Tuyệt Đối Phục Tùng

Chương 55: Anh hiếm khi làm người trần tục một lần



Lộ trình Khương Nùng được mời đi kéo dài gần mười phút, tiến vào một căn phòng với màu sắc vô cùng u ám, đầu tiên cô ngửi thấy một mùi huân hương nồng nặc trong không khí, cô có bệnh hen suyễn, nên chỉ có thể hít thở thật nhẹ, sau đó nhanh chóng nhìn thấy một bà cụ hơn trăm tuổi đang ngồi ngay ngắn trên tháp quý phi bằng gỗ lim.

Bà mặc một bộ sườn xám thêu hoa sang trọng và duyên dáng, đeo trang sức bằng đá phỉ thúy, khuyên tai nặng trịch làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh, nụ cười hoàn toàn không chút hòa ái, dáng vẻ vô cùng giống những phu nhân giàu có ngày xưa.

Lâm Bất Ngữ đang ngồi trên ghế bên cạnh, đúng lúc đang nói đến chuyện muốn đi nước Anh du học.

Lão thái thái nghe xong, ngược lại rất tán thành cô ta đi bồi dưỡng: "Thừa dịp tuổi còn trẻ nên đi nhiều hơn một chút, không giống như ta, già rồi chỉ có thể bị vây hãm ở chỗ này."

Nếu Lâm Bất Ngữ đi học, vậy thì chuyện kết hôn với Phó Cẩm Minh vào tháng ba sẽ phải hoãn lại, cô ta đến đây là để cầu xin một câu ân chuẩn của lão thái thái, mặt mày nhu hòa, nói lời hay ý đẹp đến đường đường chính chính.

Hai người bên này trò chuyện, cố ý gạt Khương Nùng sang một bên, để cô cứ đứng khó xử như vậy.

Cho đến khi quản gia thấy đã đúng thời điểm, thừa dịp lão thái thái nói chuyện đã mệt, mới mang trà lên rồi nói: "Người đến rồi."

Lão thái thái nhấp một ngụm trà, lúc này mới nhìn đến bóng người đang yên tĩnh đứng bên cạnh bình phong, lão thái thái bị hoa mắt nên cũng không thích mở đèn quá sáng, nheo mắt nhìn hồi lâu, rồi chậm rãi nói: "Mặt mũi dáng dấp cũng rất tiêu chuẩn."

Vẻ mặt Khương Nùng nhu hòa, tâm trạng không hề vui sướиɠ hay thấp thỏm, cô biết đã phí nhiều công sức mời người tới đây dĩ nhiên không phải chỉ để xem mặt cô.

Bên trong phòng yên tĩnh không tới ba giây.

Lão thái thái đặt tách trà lên bàn, đột nhiên phát tác: "Cô và Quý Như Trác có quan hệ như thế nào?"

Câu này đã khiến Khương Nùng nhướng hàng mi cong vυ"t lên, đôi mắt long lanh vô cùng thản nhiên, không có nửa điểm hoảng hốt: "Anh ấy là bạn của con nhiều năm."

Lão thái thái không nói có tin hay không, chỉ ném mấy tấm hình xuống chân cô.

Vật dụng bên trong phòng vô cùng đắt giá, ngay cả tấm thảm cổ điển làm thủ công cũng được thêu tơ vàng, những tấm hình rơi tán loạn trên thảm trải sàn tối màu, Khương Nùng rũ mắt nhìn xuống, đập vào mắt cô đều là ảnh chụp cô và Quý Như Trác lúc đang ở trong bệnh viện.

Người chụp mấy bức ảnh này đều canh góc độ vô cùng gian xảo, ai nhìn vào cũng sẽ hiểu lầm.

Huống chi lão thái thái xuất thân từ gia đình xem trọng quy củ, bà vốn đã rất xét nét xuất thân bình thường của Khương Nùng, giờ lại thêm Lâm Bất Ngữ đưa những thứ này tới, suýt chút nữa đã đập bể tách trà ngay tại chỗ, giọng nói của bà rất bình tĩnh: “Chuyện cô xuất đầu lộ diện trên ti vi, ta cũng lười nhúng tay, tránh cho đám tiểu bối các người ở sau lưng mắng ta là đồ cổ hủ, còn mong ta có thể đi gặp liệt tổ liệt tông càng sớm càng tốt."

Gương mặt đẹp đẽ của Lâm Bất Ngữ biến sắc: "Lão tổ tông!"

Ở cái tuổi này, Phó lão thái thái đã sớm thờ ơ đối với cái chết, giơ tay lên ngăn cô ta nói tiếp, đôi mắt hẹp dài từ đầu chí cuối chỉ nhìn chằm chằm một mình Khương Nùng: "Nếu cô muốn mập mờ với người đàn ông khác, khiến cho Phó gia mất hết thể diện, coi như Thanh Hoài có tới cũng không che chở được cô đâu."

Hai cánh tay buông thõng bên hông của Khương Nùng lặng lẽ siết chặt, không khí giằng co hồi lâu, đối mặt với chất vấn sắc bén của lão thái thái, cô chỉ tỉnh táo giải thích quan hệ của mình và Quý Như Trác, khóe mắt cũng nhàn nhạt lướt qua Lâm Bất Ngữ đang ngồi bên cạnh, mở miệng nói: "Trong mấy tấm hình này, Phó Thanh Hoài đều có mặt ở đó, nếu lão thái thái không tin, có thể cho quản gia đến bệnh viện tư nhân này để xem lại camera giám sát, con nghĩ đoạn video đó không trùng hợp biến mất đâu nhỉ."

Gương mặt Lâm Bất Ngữ cứng đờ, cúi đầu uống trà không nói lời nào.

Khương Nùng cũng không hề sợ hãi ánh mắt xem xét của lão thái thái, cười cười: "Người bà nội khiển trách không nên là con."

Nhìn lại ba người con trai của Phó gia, đều gọi bà là lão thái thái hoặc là lão tổ tông, lần đầu tiên nghe thấy xưng hô bà nội xa lạ này, lão thái thái hơi sửng sốt, vội cau mày tỏ vẻ không hài lòng: "Vậy ra là ta sai?"

Âm sắc Khương Nùng thanh lãnh, nhìn lão thái thái dù uống trà cũng phải nhấc ngón út lên một độ cong hoàn mỹ như dùng thước đo, vô cùng coi trọng quy củ: "Người nên khiển trách kẻ đã làm phải trái lẫn lộn, thâm trạch đại viện kiêng kỵ nhất chính là loại tiểu nhân này, cô ta tới cáo trạng, lại chỉ bằng mấy tấm hình vô căn cứ này..."

"Khương tiểu thư không hổ là người làm tin tức, tài ăn nói khiến tôi bội phục!"

Lâm Bất Ngữ cắt ngang lời nói của hương Nùng, sâu xa nói: "Hành vi của cô không đúng mực, chuyện mờ ám của cô và Quý Như Trác bị chụp được, ngược lại còn yêu cầu lão thái thái phạt người tố giác cô, tôi thấy quy củ mà tổ tông Phó gia định ra sớm muộn gì cũng đổi sang họ Khương thôi."

Lão thái thái bị mấy chữ không đúng mực này đánh cho hồi thần, suýt chút nữa bị Khương Nùng dẫn dắt, sắc mặt khó coi.

Lâm Bất Ngữ nghiêng đầu nhìn bà, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy cay độc:

"Lão tổ tông, người phát thiện tâm đừng vì chuyện này mà làm to chuyện, con thấy không bằng bảo Khương Nùng chấm dứt lui tới với Quý Như Trác, không phải đã ngăn cản được hậu hoạn về sau sao........."

Giọng nói vừa dứt.

Lão thái thái lại nhìn về phía Khương Nùng vẫn đứng đó với sống lưng thẳng tắp, giọng nói lãnh đạm hờ hững: "Cứ quyết định như vậy đi, sau này cô không được gặp mặt Quý Như Trác nữa."

Mái tóc đen như gấm làm nổi bật gương mặt nhợt nhạt của Khương Nùng, cô quật cường ngẩng đầu: "Con không làm được."

Lão thái thái tùy ý xoay xoay hạt châu trong tay, quấn vòng quanh ngón cái nhăn nheo rồi nói: "Không làm được thì đi ra ngoài quỳ, quỳ cho đến khi nào hiểu chuyện thì trở lại nói với ta."

Người bên trong phòng, bao gồm cả lão quản gia mặc áo dài màu đen đứng bên cạnh, không ai dám lên tiếng.

Trên dưới Phó gia đều biết, lão tổ tông không thích nhất là những vãn bối không vâng lời mình, nếu muốn cứng đầu, thì sẽ rút xương của người đó rồi ném cho chó ăn.

Đầu gối Khương Nùng mới khỏi không bao lâu, bây giờ lại phải quỳ, thương thế nặng hơn không nói, ngay cả mặt mũi chủ mẫu cũng mất hết.

Lâm Bất Ngữ nhìn cười cười, càng làm ra vẻ cao cao tại thượng hơn.

Yên tĩnh hồi lâu, đầu ngón tay Khương Nùng áp chặt vào lớp vải bên hông đến trắng bệch, nhưng trên mặt không lộ chút cảm xúc nào, vừa định mở miệng thì bên ngoài phòng truyền tới một giọng nói, âm sắc trong trẻo như ngọc xen lẫn chút dịu dàng mềm mại, nhẹ nhàng đập vào tai những người có mặt ở chỗ này: "Mùi đàn hương quá nồng, mau mở toàn bộ cửa sổ ra cho thoáng khí đi. "

"Ai tới vậy hả?" Lão thái thái hỏi trước.

Không đợi lão quản gia trả lời, mọi người liền nhìn thấy bên kia bình phong, một cô gái nhỏ đang cầm quạt xếp chậm rãi đi tới, cô mặc một bộ váy màu hồng phấn, như đi ra từ trong mấy bức hoạ cổ trong viện bảo tàng, gương mặt vốn không tầm thường trong không gian hơi tối như nhuộm một màu tươi đẹp, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra tương lai nhất định sẽ thành một đại mỹ nhân làm kinh động cả thành phố.

Lão quản gia lấy lại tinh thần, lập tức nói nhỏ: "Là ái nữ của trưởng tộc Hạ gia ở Tứ Thành."

Lão thái thái vừa nghe nói là kim chi ngọc diệp của trưởng tộc Hạ gia, cũng không rảnh quan tâm Khương Nùng nữa, lập tức vẫy vẫy tay với tiểu quý nhân:

"Nhìn thật khiến người ta yêu thích mà, mau tới đây, nói cho lão tổ tông con tên gì?"

"Con tên là Hạ Nam Chi."

Cô gái nhỏ nói xong, cũng không đi về phía lão thái thái, mà tự nhiên dừng lại bên cạnh Khương Nùng, cười với cô một cái.

Khương Nùng không biết vị này, nhưng cô biết trưởng tộc Hạ gia ở Tứ Thành có địa vị rất tôn quý, bao nhiêu năm qua chỉ cùng người vợ yêu quý của mình sinh dưỡng một đứa con gái, so với Lâm Bất Ngữ luôn tự xưng là hòn ngọc quý trên tay, đây mới chân chính là đại biểu cho bốn chữ ngàn kiều vạn sủng.

Cũng khó trách khi lão thái thái nhìn thấy cô thì hai mắt đều sáng lên.

Hạ Nam Chi đến, khiến cho bầu không khí vốn bế tắc trong nháy mắt được hóa giải, không ai nhắc lại chuyện trước đó.

Cô bé nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay mát lạnh nhưng mềm mại của Khương Nùng, không để cô tiếp tục đứng nữa, mà lớn mật ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

Thấy vậy, đáy mắt Lâm Bất Ngữ dâng lên cảnh giác và địch ý, nhưng không cách nào nói chen vào.

Bởi vì sự quan tâm của lão thái thái đều đặt lên người Hạ Nam Chi, bà hỏi cô bé: "Ba con có tới không?"

"Ba ba không thích ra cửa." Dường như Hạ Nam Chi không thích mùi đàn hương nồng nặc bên trong phòng, dùng quạt xếp nhẹ nhàng che mũi lại nói: "Con với Tạ Thầm Ngạn tới Lịch Thành tìm chị tiểu Quan Âm, thuận tiện tới đây bái phỏng luôn."

Cô hoàn toàn không cần tìm đề tài để nói chuyện, lão thái thái gật đầu một cái: "Trưởng tộc Hạ ẩn cư đã quen, lần trước tới Phó gia chúc thọ ta, cũng là chuyện của mười năm trước rồi... Hình như trước đây ta có nghe nói con học hí khúc?"

Mẹ của Hạ Nam Chi là ảnh hậu nổi danh trong giới giải trí, vì bận quay phim nên từ nhỏ cô đã theo chân ba và lớn lên bên cạnh ông, lúc còn nhỏ, cả ngày đều ở trong Hạ trạch nghe hí khúc với mấy trưởng bối, sau đó dần dần cảm thấy hứng thú, liền mời danh sư về dạy học.

Lão thái thái vừa hỏi xong, Lâm Bất Ngữ cuối cùng cũng có cơ hội chen vào: "Không bằng Hạ tiểu thư hát một đoạn đi?"

Những ngón tay non mịn của Hạ Nam Chi phe phẩy cây quạt xếp, tuy có cây quạt che lại, nhưng Khương Nùng ở kế bên nên có thể nhìn thấy cô nàng bắn ánh mắt ghẻ lạnh qua, đôi môi xinh đẹp màu nhạt mím lại nói: "Hôm nay chưa mở cuống họng, không hát."

Đây là cành vàng lá ngọc của Hạ gia, ba cô là người trẻ tuổi nhất trong nhóm tộc trưởng, mà gia chủ Hạ Thị cũng chính là bác ruột của cô chỉ có một đứa con riêng, những người đàn ông cho cô chỗ dựa đều không dễ chọc, dĩ nhiên là có tư cách để phách lối.

Mặc dù Lâm Bất Ngữ không phục, cũng phải nhẫn nhịn mà mỉm cười.

Hạ Nam Chi đâu thèm quan tâm Lâm Bất Ngữ nghĩ như thế nào, thân thể mềm nhũn dựa vào vai Khương Nùng, vừa trả lời những câu hỏi không ngừng nghỉ của lão thái thái, vừa lặng lẽ nói với Khương Nùng: "Em tính phí theo phút đó."

Hàng mi dài mảnh đang rũ xuống của Khương Nùng mờ mịt chớp chớp mấy cái, giống như nhận được ám hiệu.

Ở lại gần nửa tiếng đồng hồ, lão thái thái vì tuổi cao hơi mệt nên phất tay bảo bọn họ lui xuống.

Hạ Nam Chi là người đầu tiên đứng dậy, nắm tay Khương Nùng đi ra ngoài.

Lâm Bất Ngữ chỉ có thể đi theo phía sau.

Đến khi không còn người ngoài, lão thái thái cũng được đỡ vào bên trong phòng, có chút đáng tiếc nói: "Đứa nhỏ Hạ gia này ta thấy thích lắm, chỉ là tuổi còn nhỏ quá, lúc trước không thích hợp để đính ước, nếu không với thân phận này mà kết hôn với Thanh Hoài, thì rất xứng đôi."

Lão quản gia khom người nói nhỏ: "Lão tổ tông hồ đồ rồi sao, kim chi ngọc diệp này sớm đã đính ước với Tạ gia rồi."

"Tạ gia?"

"Cô bé này và người thừa kế tương lai của Tạ gia Tạ Thầm Ngạn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, gia chủ Tạ gia đã sớm chọn cô bé làm con dâu rồi, sính lễ cũng đã được chuẩn bị từ mười năm trước, chỉ chờ trưởng thành là đón vào cửa ngay."

*

Ra khỏi viện.

Khương Nùng bảo Hạ Nam Chi đi đến phía trước chờ mình, cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Bất Ngữ.

Chỗ này không có người ngoài, nên cũng chẳng cần tiếp tục ngụy trang nữa.

Ánh mắt của Lâm Bất Ngữ đã đạt tới trình độ hận cô thấu xương, cô ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, lần trước hai người gặp nhau ở đài Tân Văn, thân phận và địa vị của bọn họ vẫn còn cách xa, nhưng hôm nay Khương Nùng đã đè trên đầu cô ta.

Khương Nùng đứng dưới tán trúc phượng trong hoa viên, dưới bóng râm loang lổ ánh sáng màu xanh ngọc làm nổi bật lên vẻ lạnh lùng trong trẻo của cô: "Lâm tiểu thư, thiện có thiện báo, mặc dù tôi chờ được, nhưng cũng không muốn chờ thời điểm đó thêm phút nào nữa."

Lâm Bất Ngữ cười lạnh: "Cô có ý gì."

"Cô muốn mượn chuyện đi nước Anh du học để trốn việc kết hôn với Phó Cẩm Minh vào tháng ba, lại không cam lòng nhìn tôi sống như ý nguyện ở Phó gia, nên muốn mượn quyền uy của lão thái thái để giáo huấn tôi." Tâm tư của Khương Nùng thanh thấu lại thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu ván cờ mà Lâm Bất Ngữ phí hết tâm tư để bày bố.

Những chuyện khác cô có thể nhẫn nhịn, nhưng Lâm Bất Ngữ ngàn vạn lần không nên lợi dụng Quý Như Trác để bày trò.

Yên tĩnh mấy giây, cô vạch trần xong lại mở miệng nói tiếp: "Cảm ơn Lâm tiểu thư đã để cho tôi đích thân cảm nhận thì ra quy củ của Phó gia… có thể nắm trong tay tự do của một người."

Lâm Bất Ngữ càng nghe càng cảm thấy không đúng, thậm chí sống lưng cũng bắt đầu lạnh toát.

"Cô muốn làm gì?"

Khương Nùng hơi quay mặt lại, bị ánh nắng màu xanh nhạt bao phủ, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt nhưng không có chút ấm áp nào: "Nếu cô đã thích quản chuyện của Phó gia như vậy, thì không nên đi nước Anh du học làm gì, tháng ba gả vào đây rồi lại nói."

"Khương Nùng. Cô cho rằng mình có thể làm chủ?"

Lâm Bất Ngữ giận dữ cười, đi nước Anh du học chẳng qua chỉ là đối sách tránh kết hôn mà Lâm gia và Phó Cẩm Minh nghĩ ra mà thôi, cô ta đi bồi dưỡng học nghiệp bốn năm năm rồi trở về, đến lúc đó hôn ước cũng bị quên lãng, lại đi cầu lão tổ tông giải trừ là xong.

Nói cho dễ hiểu một chút chính là đi tránh đầu sóng ngọn gió.

Sao Khương Nùng có thể không biết, nên cô mới dùng cái này để đáp trả, âm sắc dịu dàng vẫn không thay đổi: "Cô ở trước mặt lão thái thái đã nhắc nhở tôi một câu, quy củ của Phó gia sửa thành họ Khương cũng không hẳn là không thể, về sau, trong cái nhà này, gia chủ kế nhiệm thậm chí là kế nhiệm của kế nhiệm, đều có máu mủ ruột thịt với tôi, trước khi quy củ sửa đổi thì lời nói của tôi chính là quy củ."

Cô nhìn Lâm Bất Ngữ đã không còn tư thái cao cao tại thượng nữa, trước khi kết thúc cuộc nói chuyện, còn hời hợt bỏ lại một câu:

"Hôn ước sẽ cử hành đúng hạn, sau này Lâm gia cũng sẽ không cung cấp cho cô một đồng nào để bắt đầu cuộc sống, Lâm tiểu thư, nhà cũ Phó gia vẫn là nơi nuôi dưỡng con người rất tốt, cô an tâm ở đây đi... "

Ở đây để nhìn sắc mặt của Khương Nùng mà sống qua ngày sao?

Chuyện này so với lăng trì Lâm Bất Ngữ còn thống khổ hơn, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ biến sắc: "Lâm gia tôi sẽ không nghe lời cô."

Giày cao gót của Khương Nùng hơi dừng lại một giây, nhưng vẫn không quay đầu lại: "Lâm gia sẽ nghe."

Mặc dù Lâm Bất Ngữ ở trong nhà là hòn ngọc quý trên tay, nhưng có một sự thật không thể chối cãi là lợi ích của gia tộc phải được đặt lên hàng đầu tiên.

Khương Nùng đi về phía trước, khi đối mặt với Hạ Nam Chi trong bộ váy màu hồng phấn đứng trên hành lang mới thu lại vẻ lạnh lùng, trên mặt nở nụ cười dịu nhẹ: "Vừa rồi cảm ơn em đã tới cứu tràng."

Nếu Hạ Nam Chi không tới, cô kiên trì không muốn vạch rõ giới hạn với Quý Như Trác, nhất định sẽ chọc giận lão tổ tông Phó gia, bị phạt quỳ ở bên ngoài là không thể tránh khỏi.

Nhưng Hạ Nam Chi cũng không tranh công, cô phe phẩy cái quạt xếp trong tay nói: "Là anh Thanh Hoài mời em tới, anh ấy nói lão tổ tông coi trọng mặt mũi, nếu anh ấy tới, không chừng còn thêm dầu vào lửa, gọi em tới là thích hợp nhất."

Từ xưa đến nay vấn đề mẹ chồng nàng dâu đều rất khó xử lý, ngay cả khi lão tổ tông không phải là mẹ chồng nghiêm khắc.

Phó Thanh Hoài dụng ý rất sâu, không muốn những ngày sau này Khương Nùng ở Phó gia hoàn toàn đắc tội với lão thái thái, nhưng Hạ Nam Chi thì không cố kỵ phương diện này, cô lại kéo tay Khương Nùng, khẽ nhăn chiếc mũi thanh tú: "Quy củ của tổ tông Phó gia ghê gớm thật, em không thích đâu."

Khương Nùng cười cười, ngược lại tò mò hỏi: "Vì sao em lại gọi Phó Thanh Hoài là anh trai?"

Theo lý thuyết, bối phận của Phó Thanh Hoài cực cao, bạn cùng lứa cũng phải dùng tôn xưng để gọi anh, huống chi tuổi của Hạ Nam Chi còn nhỏ hơn nữa.

Hạ Nam Chi nháy mắt mấy cái: "Bởi vì ba em là người trẻ tuổi nhất trong nhóm tộc trưởng, nhà em nhỏ nhưng bối phận lại rất lớn."

Thì ra là như vậy.

Ngón tay mềm mại trơn bóng của Khương Nùng gõ nhẹ lên mi tâm cô bé: "Vô luận thế nào, chị cũng phải cảm ơn em. "

"Anh Thanh Hoài sẽ trả phí."

.....

Câu này của Hạ Nam Chi không phải giả, cho đến khi về tới viện của mình, vài vị thư ký mặc tây trang chỉnh tề đã chờ sẵn bên trong, trên tay bưng mấy hộp đồ cổ, là chuẩn bị cho vị kim chi ngọc diệp của Hạ gia này.

Phó Thanh Hoài đang nhàn nhã ngồi trên xích đu, áo sơ mi tơ lụa viền bạc sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, làm nổi bật gương mặt vô cùng tuấn mỹ, ngồi đối diện anh là một người đàn ông trẻ tuổi nước da ngăm đen.

Hạ Nam Chi rất tự nhiên đi tới, dưới ánh mắt dõi theo của mọi người.

Cô hoàn toàn phớt lờ Tạ Thầm Ngạn, nở nụ cười ngọt ngào với Phó Thanh Hoài: “Làm phiền thanh toán chi phí lên sân khấu nhé."

Tạ Thầm Ngạn thong thả pha trà, đẹp mắt như ngọc bích chìm xuống sông, nghe vậy thì nhướng mày, với chất giọng lành lạnh anh mở miệng nhắc nhở: "Cá chép nhỏ."

Bản tính Hạ Nam Chi tham tiền, ghét nhất là Tạ Thầm Ngạn hay quản thúc mình, giả vờ như không nghe thấy anh gọi cá chép nhỏ.

Nhưng Phó Thanh Hoài lại cười, anh đưa tay về phía Khương Nùng, trước mặt bao nhiêu người anh kéo cô đến bên cạnh, sau đó phân phó Lương Triệt bưng trang sức cổ bằng ngọc lên, cho cô bé chọn cái mình vừa lòng.

Mấy thứ đồ cổ này trong nhà đều có, cái Hạ Nam Chi muốn là tiền, đầu ngón tay trắng hồng kẹp một tờ chi phiếu khống lặng lẽ đưa cho Phó Thanh Hoài: "Anh trai điền vào đây một con số là được rồi."

Phó Thanh Hoài cười khẽ: "Để chị dâu em điền đi."

Hạ Nam Chi trở tay một cái, liền quy củ đưa cho Khương Nùng.

Khương Nùng nhận lấy, mặc dù không biết bao nhiêu mới khiến vị kim chi ngọc diệp này hài lòng, nhưng khi cúi đầu nhìn Phó Thanh Hoài, lại thấy trong mắt anh lộ ra ý cười nhàn nhạt, suy nghĩ vài giây rồi nhận lấy bút từ tay thư ký, rồi viết lên đó một con số.

Hạ Nam Chi không tham lam, khi còn bé cô rất thích lấy những lá trà trân quý mà ba ba cất giữ để pha trà rồi bán cho mấy chú bác quyền cao chức trọng, nhưng lại thu phí vô cùng hợp lý, chỉ một đồng tiền xu.

Cô cũng không nhìn con số trên tấm chi phiếu, liền cất vào trong túi.

Sau đó, rất hư tình giả ý hỏi Tạ Thầm Ngạn: "Cây thước nhỏ, muốn em rót cho anh tách trà không?"

Tạ Thầm Ngạn khước từ sự ân cần lấy lòng của cô, cũng pha xong trà: "Không cần."

Uống xong tách trà nhỏ này, Tạ Thầm Ngạn cũng không nán lại Phó gia lâu, anh ta bảo phải đến cửa hàng sườn xám của người chị trong nhà thăm hỏi, thừa dịp trời vẫn chưa tối, đưa Hạ Nam Chi rời đi trước.

Khi không còn khách, Khương Nùng liền bị Phó Thanh Hoài ôm lên đùi, cùng nhau nằm trên chiếc xích đu rộng rãi thoải mái.

Ban đầu không ai nói gì, anh ôm cô giống như đang ôm một đứa trẻ, cho đến khi ánh sáng ấm áp màu quýt chín bắt đầu nhạt dần bên ngoài viện, chiếu lên hàng mi dài mỏng của Khương Nùng, cô hơi né người tránh ánh sáng, ngước mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cằm hoàn mỹ của người đàn ông rồi nói: "Hôm nay em lại mượn anh Ba để ỷ thế hϊếp người nữa."

Chuyện trong ngoài Phó gia đều không thoát khỏi bàn tay của Phó Thanh Hoài, ngay từ đầu anh đã biết chuyện Lâm Bất Ngữ cầm ảnh chụp tìm tới, không ngăn cản Khương Nùng đi gặp, là biết rằng, nếu chuyện này đã bị lộ ra nhưng vẫn muốn giấu cô đi, trong mắt lão tổ tông Phó gia thật giả gì cũng sẽ trở thành xác thực.

Ngón tay tinh xảo của anh khẽ vuốt ve những sợi tóc rơi trên đầu vai Khương Nùng, đôi tròng mắt màu nhạt dời xuống: "Lão tổ tông sống lâu nên tính khí khó tránh khỏi cổ quái, Nùng Nùng chịu ức hϊếp, cho anh Ba chút thời gian suy nghĩ xem làm thế nào để dụ dỗ em."

Vẻ mặt Khương Nùng vẫn bình thường, chỉ vì Lâm Bất Ngữ lấy Quý Như Trác ra để làm trò nên nhất thời tức giận, lúc ra đến cửa viện, mới dùng quyền thế của Phó Thanh Hoài để uy hϊếp một phen.

Chuyện này không gạt được Phó Thanh Hoài, cô cũng thẳng thắn nói: "Lúc trước Lâm Bất Ngữ cầm chi phiếu tới đài Tân Văn tìm em, còn bảo rằng làm từ thiện là để tích phúc cho anh Ba..."

Giọng nói dịu dàng hơi dừng lại, Khương Nùng thừa nhận trong lời nói của mình có mấy phần ghen tức, cuối cùng không thể nói tiếp được nữa, tâm trạng cũng đi xuống: "Em không thích Lâm Bất Ngữ cứ nhớ thương anh, cũng không thích quy củ của nhà này.”

Chỉ một câu ra ngoài quỳ của lão thái thái đã có thể khiến cô quỳ đến trời đất mù mịt, lại không được oán hận một câu.

Khương Nùng ở cùng Phó Thanh Hoài đã được một thời gian, rất lâu rồi không có cảm giác ăn nhờ ở đậu như thế này, bây giờ cảm thấy thật khổ sở.

Đuôi mắt cô hơi đỏ lên, Phó Thanh Hoài lấy tay áp lên đó, thấp giọng dụ dỗ: "Vậy thì không ở Phó gia nữa."

Khương Nùng nhìn anh, vẫn ngồi trên đùi.

Ngón tay thon dài của Phó Thanh Hoài trượt xuống dọc theo đường nét trên gương mặt cô, sau đó bao lấy chiếc gáy trắng nõn, khẽ ấn xuống, mặt đối mặt, khoảng cách quá gần, dịu dàng hôn một cái: "Anh Ba sẽ ở cùng em tại biệt thự trên đỉnh núi, sau này đổi lại là anh Ba ở nhờ nhà em rồi."

"Ở nhờ nhà em?"

Khương Nùng nghe mà mờ mịt, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng hiếm khi dễ thương như vậy.

Phó Thanh Hoài hôn lên môi cô một cái, sau đó gọi Lương Triệt vẫn luôn canh giữ bên ngoài viện đi vào, lại phí nhiều công sức tìm vị luật sư có uy tín lâu năm của Phó Thị, sang tên cũng như quyền sử dụng ngôi biệt thự trên đỉnh núi cho Khương Nùng, hiệu suất làm việc cực nhanh, chỉ cần một chữ ký là xong.

Khương Nùng mất nửa ngày mới hồi thần, theo bản năng nắm chặt cổ tay trắng lạnh: "Em không có ý muốn biệt thự."

Phó Thanh Hoài ném cây bút mực đi, rồi đi lại ôm cô: "Sau này anh Ba ở nhà em, nếu chọc giận Nùng Nùng, thì anh Ba tùy em xử trí."

Khương Nùng nhìn vào đôi mắt mang ý cười rất nhạt của người đàn ông, không hiểu sao lại sinh ra ảo giác được anh nâng niu trong lòng bàn tay, dường như nếu cô muốn giấy tờ sử dụng nhà cũ Phó gia, Phó Thanh Hoài cũng không do dự mà sang tên luôn cho cô, nhưng cô cũng biết mọi việc tốt nhất là nên có điểm dừng, mấp máy đôi môi đỏ nhạt, chút buồn bực cũng biến mất không thấy tăm hơi: "Nếu truyền ra ngoài, bên ngoài sẽ cười anh Ba bị sắc đẹp làm mờ lý trí."

Phó Thanh Hoài hôn lên những ngón tay thon thả ngọc ngà của cô, mang theo cảm xúc ấm áp xông thẳng vào buồng tim.

Gương mặt tuấn mỹ trước mặt có thể mê hoặc lòng người, trong khoảnh khắc đó, Khương Nùng cảm thấy cô nói sai rồi, cô mới là người bị sắc đẹp làm mờ lý trí.

.....

Đêm đó Phó Thanh Hoài đưa cô rời khỏi Phó gia, trở lại biệt thự trên đỉnh núi.

Nhưng chuyện này vẫn chưa hoàn toàn lật trời, so với Khương Nùng, thủ đoạn dùng dao mềm cắt thịt của anh còn bá đạo và lưu loát hơn, thẳng tay cắt đứt một hạng mục hợp tác với xí nghiệp Lâm gia, miễn phí giao cho Tạ gia ở Tứ Thành, cũng chính là thứ hôm nay nhìn thấy trên tay Tạ Thầm Ngạn.

Ban đêm ngoài cửa sổ vắng vẻ tĩnh mịch, phòng khách sáng sủa lộng lẫy được thắp sáng bởi những ngọn đèn pha lê rực rỡ.

Khương Nùng tắm xong, khoác một chiếc áo ngủ màu sương rồi ngồi xuống thảm trải sàn, trên tay cô đều là giấy tờ tài liệu, cô cầm bút, lắng tai nghe Lâm gia gọi điện thoại cho Phó Thanh Hoài để nhận lỗi.

Có nói hay đến thế nào cũng đều vô dụng, Phó Thanh Hoài lười biếng tựa người trên ghế sofa, nói rất ít, nhất quyết phải đánh hạ gia tộc của Lâm Bất Ngữ.

Đến khi hoàn toàn không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, chiếc điện thoại siêu mỏng bị ném lên bàn trà một cách tùy ý.

Hạng mục hơn trăm triệu cứ như vậy dâng cho người khác, đầu gối Khương Nùng lại đáng giá thêm mấy phần, giống như bị cưỡng chế tăng thêm một khoản bảo hiểm kếch xù, cô lặng lẽ đổi tư thế ngồi, bảo bối, không được phép tiếp tục đặt trên thảm trải sàn.

Phó Thanh Hoài nhìn thấy thì cười, kéo cô lên ghế sofa: "Tối nay quỳ một lần cho anh Ba?"

Cái quỳ của anh mang tính ám hiệu cực mạnh.

Khuôn mặt Khương Nùng ửng hồng, đồng hồ cổ trên vách tường chậm chạp đi tới hướng mười giờ, đêm dần sâu hơn, cô bị ánh mắt của Phó Thanh Hoài làm cho trái tim loạn nhịp, muốn cự tuyệt liền bị cái hôn không hề báo trước áp vào giữa răng môi.

**

Phó Thanh Hoài không thích đeo cái đó khi làm, mỗi lần đều khiến cho thần kinh của Khương Nùng căng thẳng, nhưng anh cũng biết vài biện pháp ngừa thai, ngay lúc thân mật nhất, cô có chút hoảng hốt, khi những giọt mồ hôi nóng bỏng của người đàn ông rơi xuống thắt lưng cô từng giọt từng giọt, cô không nhịn được hỏi: "Nếu có con, anh Ba thích con trai hay là con gái?"

Phó Thanh Hoài giữ lấy mặt cô, hướng về phía mình: "Con gái, tương lai nếu Nùng Nùng sinh con gái, anh Ba sẽ cưng chiều con bé..... Cho con bé tất cả những thứ trân quý nhất trên đời này."

Khương Nùng lại nghĩ, giống như vị kim chi ngọc diệp của Hạ gia sao?

Cô hâm mộ Hạ Nam Chi giống như một cô công chúa nhỏ, khi còn bé không hề có được chút tình thương của ba, nên cô không thể tưởng tượng ra hình ảnh đó, nhưng nghe Phó Thanh Hoài nói thích con gái, cô cũng cười, vừa định nói gì đó, chợt cắn môi, nhịn không được đẩy đẩy l*иg ngực của người đàn ông: "Nặng quá đi —— "

Mệt mỏi đến cực điểm, mãi đến sau nửa đêm mới được nằm xuống chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính.

Khương Nùng bọc mình trong chiếc chăn nhung tơ màu đen, mài tóc dài đen như gấm nhỏ nước, nửa khô nửa ướt quấn quanh cánh tay trắng như tuyết của cô, hơi lạnh, nhưng cô cũng không thèm quan tâm, dán vào gối muốn đi vào mộng cảnh.

Mơ mơ màng màng, cảm thấy Phó Thanh Hoài ngồi bên mép giường, nắm cổ tay nhỏ gầy của mình, sau đó đeo một thứ gì đó vào.

Cô mở đôi mắt nhập nhèm hơi nước ra, thấy trên cổ tay mình chính là chiếc vòng tay cổ màu xanh ngọc bích như nước dưới hồ, nhìn vô cùng đẹp đẽ và tinh xảo, Phó Thanh Hoài thấp giọng nói: "Vòng tay này đã được khai quang, mặt bên còn có một Phật văn, anh Ba nghe nói cái này có ý nghĩa là trường thọ."

Hiếm khi anh làm người trần tục một lần, lúc nhìn thấy cái vòng tay này liền giữ lại, không đưa cho ai, hy vọng cuộc đời này của Khương Nùng có thể trôi qua một cách bình an.

Chất giọng trầm khàn dễ nghe vừa rơi xuống đất, như rơi thẳng vào tim Khương Nùng, ngón tay cô nắm chặt chiếc vòng tay một hồi, khiến nó nóng lên, tiến lại gần người đàn ông, áp cái vòng tay lên l*иg ngực trắng lạnh của anh, cũng nóng như vậy.

Phó Thanh Hoài ôm cô, thấy trong đáy mắt trong veo đã ngân ngấn nước mắt, ngay sau đó đôi môi mỏng thấp giọng nói một câu, âm cuối kéo dài đầy thâm ý, cười cười: "À, cũng ngụ ý nhiều con nhiều phúc."

Biết rõ Phó Thanh Hoài cố ý nói mấy lời này để điều chỉnh không khí, Khương Nùng vẫn cảm động không thôi, chủ động ngẩng đầu lên hôn anh.

Lần này cô cam tâm tình nguyện quỳ một lần, nhưng muốn ở phía trên, mái tóc đen như nhung mềm mại đổ xuống theo bờ vai mảnh khảnh, có mấy sợi rơi xuống khuôn ngực hấp dẫn với những khối cơ rõ nét, như muốn tiến vào quấn lấy trái tim anh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.