bảo: "Ở một nơi thiên thời địa lợi như này, sư muội càng phải cố gắng chăm chỉ tu luyện. Còn nửa năm nữa là đến đại hội tông môn."
Diệp Kiều suy nghĩ đến điều gì đó, gật đầu đáp: "Huynh nói đúng."
Tiết Dư nghe vậy còn chưa kịp vui mừng được ba giây, sư muội yêu dấu của hắn đã bẻ lái: "Nhưng có một nhà hiền triết từng nói: Phải ngủ nghỉ đúng giờ, nếu không sẽ không có sức khỏe."
Sau đó nàng yên tĩnh nằm trên giường, tay đan vào nhau, đặt lên bụng. "Ngủ ngon, tam sư huynh."
Đầu Tiết Dư bay ra vô số dấu hỏi chấm. Hiền triết là ai cơ? Khoan, cứ thế ngủ luôn?
Trừng mắt nhìn ai đó cả buổi, mà ai đó ngủ say như chìm vào giấc mơ ngàn thu. Hắn nghiến răng, cười gằn: "Ngủ ngon, tiểu sư muội."
Sáng hôm sau, trên đường đến nhà ăn, Diệp Kiều vô tình nhìn thấy mấy cậu sư đệ Đan Phong.
Hai cậu kia ngồi đối diện nàng, tán gẫu câu được câu không với nhau.
"Huynh vừa luyện được hai viên đan, hay là hôm nay mình lén xuống núi bán đan?"
Sư đệ còn lại vui vẻ đồng ý: "Được đó, hai viên đan này cũng kiếm được hai trăm viên linh thạch trung phẩm. Có linh thạch, chúng ta không cần phải gặm màn thầu."
Trường Minh Tông chỉ chia nhà ăn nội môn và ngoại môn cho vui, thực chất thực đơn chỉ có một: màn thầu. Người trong tông ai cũng ngán tận cổ.
Nghe hai cậu kia nói chuyện, trái tim Diệp Kiều lập tức rung rinh: "Đan tu kiếm tiền bằng cách này hả?"
Tông quy của Trường Minh Tông nghiêm cấm đệ tử lén lút đầu cơ mua bán bùa chú và đan dược. Nhưng luật lệ nào trên đời lại không thể lách. Không ai nhàm chán đến mức ngày ngày canh chừng bọn đệ tử, các trưởng lão đều mở một mắt nhắm một mắt.
Diệp Kiều nhớ đến chiến lợi phẩm càn quét được hôm qua. Giờ nghĩ lại thì, chẳng trách lão phong chủ Đan Phong lại có vẻ mặt đớn đau đến thế...
"Đúng vậy. Trên cơ bản, đổ nghèo khỉ chỉ có kiếm tu, đan tu bọn đệ luyện được một lọ đan Hồi Linh trung phẩm có thể bán được 300 linh thạch thượng phẩm." Sau đó, cậu sư đệ kia lại ngượng ngùng nói thêm: "Nhưng mà tu vi của bọn đệ hiện tại còn thấp, không thể luyện được đan Hồi Linh. Trong tông chúng ta, chỉ có sư huynh Tiết là luyện được đan đó thôi."
Kiếm tu đỗ nghèo khỉ Diệp Kiều trầm mặc ôm lấy trái tim bị cứa một thành chữ "nghèo".
Hiện tại nàng đã không còn là nàng của ngày hôm qua. Nàng bây giờ có rất nhiều đan dược, chỉ tính riêng đan dược cấp độ thượng phẩm đã không ít.
Cơ mà không thể bán đan Đan Phong được, đây đều là hàng hiếm. Muốn bán, cũng chỉ có thể bán đan mình luyện ra.
Diệp Kiều vẫn còn nhớ rõ phối phương của đan dược thượng cổ. Bỗng nhiên nàng muốn thử luyện chế một ít đan.
Đan tu chính thống khi luyện đan đều dùng đan lô, vì thế Diệp Kiều hỏi thăm hai cậu sư đệ kia giá cả đan lô.
Hỏi ra mới biết, giá một lò đan lô ngon nghẻ một xíu cũng chạm mức mười ngàn linh thạch thượng phẩm, nàng im lặng từ bỏ cuộc chơi.
Ây da, làm phiền rồi!
Cái khó ló cái khôn. Cơm nước xong xuôi, Diệp Kiều quyết định đi tìm dì làm bếp ở nhà ăn xin chia lại một cái nồi sắt lớn. Thứ thông qua lửa để tác động vào vật ở bên trong, về bản chất, đều là nồi cả! Đã cùng họ nồi thì nồi sắt cũng có thể luyện đan được!
Chúng nồi bình đẳng, làm người không thể phân biệt chủng loại.
Tất cả không phải do nàng nghèo đâu! Thật đó!
...
Quay lại viện của mình, nàng bày cái nồi ra, sau đó xoay tay vẽ bùa Ngự Hỏa. Đan tu đều có linh căn Hỏa. Mà nguyên chủ lại là linh căn Lôi. Linh căn này rất hiếm thấy ở giới tu chân, trước mắt chưa có ai phát hiện ra tác dụng của nó nên bị quy về loại linh căn vô dụng.
Diệp Kiều là một tấm chiếu mới, nên đương nhiên là không biết điều này. Hiện tại trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Tiền! Các cách kiếm tiền!
Lửa đã hồng, nàng ném linh thực đào được từ Đan Phong vào không trung.
Sau đó bắt chước động tác của ông cụ trong cuốn sách cuộn, ngón tay linh hoạt biến hóa, thần thức nghiền nát linh thực, rồi lại tôi luyện. Cuối cùng, khi đã thao tác đã đủ, tay nàng vụng về đánh ra một đan ấn.
Chín đan ấn nối tiếp nhau được đánh ra. Diệp Kiều thu hồi thần thức rồi dung hợp nắn hình. Ở bước chọn mùi hương, nàng khựng lại suy tư chốc lát.
Chọn mùi bún mắm cho chill~
Nhưng khi mở nắp nồi, thứ nên là đan được không biết xảy ra sai sót ở đâu mà biến thành một đống gì đó vàng vàng...
Diệp Kiều từng nhìn thấy đan dược mà tam sư huynh luyện được, những viên đan dược xinh đẹp, tròn trịa, căng bóng...
Còn đan của mình...
Nhìn thế nào cũng thấy giống như một đám phì lũ bị tẩm bổ quá đà...
Chẳng lẽ vì được luyện trong nồi sắt mà nó tạo đan theo style sa đọa, buông thả? Nàng nghiền ngẫm nhìn mấy viên đan trong nồi, lòng hơi lo lắng. Lô đan dược dáng vẻ ma chê quỷ hờn này sao bán được đây...
"Sống không nên đua đòi." Diệp Kiều lầm bầm, tự an ủi bản thân: "Ít nhất ăn cũng không chết...nhỉ?"
Ở thế giới hiện đại, nàng chính là sát thủ nhà bếp. Hiện tại chỉ luyện đan một lần đã thành công, nàng hồ hởi tự tâng bốc chính mình: Nàng là thiên tài!!!
Đan dược Diệp Kiều luyện chế được học hỏi từ sách cuộn cổ của tổ sư gia Trường Minh Tông, gọi là đan Tôi Linh gì gì đó, nghe đồn có tác dụng luyện hóa khí linh. Nên biết rằng, khí linh càng thuần, càng sạch càng có tác dụng tốt với việc đột phá. Tưởng tượng mà xem, muốn duy trì khí linh ở mức độ thuần khiết nhất, tu sĩ phải không ngừng tu luyện và luyện hóa chúng. Điều này có thể suy ra, nếu có loại đan dược này, ta có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian, không cần phải vất vả sớm hôm, hao phí nhiều thời gian để tu luyện khí linh.
Đây chính là hạnh phúc của một kẻ lười!
Diệp Kiều gấp gáp lao ra tìm một chú chuột bạch dễ thương nào đó để thí nghiệm.
Mục tiêu ngắm bắn đầu tiên: Tiết Dư.
Trong bốn vị sư huynh, Tiết Dư là người tính tình dễ chịu nhất. Diệp Kiều nghe nói hắn đang lên lớp giảng cách tu luyện đan, liền vội vã chạy đến.
Lúc này Tiết Dư đang giảng dạy cho các sư huynh muội cách luyện đan sao cho tốt, hạn chế tỷ lệ thất bại.
Hắn giảng: "Khi luyện đan, ta phải duy trì sự thanh tịnh trong tâm hồn. Nếu trong lúc thi đấu, có kẻ ác ý quấy rối can thiệp nhằm gây ảnh hưởng đến tâm thái chúng ta. Cách tốt nhất là làm lơ chúng. Tựa như tôi." Tiết Dư vừa nói vừa thị phạm cho mọi người. Toàn bộ quá trình đều trôi chảy, động tác lưu loát như nước chảy mây bay.
Khi Diệp Kiều vọt vào lớp, Tiết Dư vẫn đang trong quá trình luyện đan. Nàng nở một nụ cười đạt chuẩn bé ngoan, ngọt ngào nói: "Sư huynh! Muội có đồ tốt cho huynh nè."
Nàng lấy đan dược luyện được từ túi không gian ra.
Mùi bún mắm nhanh chóng khuếch tán trong không khí. Đôi tay đang thao tác luyện đan của Tiết Dư khựng lại một chút, rồi cố gắng không để ý đến nàng, tiếp tục tập trung luyện đan.
Diệp Kiều thấy thế cũng không quấy rầy. Nàng cầm đan của mình nhìn hắn luyện đan.
Nàng phát hiện cách luyện của hắn và mình không giống nhau.
Hơn nữa, số lượng luyện ra chỉ có ba viên.
Diệp Kiều đang nghi hoặc vì sao số lượng đan của hai người lại chênh lệch như thế thì đột nhiên nghe thấy tiếng huệ.
"Huệ..." Tiết Dư che miệng, bộ dáng thanh nhã ngày thường biến mất, hắn run rẩy nói: "Tiểu s... sư... huệ... muội mau cầm đống đan dược của muội cách xa huynh ra."
Bình thường hắn sẽ không dùng từ đống để miêu tả linh đan, trừ khi nó thật sự giống một đống!
Hắn vừa dứt lời, một tiếng "Oành" vang lên, đan lô của hắn bị nổ.
Tiết Dư luyện đan đã nhiều năm, lần đầu tiên hắn bị hun thúi đến mức nổ đan lô. Miệng hắn phun khói đen: "Tiểu sư muội..."
Muội thật là tàn nhẫn...
Diệp Kiều đồng tình không quá ba giây, rồi trìu mết vuốt mái tóc dựng đứng vì đan lô phát nổ của Tiết Dư, sau đó cầm đống đan dược đến trước mặt hắn, bắt đầu xàm xí: "Sư huynh à, huynh muốn nếm thử không? Không khó nuốt lắm đâu, muội thấy cũng ổn lắm."
Tiết Dư bất lực giơ ngón cái về phía nàng, tỏ vẻ khen ngợi.
Sau đó miệng hắn lại tiếp tục phun khói đen. Ha ha...
"Huynh không ăn." Hắn yên lặng rơi lệ."Muội ăn đi, tiểu sư muội."
Không, cảm ơn ạ.
Cứ đà này người của tông môn Trường Minh Tông bị sư muội chọc phá đến điên mất!!!
"Diệp Kiều to gan!" Nghe được động tĩnh, trưởng lão Triệu lập tức lao đến. Bước vào lớp, vừa ngửi thấy mùi thum thủm, lão lập tức trợn mắt, che mũi, hét lớn: "Sao mi dám nấu c*t trong lớp!"
Vốn lão đã không ưa kiểu đệ tử suốt ngày chây lười, không làm gì đàng hoàng như Diệp Kiều, nay thì, ha ha, rốt cuộc lão cũng nắm được đuôi con bé này.
Diệp Kiều: "...Trưởng lão, đã không iu thương, xin đừng nói lời cay đắng." Nàng yên lặng ôm đan dược mình luyện được. Dù sao cũng là thành phẩm đầu tiên của nàng, sao có thể dùng từ ngữ thô bỉ như thế diễn tả chúng chứ?
Trưởng lão Triệu bị mùi bún mắm làm thúi đến điếc mũi. Lão nổi quạu: "Xéo!!!"
Trước khi "xéo", Diệp Kiều chia một nửa đan dược của mình cho Tiết Dư, không quên căn dặn: "Tam sư huynh ăn xong nhớ phản hồi lại muội nhé. Tạm biệt."
Nàng chạy thẳng ra ngoài.
Tiết Dư nhìn đan dược trong tay, vẻ mặt thống khổ.
Hắn bóp mũi, cắn răng cầm một viên lên ăn. Sau đó... quay đầu "huệ huệ"
"Tiểu sư đệ, đệ lại đây." Tiết Dư hít sâu một hơi, vẫy tay về phía Mộc Trọng Hi tung tăng bước vào lớp. Hắn nở nụ cười thánh thiện, hiền lành: "Lại đây. Tiêu sư muội vừa luyện được mấy viên đan, huynh chia cho đệ một ít này."
Tiền nhân có câu, kẻ tổn thương thích đi tổn thương kẻ khác.
Mộc Trọng Hi nghi ngờ: "Thật hả? Tiểu sư muội biết luyện đan?"
Hắn cảm thấy sư huynh đang nói đùa, sư muội không phải là phù-kiếm song tu à? Muội ấy còn có thể luyện đan?
Mộc Trọng Hi không tin Diệp Kiều biết luyện đan, chỉ nghĩ rằng muội ấy đang trêu đùa. Thế nên khảng khái cầm viên đan Tiết Dư đưa đến, nuốt trọng.
Sau đó...
"Huệ..." Hắn khom lưng huệ một bãi.
Cái mùi gì vậy trời?
Ở một diễn biến khác, Diệp Kiều tung tăng đi tìm Minh Huyền: "Nhị sư huynh ơi, sư muội ấm áp của huynh đến đây."
Minh Huyền đang nghiên cứu cách vẽ bùa Bộc Phá thì chợt có một đống vàng vàng xuất hiện trước mắt. Hắn hoảng sợ: "Đây là cái quỷ gì thế?"
Diệp Kiều đáp: "Đan dược đó."
Nghe trả lời là đan dược, Minh Huyền lại ngửi mùi của nó. Phản ứng đầu tiên của hắn là: "Tiết Dư có thâm thù đại hận với huynh sao? Sao có thể nghiên cứu ra thứ vũ khí sinh học độc ác này để độc hại huynh!"
Biết ngay mà! Hắn biết ngay tên đê tiện Tiết Dư này lòng dạ bất lương!
Diệp Kiều trầm mặt một lát, rồi thú nhận: "Là muội luyện."
Minh Huyền xấu hổ, cố gắng hóa giải bầu không khí xấu hổ này: "À, thế à... Ha ha, huynh biết mà, tên vô dụng Tiết Dư kia sao có thể đạt đến trình độ này được." Không kể đến Tiết Dư, bất kỳ đan tu nào cũng không thể luyện được đan dược thế này.
Muội ấy muốn dùng thứ này hãm hại ai sao?
Sau pha cười trừ trên, dưới ánh mắt sáng quắc của sư muội, Minh Huyền cắn răng ăn một viên đan.